Quang Âm Chi Ngoại
Trong mắt Hứa Thanh lóe lên hàn mang, đủ loại phương pháp của đối
phương đã lập tức hóa giải hơn phân nửa chuyện này, nếu tiếp tục dây dưa trên
việc thương thế thì cục diện sẽ thay đổi, làm cho người ta có cảm giác bọn họ
hùng hổ dọa người.
Hứa Thanh suy tư, mặc dù nhìn từ kết quả thì lý lịch bản thân sẽ không có
vấn đề gì, nhưng nếu như cứ kết thúc thế này thì hắn cảm thấy vẫn còn chưa đủ,
vì vậy liền hơi mở to miệng, giống như muốn nói cái gì đó.
Nhưng thương thế hắn quá nặng, vô cùng suy yếu, đến cả giọng bằng thần
niệm cũng không truyền ra được, sau khi đội trưởng đưa lỗ tai nghe, tức giận
trên mặt rất nhanh biến thành không cách nào tin, la thất thanh.
"Cái gì, tiểu sư đệ, hai tên súc sinh sinh tử không biết kia, từ trên người
ngươi cầm đi 3000 vạn linh thạch?"
Mắt phượng của Diêu Vân Tuệ hơi co lại, tâm tình khó tránh khỏi chấn
động, lần nữa khắc sâu nhận thức về độ khó chơi của Hứa Thanh, cho dù ả đã
hóa giải đòn phản kích của đối phương, nhưng chỉ trong thời gian ngắn đối
phương liền thay đổi phương pháp, tiếp tục chất vấn.
Đối với ả mà nói, 3000 vạn linh thạch cũng không phải một số lượng nhỏ,
loại cảm giác bị người ta lừa bịp tống tiền ở ngay trước mặt này, khiến cho ả tựa
như ăn cơm nhai phải một con gián vậy, nhưng lại phải cứ thế nuốt xuống.
Hết lần này tới lần khác ả cũng không thể tức giận, giờ phút này chỉ có thể
hít sâu một hơi, áp chế gợn sóng cảm xúc xuống dưới, liếc mắt nhìn đội trưởng
và Hứa Thanh thật sâu, mỉm cười một cái và chậm rãi gật đầu.
"Việc này ta sẽ tra ra, như....." Nhưng không đợi ả nói xong, Hứa Thanh
lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trên người lại càng thêm yếu ớt,
đội trưởng vẻ mặt bi phẫn lập tức mớm thuốc cho Hứa Thanh, vừa cho hắn ăn
còn vừa cười thảm.
"Nơi đây vẫn là Ti Luật Cung sao, tùy ý sử dụng đòn hiểm, cướp bóc tiền tài
giữa ban ngày, tiểu sư đệ, nơi chúng ta tới còn là Quận Đô của nhân tộc sao!"
"Việc này thiên đạo bất dung, việc này..."
Mắt thấy sự tình lại muốn kéo lên, trán Diêu Vân Tuệ cũng hiện lên gân
xanh, lửa giận trong lòng bốc lên, nhưng ả biết rằng mình không thể tiếp tục để
nó tiếp diễn, vì vậy nghiến răng mở miệng.
"Việc này tra ra còn cần thời gian, nhưng 3000 vạn linh thạch thì đệ tam ti
có thể ứng ra trước!"
Lời này vừa ra, lòng của ả cũng đang rỉ máu.
Đội trưởng nghe xong liền dâng lên một cỗ nhiệt huyết, trái tim cũng đập
nhanh hơn một chút, liếm liếm bờ môi, sau đó lần nữa vội vàng đưa lỗ tai dựa
vào Hứa Thanh, lần này Hứa Thanh không nói chuyện...
Nhưng đội trưởng lại nắm tay phải, hung hăng đấm một quyền vào viên
gạch trên mặt đất, viên gạch vỡ vụn nổ tung, mắt của y hiện lên cả tơ máu,
giọng cũng trở nên khàn khàn, lớn tiếng mở miệng.
"Cái gì, còn có 17 kiện trận pháp sát phạt cùng với 57 kiện pháp khí ta cho
ngươi mượn kia, bọn họ cũng không buông tha?"
Đội trưởng tê tâm liệt phế, vô cùng đau đớn, ánh mắt hoàn toàn đỏ thẫm.
Hứa Thanh nhìn đội trưởng, cảm nhận được nội tâm nồng nhiệt của đội
trưởng, nhẹ gật đầu.
Hô hấp của Diêu Vân Tuệ hô trở nên dồn dập trước đó chưa từng có, cảm
xúc kịch liệt chấn động, nàng gắt gao nhìn chằm chằm đội trưởng, cảm giác
chán ghét với người này đã vượt qua Hứa Thanh.
Giờ phút này vừa muốn mở miệng, nhưng trong nháy mắt tiếp theo có một
đạo thần niệm kinh khủng từ chỗ sâu trong Ti Luật Cung tản ra, bao phủ nơi
đây, giống như đang muốn xem kỹ.
Sau khi cảm thụ đạo thần niệm này, tâm thần Diêu Vân Tuệ run lên, biết
mình đã làm một chuyện khiến cho cao tầng không vui, vì vậy chỉ có thể lần
nữa nghiến răng, nhưng trên mặt vẫn hiện ra vẻ thong dong không thể không lay
động.
Nhưng ả vẫn đã xem thường đội trưởng, khi vẻ thong dong của ả vừa mới
hiện ra thì đội trưởng bên đó lại kêu rên một tiếng.
"Còn cả ba kiện mảnh vỡ pháp bảo của sư phó đưa cho, cũng bị cầm đi?"
"Hơn một nghìn vạn linh thạch mà các vị đạo hữu Chấp Kiếm Giả muốn
dùng để mua đặc sản cho Thất Huyết Đồng chúng ta, bọn chúng rõ ràng cũng
không buông tha? Đây chính là tiền mồ hôi nước mắt của Chấp Kiếm Giả đó
nha."
"Hả, còn có ba khỏa Thiên Cung đan do Tử Huyền Thượng Tiên đưa cho
ngươi, vậy mà bọn họ cũng dám cầm đi?"
Sắc mặt Tử Huyền trầm xuống, lạnh lùng nhìn qua Diêu Vân Tuệ.
Bao gồm Trần Đình Hào và những Chấp Kiếm Giả ở bên cạnh, giờ phút này
khi nhìn về phía đội trưởng thì trong mắt đều hiện lên vẻ cổ quái, nhao nhao gật
đầu.
Một màn này khiến cho Diêu Vân Tuệ có chút ép không được lửa giận ngập
trời trong nội tâm, lúc này trong nội tâm ả tràn ngập hận ý, loại lần lượt bị
người lừa bịp tống tiền này, cuối cùng diễn biến thành tập thể lừa bịp tống tiền,
khiến cho trong nội tâm ả nghẹn khuất tột cùng.
Mắt thấy như thế ngón tay Hứa Thanh giật giật, ý bảo không sai biệt lắm,
thấy tốt thì lấy.
Hắn cảm giác được nếu tiếp tục nữa sẽ biến khéo thành vụng, nên đến điểm
là dừng.
Đội trường có chút không cam lòng, vừa muốn tiếp tục thì Hứa Thanh lần
nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này Đội trưởng mới im lặng, biểu cảm bi phẫn cõng Hứa Thanh lên, đi
về phía Tử Huyền Thượng Tiên, cuối cùng dưới ánh mắt của Diêu Vân Tuệ,
mọi người Liên Minh Bát Tông nhanh chóng rời đi.
Theo bọn hắn rời khỏi, nơi đây liền an tĩnh lại, giờ phút này đạo thần niệm
kinh khủng tới từ chỗ sâu trong Ti Luật Cung cũng hóa thành giọng nói bình
tĩnh.
"Diêu Ti trưởng, nơi này là Ti Luật Cung, là Cung tư pháp của nhân tộc,
giao phó quyền lợi cho ngươi là vì thực thi công chính cho nhân tộc, không phải
địa phương để ngươi lạm quyền giải quyết ân oán riêng của ngươi, việc này,
ngươi đã đi quá giới hạn."
Tâm thần Diêu Vân Tuệ run lên, cúi đầu xuống.
"Vừa rồi Chấp Kiếm Cung đã truyền đến công văn, nội dung công văn chỉ
có một câu, bảy chữ."
"Diêu Vân Tuệ, ngươi muốn chết sao?"
Diêu Vân Tuệ hít sâu, sau khi trầm mặc một lúc lâu thì thấp giọng mở
miệng.
"Cung chủ, ty chức biết sai."
"Tự giải quyết cho tốt." Theo năm chữ này truyền ra, thần niệm kinh khủng
bên trong Ti Luật Cung liền tiêu tán.
Diêu Vân Tuệ lặng lẽ đứng tại chỗ, sau một hồi lâu ả xoay người, mặt không
cảm xúc tiêu sái bước vào văn phòng của mình.
Vừa mới đi vào, ả đã nhìn thấy Trương Ti Vận vẻ mặt ân cần đợi ở bên
trong.
"Mẫu thân..."
"Vận nhi, hai tên đồng liêu này của ngươi …không hề đơn giản." Diêu Vân
Tuệ đi đến trước mặt con mình, mặt không cảm xúc mở miệng.
Tâm thần Trương Ti Vận run lên, trong lúc không biết mở miệng như thế
nào, Diêu Vân Tuệ giơ tay phải lên, hung hăng tát tới một cái.
Một cái tát này rất dùng sức, Trương Ti Vận phun ra máu tươi và thân thể bị
trực tiếp đánh bay lên trên vách tường, lúc rơi xuống lục phủ ngũ tạng cũng đều
nhấc lên, lại một lần nữa phun ra máu tươi, gương mặt cũng sưng lên thật cao.
"Phế vật!"
"Phụ thân ngươi là phế vật, Thái Ti Tiên Môn là phế vật, ngươi tương tự
cũng là phế vật!"
Diêu Vân Tuệ nghiến răng, dùng một cái tát thổ lộ hết tức giận trong nội
tâm của mình.
Đối mặt với mẫu thân quở trách, Trương Ti Vận không dám phản bác, ngay
cả máu tươi trên khóe miệng cũng cũng không dám lau đi, chỉ có thể cúi đầu, từ
nhỏ đến lớn gã đã trải qua màn này vô số lần.
Mắng xong Trương Ti Vận, Diêu Vân Tuệ ngồi ở trên ghế, thở sâu, sau khi
lần nữa bình phục cảm xúc, ả bưng bát canh ngân nhĩ ở một bên lên, sau khi
nhấp một ngụm liền ngẩng đầu.
Giờ phút này, hai con mắt bảo thạch trên khuôn mặt đẹp không tì vết kia
nhìn về vị trí của Liên Minh Bát Tông ở phía xa, khóe miệng hơi khéo léo
nhếch lên, lộ ra hình cung xinh đẹp, cặp môi đỏ mọng khẽ hé.
"Muốn cảnh cáo ta sao? Nhưng như vậy mới càng thú vị."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.