Quang Âm Chi Ngoại
Nhưng tốc độ của Hứa Thanh quá nhanh, thân thể lại cường hãn kinh người,
mắt thấy pháp thuật bốn phía vọt tới người, sau lưng lập tức biến ảo hiện ra Kim
Ô, há miệng gào thét về khắp bốn phía, đối kháng hơn mười đạo pháp thuật tới
từ đám tội phạm.
Mà thân thể của Hứa Thanh dưới ánh sáng đủ mọi màu sắc của pháp thuật,
xông thẳng lên lao đến trước mặt một tên dị tộc khác.
Tên này chính là một trong những gã tu sĩ dị tộc vừa ra tay triển khai pháp
thuật, trên thân thể gã cũng có cánh, nhưng không phải là Cận Tiên tộc, mà
giống người quạ hơn.
Sau khi nhìn thấy Hứa Thanh đã đến, ánh mắt của tên người quạ này co rút
lại, lập tức lui về phía sau, nhưng vẫn đã chậm, Hứa Thanh một phát bắt được
cổ của đối phương, thuận thể kéo theo thân thể tên này, trực tiếp đâm vào bên
trên vách tường.
Vách tường nổ vang, cổ tên người quạ này nổ tung, đầu lâu toái diệt, thi thể
cứng lại.
"Đáng tiếc."
Hứa Thanh tiếc nuối trong lòng, hắn còn chưa kịp túm lấy Kim Đan của đối
phương.
Giờ phút này hất lên, thi thể của tên người quạ này bắn về phía xa xa.
Nhìn từng tên tội phạm dị tộc bốn phía vẫn dữ tợn như cũ, Hứa Thanh liếm
liếm bờ môi, lần nữa lao ra.
Hứa Thanh không có dùng độc, hắn cảm thấy dùng đòn sát thủ này ở đây
không đáng, thậm chí pháp thuật hắn cũng vô cùng ít dùng, giờ phút này thân
thể của hắn hơi nhoáng một cái, liền xuất hiện tới sau lưng một tên tội phạm,
thần sắc đối phương đại biến, vừa muốn lao về phía trước né tránh, nhưng vẫn
không kịp nữa rồi.
Tay phải Hứa Thanh trực tiếp xuyên thấu qua phía sau đối phương, một phát
bắt được trái tim của tên dị tộc này, trong lúc bóp nát, cũng thăm dò tiến vào
Thiên Cung đối phương, một đường phá vỡ, bắt được bốn cái Kim Đan ảm
đạm.
Cứ như vậy, tiếng kêu thảm thiết thê lương không ngừng truyền ra trong
phòng giam khu Đinh tầng 17.
Từ đầu đến cuối, chưa hề gián đoạn, vả lại càng ngày càng bén nhọn, càng
ngày càng thê lương.
Kẻ thứ 30, 40, 50...
Hứa Thanh càng giết tốc độ càng nhanh, xuất thủ càng hung tàn, tiếng
hoảng sợ càng lớn, vả lại động tác của hắn vô cùng linh hoạt, giờ phút này cả
người giống như một đạo huyết ảnh, trực tiếp bắt lấy cổ một tên dị tộc, trong
tiếng kêu rên tuyệt vọng của đối phương, túm ra Kim Đan.
Phía sau vừa vặn có tội phạm tập kích đến, nhưng ngay một khắc khi tới gần
Hứa Thanh, Ảnh Tử lập tức nhoáng một cái, trong nháy mắt tiếp theo... Nửa
người của tên dị tộc tập kích biến mất, giống như bị một cái miệng vô hình trực
tiếp nuốt hết.
Giết chóc, vẫn còn tiếp tục.
Ngắn ngủi thời gian một nén hương, trong lồng giam tràn ngập một mùi
máu tanh nồng đậm, trên mặt đất đều là thi thể, bên trong phần lớn đều là Thiên
Cung vỡ tan, Kim Đan bị móc ra, bản thân hóa thành thây khô, bị Kim Ô của
Hứa Thanh thôn phệ khí huyết, trạng thái tử vong cực kỳ thê thảm.
Còn có một chút hoặc là đầu người toái diệt, hoặc là thi thể chia lìa, vô cùng
thảm khốc.
Còn có mấy cái tộc quần đặc thù, thân thể đều bị Hứa Thanh cứng rắn xé
lột, máu tươi đầy đất.
Đến lúc này, nơi đây chỉ còn lại hơn mười tên tội phạm dị tộc, dù lấy hung
tính của bọn họ cũng không đè nén được cảm giác hoảng sợ đang dâng lên.
Bọn họ có thể rõ ràng nhìn thấy, từ đầu đến cuối biểu cảm của Hứa Thanh
không hề có bất kỳ biến hóa nào, nhưng cảm giác trong lòng bọn họ đã biến hóa
nghiêng trời lệch đất.
Lúc trước Hứa Thanh bị đám người bọn họ nhìn tựa như một con cừu non,
nhưng bây giờ, hắn là một con cừu kéo xuống lớp da, biến thành một con sói
hung hăng, thậm chí cái hình dung này cũng có chút không thỏa đáng, phải là
một người hành tẩu trong Địa Ngục!
Hết thảy những thứ này khiến cho tâm thần bọn họ dâng lên sóng lớn ngập
trời, thân thể cũng đang run rẩy, sự sợ hãi tràn ngập toàn bộ tâm thần.
"Hắn tuyệt đối không phải là lính canh ngục khu Đinh!"
"Lính canh ngục khu Đinh khi ra tay cũng sẽ có chấn động cảm xúc, hắn...
Hắn không hề có!"
"Đó là một tên sát tinh, rõ ràng hắn cũng bị thương, nhưng từ đầu đến cuối
lông mày của hắn đều không nhăn một chút, loại người này... Ta bỏ cuộc, binh
sĩ đại nhân, chúng ta bỏ cuộc!!"
Không phải Hứa Thanh không có bị thương, trong khi một đám tội phạm
liên thủ mà Hứa Thanh lại không có sử dụng đòn sát thủ, tự nhiên cũng sẽ bị
thương.
Nhưng hắn càng bị thương lại càng hung tàn, nhất là vào giờ phút này khi
đám tội phạm hoảng sợ chạy tứ tán, hắn đuổi theo một tên đằng trước, nện
thẳng đầu vào trên mặt kẻ này, cứng rắn đập đầu tên đó vỡ nát chia năm xẻ bảy.
Một màn này, liền khiến cho đám tội phạm còn sót lại không ngừng tỏa ra
hơi lạnh từ đáy lòng, bọn họ là loại người cùng hung cực ác, nhưng ánh mắt khi
nhìn Hứa Thanh dần dần hiện lên sự sợ hãi đến cực hạn, trong mắt bọn họ, Hứa
Thanh này còn hung tàn vượt qua bọn họ.
Nhất là mấy tên phạm nhân bị Hứa Thanh giết chóc chấn nhiếp tâm thần,
giờ phút này trông thấy khuôn mặt đầy máu tươi của Hứa Thanh quay đầu, sau
khi ánh mắt nhìn nhau, lòng của bọn họ không cách nào khống chế sụp xuống,
toàn thân run rẩy, điên cuồng chạy về lính canh ngục ở trước cửa nhà lao.
Tương tự bị chấn động, còn có lính canh ngục ở trước cửa phòng giam, một
màn hôm nay khiến cho bọn họ cả đời khó quên.
Bọn họ nhìn thi thể khắp nơi, nhìn máu tươi sền sệt hội tụ trên mặt đất, nhìn
đám tội phạm hoảng sợ bỏ chạy tứ tán, nhìn Hứa Thanh vô cùng bình tĩnh.
Tất cả mọi người hít sâu vào một hơi, tâm thần dấy lên từng trận sóng kịch
liệt, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Bọn họ gặp qua kẻ giết người, gặp quả hạng người bản thân đều là giết
chóc, cho nên bọn họ chấn động không phải hành động giết chóc của Hứa
Thanh, mà vẻ mặt trong lúc giết chóc của Hứa Thanh.
Cho dù bọn họ đều là hạng người hung lệ, nhưng cũng không làm giống như
Hứa Thanh lúc này được, biểu cảm từ đầu đến cuối đều giống như mặt giếng cổ,
không nổi lên một chút chấn động nào.
Dẫu sao vô luận là giết chóc hay bị giết chóc, cũng rất khó khống chế cảm
xúc, sẽ tự nhiên mà sinh ra chấn động.
Kẻ bị giết sẽ hoảng sợ tuyệt vọng, kẻ giết người thì hưng phấn hưởng thụ,
theo lẽ thường thì những thứ này hầu như đều không thể nào khống chế.
Dù biểu cảm rất nhỏ, nhưng chung quy sẽ có.
Toàn bộ binh sĩ khu Đinh đều là như thế.
Chỉ có loại người sát phạt đến cực hạn, hoặc là đã trải qua địa ngục nhân
gian, biến sát phạt trở thành bản năng, mới có thể khống chế cảm xúc trong loại
trạng thái này, khiến bản thân không mảy may nổi lên gợn sóng.
Mà người như vậy, bọn họ đã gặp qua.
Đó là những binh sĩ nhậm chức ở khu Bính 89 tầng bên dưới trở xuống,
những người cấp bậc cao hơn so với bọn họ.
Bất kỳ một binh sĩ nào ở nơi đó, đều là loại người này!
"Khu Bính!"
Những lính canh ngục theo bản năng nhìn nhau một chút, sau đó ngưng
trọng nhìn về phía Hứa Thanh, ánh mắt sớm đã không còn suy nghĩ như lúc
trước, mà dâng lên sự tôn trọng nồng đậm, cũng lộ ra từng tia ánh sáng mãnh
liệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.