Quang Âm Chi Ngoại
"Còn có cái hạt dưa này."
"Còn có này một tia ý niệm của ác quỷ."
"Còn có cọng tóc đột nhiên dài ra này."
"Còn có một đám sương mù, tiểu tử ngươi chẳng lẽ nô dịch một Yên Miểu
Tộc?" Ánh mắt Bệnh Quỷ phân biệt đảo qua trên người từ đội trưởng, Dạ Linh,
Thanh Thu, Sơn Hà Tử cùng với Vương Thần.
"Năm ngươi các ngươi, hợp cách!"
Lời gã vừa nói xong, bên ngoài đại điện có tiếng bước chân truyền đến, bốn
đạo khí tức nghiêm túc tràn ra, bốn bóng người bỗng nhiên xuất hiện, đạo bào
Chấp Kiếm Giả trên người bọn họ có chút không giống nhau, trên cổ áo thêu
một thanh kiếm màu đen.
"Bệnh Quỷ, vấn đề khảo thí của ngươi đã bị người ta nhìn ra, có người
truyền âm báo cho người bên Chấp Pháp Bộ chúng ta, kêu chúng ta tới bắt
người." Trong bốn người này, một người chấp pháp trung niên nhàn nhạt mở
miệng.
"A? Là ai." Bệnh Quỷ nở nụ cười, nhìn mọi người trong điện, Khổng Tường
Long đứng lên, ôm quyền về phía gã.
"Tiểu tử ngươi rất giỏi, rõ ràng quen biết ta, vậy mà vẫn có thể phá vỡ
chướng ngại do nhận thức tạo thành, nhìn ra bản chất của cuộc khảo hạch lần
này, so với những người khác không biết ta lại càng khó hơn nhiều, thành tích
của ngươi, là ưu!" Con mắt Bệnh Quỷ sáng lên, gật đầu tán thưởng, vừa muốn
ly khai.
Đội trưởng lần nữa ho khan một tiếng, có chút xin lỗi mở miệng.
"Đại nhân, còn một con mắt....."
Bệnh Quỷ sững sờ, nhìn về phía đội trưởng.
"Trong túi trữ vật của ngài." Đội trưởng trừng mắt nhìn.
Bệnh Quỷ cúi đầu kiểm tra, sau đó vung tay lên, một con mắt bị gã cầm ra
từ trong túi trữ vật, cầm ở trong tay nhìn một chút, trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ
dị, cẩn thận đánh giá đội trưởng vài lần.
"Đúng vậy, có thể làm cho ta không phát hiện, tuy có chút thủ xảo nhưng
cũng vô cùng tốt, thành tích của ngươi cũng là ưu, đúng rồi ngươi tên là gì?"
"Trần Nhị Ngưu..." Đội trưởng cẩn thận đáp lại.
Bệnh Quỷ trầm mặc, liếc mắt nhìn đội trưởng thật sâu.
Gã đã nghe qua cái tên này, giờ phút này liền lắc đầu, quay người liền muốn
ly khai.
Hứa Thanh chần chờ một chút, nhìn trên thân thể suy yếu của đối phương
tràn ngập độc của mình.
Hắn đã nhìn ra đối phương không phải người am hiểu độc đạo, hẳn là do
thương thế trong cơ thể tự nhiên mà vậy hình thành độc khí, sau đó bị gã biến
thành vũ khí để bản thân sử dụng.
Mà trước đó người này nhiều lần phun máu, cho nên Hứa Thanh đề phòng,
không khỏi cũng tương ứng tràn ra càng nhiều độc, hắn không xác định những
chất độc này hỗn hợp lại với thương thế bên trong người Bệnh Quỷ, sẽ trở nên
kịch biến hay không.
Nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, Hứa Thanh vẫn là đứng dậy.
"Đại nhân."
Bước chân của Bệnh Quỷ lần nữa dừng lại, quay đầu nhìn Hứa Thanh, trên
thực tế từ lúc tới đây gã đã lưu ý Hứa Thanh rồi, cũng biết rõ đối phương đạt
được ánh sáng vạn trượng, nhưng cuối cùng đáy lòng vẫn còn có chút thất vọng.
Theo gã nhìn thấy, mặc dù Hứa Thanh không phải do gã tự tuyển, nhưng
một là không có thủ đoạn che giấu bám trên người mình, hai là cũng không nhìn
ra vấn đề về áo bào của mình, như vậy bị đánh giá hơi có vẻ bình thường, cũng
là một người mang theo chút tư tưởng bảo thủ, không linh động.
Nhưng giờ phút này bị gọi lại, trong lòng gã vẫn dâng lên một chút chờ
mong.
"Hứa Thanh, ngươi cũng bí mật ẩn giấu thứ gì trên người của ta sao?"
Hứa Thanh gật đầu.
"Thứ gì?" Bệnh Quỷ hiếu kỳ, gã không hề kiểm tra ra, cũng đã nhìn túi trữ
vật rồi.
"Độc..." Hứa Thanh xin lỗi nói.
Bệnh Quỷ sững sờ.
"Rất nhiều độc, hỗn hợp cùng một chỗ, không biết có thể tạo thành ảnh
hưởng đối với thương thế của đại nhân hay không, nhưng mà giữa độc cùng độc
rất dễ sinh ra biến hóa kịch liệt."
Thần sắc Bệnh Quỷ biến đổi.
"Đại nhân, ngài.... Nhanh chóng trở về tìm người giải độc đi."
"Còn có chư vị đồng liêu, các ngươi cũng vậy, việc này thật có lỗi, nhưng
trong người các ngươi không có tổn thương, cho nên độc chỉ dính ở mặt ngoài,
khi ta không kích phát thì vẫn có thể hóa giải."
Hứa Thanh nói xong một hơi, liền lấy ra rất nhiều giải độc đan, phân cho
mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, sau đó áy náy nhìn Bệnh Quỷ sắc mặt
cấp tốc biến hóa đứng im tại chỗ.
"Đại nhân, độc của ta trên người ngài đã bị độc của bản thân ngài kích phát,
ta không có giải dược, ngài nhanh đi tìm một cao nhân đan đạo đi..."
Bốn phía lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người nhìn Hứa Thanh với ánh mắt
đều mang theo vẻ kinh ngạc, vô luận là Sơn Hà Tử hay là Vương Thần, hoặc là
Khổng Tường Long, tất cả đều là như vậy.
Chỉ có đội trưởng một bộ ta sớm biết sẽ như thế này, bình tĩnh nuốt vào rất
nhiều rất nhiều giải độc đan.
Bệnh Quỷ vừa muốn nói cái gì đó, bỗng phun ra một ngụm máu tươi màu
đen, sắc mặt lập tức biến thành xanh đen, được bốn vị chấp pháp bên cạnh
nhanh chóng đỡ lấy, cấp tốc rời khỏi, tìm kiếm đan sư của Chấp Kiếm Cung.
Trong đại điện, lần nữa im lặng.
Ngay sau đó là âm thanh nuốt nước bọt vang lên, tất cả mọi người đang nuốt
giải độc đan, những người hôn mê sau khi tỉnh dậy, bị người khác thông báo
tình huống thì sắc mặt cũng lập tức đại biến, cấp tốc nuốt đan.
Càng có âm thanh xoẹt xẹt xoẹt xẹt truyền đến, Hứa Thanh nhìn thấy mấy
cái bàn ở bốn phía toàn bộ bị dịch chuyển khỏi, Khổng Tường Long cũng theo
bản năng làm như thế, Thanh Thu còn dùng một tốc độ nhanh hơn.
Hứa Thanh yên lặng ngồi xuống, hắn vốn đã có thói quen cô độc thế này, ít
nhất còn có đại sư huynh.
Đội trưởng vẫn bình tĩnh như trước, từ sau khi biết Hứa Thanh thì trong túi
trữ vật của y chưa từng thiếu giải độc đan, giờ phút này lại lấy ra một khỏa,
giống như ăn kẹo, bắt đầu ném vào miệng, đồng thời cũng ngạo nghễ nhìn
Khổng Tường Long, đáy lòng thầm nghĩ.
"Nhiều chuyện, nhìn qua liền biết tầm mắt chưa đủ."
Bị ánh mắt đội trưởng đảo qua, Khổng Tường Long không khỏi cười khổ,
bất chấp bê cái bàn chuyển lại chỗ cũ, cười ha ha về phía Hứa Thanh, sau đó lấy
ra vài khỏa giải độc đan, bắt đầu ăn.
Hứa Thanh trầm mặc.
Giờ phút này bầu không khí bên trong đại điện tương đối im lặng, lộ ra vẻ
hơi kỳ dị, không ít Chấp Kiếm Giả lén lút nhìn Hứa Thanh.
Có thể tượng tượng ra, có lẽ chuyện này sẽ rất nhanh truyền khắp Chấp
Kiếm Cung....
Không lâu sau, trong đại điện truyền đến tiếng bước chân, vị Chấp Kiếm
Giả khác đi tới.
Người này là một vị lão giả, khác với Bệnh Quỷ, trên người của lão tràn
ngập cảm giác uy nghiêm, còn mang theo một vẻ âm trầm, trong lúc bước chân
đi tới, tiếng giầy chạm vào trên mặt đất truyền ra từng âm thanh phanh phanh,
một thân khí huyết cuồng bạo.
Một đường đi đến phía trước, lão giả quay người lạnh lùng nhìn lướt qua
mọi người, cuối cùng rơi vào trên người Hứa Thanh.
"Ngươi là người đã hạ độc Bệnh Quỷ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.