Quang Âm Chi Ngoại
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của hai vị tu sĩ Ti Luật Cung áp giải Hứa
Thanh hoàn toàn đại biến, trong lòng dấy lên cơn sợ hãi vô tận, bọn họ có thể
vô cùng xác định, rằng họ không hề tra tấn Hứa Thanh.
Không chỉ riêng bọn họ không, mà toàn bộ đệ tam ti (ti thứ ba) đều không
làm như vậy.
Trong ba ngày này, bọn họ còn không thèm liếc mắt nhìn Hứa Thanh.
Dưới sự phẫn nộ của mọi người, bọn họ liên tục mở miệng.
"Việc này không thể nào, chúng ta chưa từng dụng hình!"
"Đây rõ ràng là các ngươi bịa đặt ra, Ti Luật Cung là nơi nào, các ngươi
không biết sao? Lại dám tới đây diễn trò lừa bịp Ti Luật Cung!"
Mắt thấy đội trưởng đã vào vị trí diễn xuất của mình, bi thương gần chết, Tử
Huyền biết đã tới lúc mình nên ra mặt, vì vậy liền đi về phía trước một bước,
một bước vừa hạ xuống thì trên người nàng lập tức ầm ầm bộc phát ra tu vi Quy
Hư.
1000 tia đạo tuyến chảy xuôi trong mắt, toàn thân tràn ra chấn động kinh
khủng khiến cho thiên địa biến sắc, bát phương nổ vang.
Dù là trong Quận Đô, nhưng Quy Hư chính là Quy Hư, một khi tức giận liền
khiến bát phương chấn động, thần sắc lại càng mang theo âm trầm, ẩn chứa
phẫn nộ, không để ý tới hai vô danh tiểu tốt giải thích, mà ngẩng đầu nhìn về
phía chỗ sâu trong Ti Luật Cung.
"Tử Huyền, tu sĩ tông môn nhân tộc của Nghênh Hoàng Châu, hộ tống
người đạt được ánh sáng vạn trượng, được Đại Đế khâm điểm, Chấp Kiếm Giả
mới Hứa Thanh của tông ta vào Quận, kính xin Ti Luật Cung cho một câu trả
lời hợp lý cho việc này, Đạo Tử Hứa Thanh của tông ta, là bị đố kị hãm hại, hay
là thật sự có tội!"
Ti Luật Cung rất lớn, đệ tam ti chỉ là một phần nhỏ mà thôi, nhưng mà vô
luận là đội trưởng lúc trước hay là Tử Huyền Thượng Tiên lúc này, giọng nói
đều rất lớn, truyền khắp bát phương.
Không ít tu sĩ Ti Luật Cung đều ở riêng chỗ của mình nghe thấy, nguyên
bản ngay từ đầu nghe đội trưởng gào thét, có cường giả Ti Luật Cung bất mãn,
chuẩn bị đi qua ngăn cản việc ồn ào này lại.
Dẫu sao náo loạn như thế ở trong Ti Luật Cung, sẽ khiến chính bản thân Ti
Luật Cung phản cảm.
Nhưng sau khi nghe thấy bên trong tiếng hô lên có nhắc tới đố kị hãm hại,
thì có một chút người đã dừng lại.
Hai chữ đố kị hãm hại này, rõ ràng đã thể hiện ra ân oán riêng, không liên
quan tới việc công, không phải liên quan tới mình, dĩ nhiên là không có đạo lý
nhúng tay xen vào.
Cho dù vẫn còn có một số người vẫn muốn thể hiện ra uy nghiêm, ngăn cản
lại việc này, nhưng sau khi nghe tới vinh dự ánh sáng vạn trượng, Đại Đế khâm
điểm trong lời nói của đội trưởng, cũng đều nhao nhao thu tay lại, không tới
tham dự.
Dẫu sao thì người có thể trực ở nơi đây, không có nhiều kẻ ngu dốt lắm.
Dù là đồng liêu quen biết cùng Ti trưởng đệ tam ti là Diêu Vân Tuệ kia, bây
giờ nhìn thấy Tử Huyền Thượng Tiên ra mặt, cũng đều trở nên chần chờ.
Thứ khiến cho bọn họ do dự, ngoại trừ thái độ của Tử Huyền Thượng Tiên
ra, còn có hơn 10 vị Chấp Kiếm Giả lòng đầy căm phẫn bên cạnh.
Mà không có người đến ngăn lại, tự nhiên chuyện này càng lúc càng lớn,
thậm chí những vị Chấp Kiếm Giả kia cũng đều tự mình truyền âm triệu hoán
đồng liêu, mắt thấy tình thế xuất hiện biến hóa như vậy, mẫu thân của Trương Ti
Vận cũng ngồi không yên.
Ả bắt đầu cảm thấy Hứa Thanh khó chơi, càng hiểu rõ chuyện này không
thể kéo dài tiếp nữa, muốn lập tức giải quyết, nếu không việc này sẽ trở nên cực
kỳ bất lợi đối với ả.
Dẫu sao từ đầu ả vốn đã không chiếm đạo lý, nếu như cứ dựa theo kế hoạch
nguyên bản của ả còn đỡ, nhưng hôm nay đối phương phản kích quá mức mạnh
mẽ và sắc bén, lại trực tiếp đánh tới điểm mấu chốt.
Cho nên lúc này sắc mặt ả âm trầm đi ra khỏi phòng, một bước hạ xuống, đã
tới bên ngoài đại lao đệ tam ti, xuất hiện trước mặt mọi người.
Ả vừa đến, lập tức liền khiến cho hai cái đệ tử Ti Luật Cung nhẹ nhàng thở
ra, vội vàng chạy tới bái kiến.
Đồng thời mọi người Liên Minh Bát Tông cùng với những Chấp Kiếm Giả
kia, đều nhao nhao nhìn tới Diêu Vân Tuệ.
Nhất là Tử Huyền Thượng Tiên, khí tức toàn thân nàng chấn động khiến cho
Diệu Vân Tuệ biến sắc, quét mắt phượng mang theo âm lãnh, nhìn qua tuyệt sắc
giai nhân tướng mạo tương xứng với bản thân phía trước.
Diêu Vân Tuệ trầm mặc, tu vi của ả không phải Quy Hư, chỉ là Linh Tàng,
nếu đứng ở chỗ không có người thì tự nhiên sẽ kiêng kị Tử Huyền Thượng
Tiên, nhưng nơi này là Ti Luật Cung nên ả không sợ.
Nhưng ả đến là để xử lý vấn đề, vì vậy liền hít sâu một hơi rồi cúi đầu về
phía Tử Huyền Thượng Tiên, lúc quay người nhìn Hứa Thanh, trong mắt lộ ra
một tia áy náy, nhẹ giọng mở miệng.
"Hứa Thanh, việc này là sơ sót của đệ tam ti của ta, với tư cách Ti trưởng thì
ta nhất định sẽ điều tra nghiêm túc cho tới cùng, cho ngươi một cái công đạo. Ta
có thể chứng minh, lần này phân tông Liên Minh Bát Tông cùng với cá nhân
Hứa Thanh ngươi, chỉ tới phối hợp điều tra, bây giờ hết thảy đều đã điều tra rõ
ràng, các ngươi không hề xúc phạm đi quá giới hạn."
"Cho nên lúc trước ta mới hạ lệnh phóng thích các ngươi, nhưng hôm nay
xảy ra vấn đề như vậy, bất kể nguyên nhân gì cũng không trọng yếu, cũng
không cần nhìn ngọc giản lưu ảnh trong ngục giam, đây nhất định là trách
nhiệm của ta, sơ sẩy của ta."
Diêu Vân Tuệ chân thành mở miệng, nói xong ả còn cầm ra một khối ngọc
giản, dường như thật sự đã điều tra về việc này.
Mà lời nói này của ả còn rất có thâm ý, nhìn như đang nói xin lỗi, nhưng lại
lấy thân phận Ti trưởng của đệ tam ti.
Kể từ đó, tự nhiên liền hàm ẩn mình không hề biết rõ tình hình của việc này,
dường như hết thảy đều là hành vi của thuộc hạ, đồng thời nàng lại đứng ra để
thể hiện bản thân sẽ đảm đương trách nhiệm.
Mặt khác còn giải thích hết thảy đều là do điều tra, dùng việc phóng thích để
chứng minh rằng việc này không hề cố ý hãm hại vì đố kị.
Như vậy liền tách bản thân ra khỏi việc này.
Cuối cùng còn lấy ra ngọc giản lưu ảnh, ẩn hàm ý cảnh cáo.
Một màn này khiến cho hai mắt Hứa Thanh ngưng lại, đội trưởng cũng
nhướn lông mi lên, liếc mắt quét qua Diêu Vân Tuệ.
Mặc dù bố cục của đối phương rất sơ sài, nhưng thủ đoạn xử lý vấn đề cũng
rất không tệ.
"Ta đang điều tra nhân quả của việc này, rất nhanh liền có đáp án, thương
thế của Hứa Thanh rất nặng, chỗ này của ta có một khối Uẩn Linh đan, xin hãy
nhận lấy, chữa thương trước đã."
Vẻ mặt Diêu Vân Tuệ áy náy, lấy ra một khỏa đan dược.
Đan dược lập lòe ánh sáng nhu hòa, nhìn qua liền biết tuyệt không tầm
thường.
"Các ngươi yên tâm, chớ nói vinh dự ánh sáng vạn trượng và Đại Đế khâm
điểm, coi như là người dân phàm tục thì trong mắt Ti Luật Cung ta đều đối xử
như nhau, theo lẽ công bằng mà chấp pháp, đây chính là chức trách của chúng
ta."
Diêu Vân Tuệ nói xong đặt đan dược ở một bên, sau đó ngọc giản trong tay
lập lòe một chút, ả ngưng thần xem xét sau đó sắc mặt lập tức hiện ra vẻ uy
nghiêm, nhìn qua hai tên đệ tử Ti Luật Cung bên người.
"Thì ra là các ngươi, đã điều tra rõ là hai người các ngươi vận dụng hình
phạt riêng."
Không đợi hai tên đệ tử Ti Luật Cung kia mở miệng, ngay khi thần sắc của
cả hai biến đổi, Diêu Vân Tuệ lập tức phất tay.
Trong nháy mắt tiếp theo, hai người này phát ra tiếng kêu thê lương thảm
thiết, thân thể oanh một tiếng há miệng phun ra máu tươi, trực tiếp bị cuốn ra xa
xa, sinh tử không biết.
"Áp giải vào đại lao."
Lập tức có đệ tử đệ tam ti bay ra, xách đi thi thể hai người không biết có
phải đã chết hay không.
Từ đầu tới cuối Diêu Vân Tuệ xử lý một màn này vô cùng sạch sẽ, cực kỳ
nhanh chóng, càng trực tiếp xác định, đương nhiên việc vừa xong cũng là do cái
ngọc giản lưu giữ hình ảnh trong lao ngục mà ả lấy ra kia …đã bị người khác
làm hỏng, không cách nào dùng để làm chứng cứ nữa.
Giờ phút này sau khi xử lý hai người thủ hạ, ả liền cúi đầu về phía Hứa
Thanh cùng với Tử Huyền Thượng Tiên, vẻ mặt hổ thẹn.
"Việc này là do ta lơ là trong khâu quản lý, để cho Hứa Thanh bị ủy khuất,
ta thấy Hứa Thanh thương thế rất nặng, chư vị có thể quay về nghỉ ngơi trước,
chuyện này đã tra ra, sau đó ta sẽ cho các ngươi một cái công đạo, vả lại đích
thân tới cửa thăm hỏi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.