Quang Âm Chi Ngoại
Hiện giờ nhà giam số 132 khu Đinh có tổng cộng 14 tên phạm nhân.
Đối với những nhà tù có hơn trăm thậm chí hơn nghìn tội phạm khác của
khu Đinh mà nói, số lượng phạm nhân nơi đây quả thực quá ít.
Ít đến mức Hứa Thanh không cần suy tư quá nhiều, trong đầu liền hiện lên
toàn bộ tư liệu thông tin về phạm nhân trong đó.
Giờ phút này theo cánh cửa lớn của nhà tù khu Đinh 132 mở ra, khí tức mục
nát lan tràn, Hứa Thanh đứng trước cửa, bình tĩnh nhìn chăm chú.
Sau cửa lớn, là một mảnh không gian đen nhánh.
Hứa Thanh suy tư thời gian mấy hơi thở, sau đó liền cất bước đi đến.
Từng bước đi vào bên trong nhà lao, tiến vào trong bóng tối, sau đó phất tay
một cái, cánh cửa lớn của nhà tù phịch một tiếng đóng lại.
Âm thanh vang ra, truyền vào trong tai toàn bộ lính canh ngục chú ý tới nơi
này, hóa thành gợn sóng trong lòng bọn họ.
Trong phòng giam 132 khu Đinh vẫn là một màu đen nhánh như cũ, chỉ có
tiếng bước chân vang vọng.
Đó là bước chân của Hứa Thanh, hắn không dùng quyền hạn của lính canh
ngục để thắp những ngọn đèn dầu ở nơi đây lên, bởi vì thay vì ánh sáng, Hứa
Thanh cảm thấy màu tối đen nơi đây …lại thích hợp với mình hơn.
Hắn vốn là người thích hoạt động trong bóng tối.
Nhất là sau khi thích ứng với bóng tối, hết thảy mọi thứ nơi đây mặc dù vẫn
còn lờ mờ, nhưng cũng không phải là không thể nhìn rõ.
Cũng giống với cái nhà tù mà hắn đã giết chóc qua kia, chính giữa nhà tù
132 khu Đinh là quảng trường cực lớn, bốn phía là từng gian lồng giam.
Hứa Thanh đi trên hành lang, đi ngang qua từng gian lồng trống trơn, cho
đến khi đi tới chiếc lồng giam thứ 19, bước chân của hắn mới dừng lại.
Bên trong lồng giam này, có phạm nhân.
Đó là một bóng người khoanh chân ngồi, đưa lưng về phía Hứa Thanh, dáng
người rất cao lớn, đầu sắp tiếp cận tới đỉnh lồng giam.
Toàn thân trần trụi không có bất kỳ mảnh quần áo gì, nhưng lại có xúc tu
chập chờn, có dài có ngắn, rối tung ở trên người, tựa như những sợi quần áo.
Hứa Thanh xuất hiện, nhưng người khổng lồ này không hề quan tâm, hình
như đang ăn uống gì đó, theo từng tiếng nhấm nuốt vang vọng, đầu của gã
không ngừng lắc lư, dường như đang cắn xé thứ gì đó.
Ngoài lao lồng, Hứa Thanh đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích, lạnh lùng
nhìn chăm chú.
Thông qua Ảnh Tử, hắn có thể thấy rõ ràng vật mà đối phương đang ăn, đó
là những cái xúc tu của chính nó, giờ phút này từng đám xúc tu đang không
ngừng bị chính nó cắn xé.
Đồng thời Hứa Thanh cũng nhìn thấy bộ dáng tên của phạm nhân này.
Theo trong tư liệu ghi chép, đối phương là một con Vân Thú.
Trên đường tới Quận Đô, Hứa Thanh đã từng thấy Vân Thú ở Vân Phong
Châu, chúng nó không hề có linh trí, thân thể khoảng 100 trượng trở lên, trước
mắt thì cái thân ảnh này nhỏ hơn so với những con Vân Thú kia rất nhiều, vả lại
bộ dạng cũng hơi khác biệt.
Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, tiếp tục cất bước đi đến, rất nhanh, sau khi hắn
đi qua khoảng bảy tám cái lao lồng nữa, hắn lại nhìn thấy người phạm nhân thứ
hai.
Đây là một nữ phạm nhân.
Ả là nhân tộc.
Trên người tràn đầy vết dơ bẩn, tràn ngập từng đạo vết thương do cắn xé
hình thành.
Có thể lờ mờ nhìn ra tướng mạo của ả coi như là tú lệ, nhất là tư thái lại
càng tuyệt mỹ, giờ phút này nàng đang ngồi xổm trong góc nhà lao, trong tay
ôm một con búp bê hình người, dường như đang dỗ nó ngủ.
Hứa Thanh vừa đi ngang qua, ả liền phát hiện, lập tức giơ tay trái lên, đặt
ngón trỏ ở bên môi, nhẹ suỵt một tiếng.
Giống như đang nhắc nhở Hứa Thanh không nên quấy rầy hài tử nghỉ ngơi.
Trên mặt đất trong căn nhà lao của ả tràn đầy cỏ dại, có thể lờ mờ nhìn thấy
trên mặt đất là vô số con búp bê bị xé nát.
Hứa Thanh lạnh lùng nhìn qua, trong đầu hiện ra tư liệu về nữ nhân này, ả
đã từng là một thiên kiêu, đến từ Thái Hư Hóa Yêu tông.
Trước kia có kỳ ngộ, ăn qua một loại thiên tài địa bảo tương tự như Trường
Sinh Quả, vốn dĩ là người được ký thác kỳ vọng, nhưng lại điều tra ra ả là một
người tàn nhẫn tột cùng, đã lén lút nấu những đứa trẻ đồng tộc mới sinh để ăn.
Năm đó việc này cũng đã dâng lên một trận phong ba không nhỏ.
Ả vốn nên bị xử tử, nhưng hơn phân nửa thân nhân của người bị hại đều
muốn cầu để cho ả sống không bằng chết, thừa nhận vô tận hành hạ.
Vì vậy ả liền bị giam giữ ở nơi này.
Giờ phút này trong khi Hứa Thanh ngóng nhìn, những con búp bê tàn phá
trên mặt đất trong lao lồng bỗng nhiên từng con mở mắt ra, gắt gao nhìn chằm
chằm về phía nữ tử, sau đó mở to miệng phát ra tiếng gào thét, chợt đánh về
phía nữ tử.
Bao gồm cả người bù nhìn ở trong ngực ả cũng là như thế, điên cuồng cắn
xé về phía ả.
Ả run rẩy, mặc kệ những con bù nhìn này cắn xé bản thân, ngẩng đầu cười
về phía Hứa Thanh, nụ cười vô cùng quỷ dị, dường như đang chào hỏi cùng
Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn một hồi, thu hồi ánh mắt và cất bước rời khỏi, đi về phía
phòng giam phạm nhân kế tiếp.
Cứ như vậy hắn đã đi qua hơn phân nửa hành lang, so sánh từng phạm nhân
bên trong với thông tin mà mình có được, đồng thời cũng quan sát xem bọn họ
có tồn tại vấn đề gì hay không.
Hứa Thanh không có quá nhiều lòng hiếu kỳ về lý do tại sao nhà giam 132
khu Đinh lại là nơi đại hung, nhưng nếu như hắn đã trở thành người trấn thủ của
cái nhà tù này, vậy hắn phải nắm giữ hết thảy mọi thứ ở nơi đây như trong lòng
bàn tay của mình.
Thông qua quan sát, cảm nhận trực quan nhất của Hứa Thanh chính là,
phạm nhân trong nhà giam 132 này, rõ ràng quái dị hơn hẳn những tên hắn đã
đồ sát lúc trước rất nhiều.
Thậm chí tên phạm nhân thứ bảy còn không phải là sinh vật có máu thịt.
Nó là một cái cối xay tự mình xoay tròn.
Nó không ngừng chuyển động, tràn ra hấp lực, dường như muốn hút tất cả
vật chất trong lồng giam vào trong sau đó nghiền nát.
Chủng tộc này ngay cả Quỷ Thủ cũng chưa từng giới thiệu, trong tư liệu
phạm nhân ghi đây là Ma Thạch.
Là một tộc quần thưa thớt sinh ra sau khi nửa khuôn mặt Thần Linh đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.