Quang Âm Chi Ngoại
Hoặc là như lúc này, Hứa Thanh đứng ở trước lồng giam thứ 237, bên trong
giam giữ vị phạm nhân thứ 13 ở nơi này.
Đối phương không có thân hình, chỉ có một cái đầu lâu, lăn qua lăn lại trên
mặt đất trong lao lồng, sau khi chú ý tới Hứa Thanh, nó bỗng nhiên dừng lại,
con mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh, khóe miệng càng lộ ra nụ
cười vui vẻ.
"Quá thú vị, ngươi rõ ràng đã chết, nhưng ngươi lại không biết, thật thú vị,
tiếp theo ngươi sẽ chết trong tay một tu sĩ đội mũ rơm, nhưng ngươi rõ ràng đã
chết, làm sao còn có thể lại chết thêm một lần nữa chứ?"
"Ngươi chết rất thảm, thân thể cũng hỏng mất, nhưng cái đầu lâu của ngươi
vẫn còn nói với đối phương phải mang đầu của ngươi đi một nơi."
"Thật thê thảm, thật thê thảm."
"Tất cả mọi người đang tìm ngươi, nhưng không tìm được... Ha ha, bọn họ
không biết ngươi được chôn cất ở địa phương nào, nhưng ta biết rõ, ta đã nhìn
thấy."
"Ngươi muốn hóa giải không, chỉ cần ngươi ném ta tới chỗ lồng giam của
con Vân Thú kia, để cho ta ở lại trong đó, ta sẽ hóa giải giúp ngươi, thế nào?"
"Ngươi phải tin tưởng ta, ta là ngươi duy nhất ở nơi đây trợ giúp những
người trấn thủ, những người trấn thủ không tử vong kia thật ra đều có công lao
của ta."
Hứa Thanh không nói gì, đánh giá cẩn thận cái đầu người này vài lần, sau
đó cất bước rời khỏi, đi tới lao lồng giam giữ tên phạm nhân cuối cùng.
Nơi đây lại càng đặc thù.
Trong lồng giam không có tu sĩ, chỉ có một bức tranh.
Một bức tranh trôi nổi giữa không trung.
Bên trong là một gia đình bốn thế hệ, một nhà già trẻ ngồi cùng một chỗ, tất
cả đều đang mỉm cười, tổng cộng hai mươi ba vị.
Chính giữa chính là một lão nhân, đám tôn tử đang túm tụm quanh lão, lão
cười rất vui vẻ, vẻ mặt cũng được họa sĩ thể hiện hoàn mỹ ra ngoài.
Nhìn qua bức họa kia, trong ánh mắt Hứa Thanh lộ ra từng tia quang mang
kỳ lạ, đây cũng là một cái chủng tộc sinh ra sau khi nửa khuôn mặt Thần Linh
đến cái thế giới này, tên là Đan Thanh Tộc.
Tộc này không tồn tại ở trong hiện thực, chúng nó cả đời đều ở bên trong
bức tranh.
Nhưng bọn họ lại nói, thế nhân đang ở trong tranh vẽ, bọn họ mới là người ở
bên ngoài.
Sau khi nhìn hồi lâu, Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, quay người rời khỏi, trở
lại cái lồng giam giữ tên phạm nhân thứ nhất, con Vân Thú bên trong đang
không ngừng ăn uống đột nhiên ngừng lại, truyền ra một giọng nói trầm thấp.
"Không nên tin 237, bất kể nó nói cái gì, cũng không nên tin."
237, chính là cái lồng giam nhốt cái đầu người nói nhảm kia.
Hứa Thanh không có để ý tới, đi tới bên cạnh cửa lớn của nhà tù 132 khu
Đinh, khoanh chân ngồi xuống, nhìn qua ngục giam trong bóng tối, trong mắt lộ
ra trầm ngâm.
Hắn cảm thấy những phạm nhân này rất thú vị.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ngoại trừ âm thanh cá biệt ra, bên trong nhà
giam 132 tương đối im lặng.
Không có sự tình bí hiểm nào xuất hiện, cũng không có tình huống tà dị nào
phát sinh.
Hứa Thanh vẫn khoanh chân như trước, từ khi đến đây, hắn không hề đụng
chạm với bất luận vật phẩm gì, cũng không nói một câu.
Thậm chí vô luận là lúc hắn đi về phía trước, hay là khi hắn khoanh chân
ngồi ở đây lúc này, bên ngoài thân thể của hắn đều tràn ngập lực lượng độc cấm.
Nhưng hắn cũng chưa từng tản chúng ra ngoài, chỉ để chúng vờn quanh trên
người mình, dùng cái này để ngăn cách hết thảy mọi thứ bên ngoài.
Đây là sự cẩn thận trước sau như một của hắn.
Về phần lời đồn đại hung của nhà giam 132 này, giờ phút này Hứa Thanh
vẫn không cảm nhận được.
Hắn chuẩn bị chậm rãi dò xét.
Khi thấy một ngày sắp kết thúc, vào lúc đã hết thời gian trực, Hứa Thanh
đứng dậy dự định rời khỏi.
Hôm qua hắn đã đặt lịch trước để cảm ngộ Đế Kiếm, thời gian hẹn trước
chính là sau khi hết giờ trực hôm nay.
Nhưng nháy mắt khi Hứa Thanh đứng dậy, hắn chợt quay đầu nhìn về phía
lồng giam giữ nữ tử nhân tộc.
Bên trong con mắt của hắn, nơi đó bỗng xuất hiện một bóng người.
Bóng của một bé trai.
Nó đứng trước lao lồng của nữ tử, giống như đang nói cái gì đó cùng đối
phương.
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra sự lăng lệ ác liệt, tay phải giơ lên vung về phía
trước, que sắt màu đen nháy mắt bắn đi, từng trận lôi điện màu đỏ lập lòe hiện
lên, lập tức bay đến trước lao lồng của nữ tử, trực tiếp đâm vào trên vách tường.
Thế nhưng bóng dáng của tiểu nam hài kia lại biến mất quỷ dị một cách quỷ
dị.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc cất bước đi đến phụ cận, lão tổ Kim Cương
Tông trong que sắt màu đen cũng nhanh chóng trở về, kinh ngạc mở miệng
trong tâm thần Hứa Thanh.
"Chủ tử, nơi đây…không còn có cái gì cả."
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về nữ tử trong lồng giam, nữ tử này vẫn co lại
trong góc như trước, tươi cười nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn chằm chằm ả ta một lát, quay người trở về cửa lớn nhà tù,
mở cửa nhà giam số 132 khu Đinh.
Một khắc cánh cửa nhà giam số 132 khu Định phịch một tiếng đóng lại, lúc
này Hứa Thanh mới truyền ra thần niệm về phía lão tổ Kim Cương Tông.
"Ngươi cũng không nhìn thấy?"
"Hả? Chủ tử, nhìn thấy cái gì, vừa rồi trong cảm giác của ta, chỗ đó không
có cái gì cả." Lão tổ Kim Cương Tông vội vàng cẩn thận mở miệng, đồng thời
đáy lòng cũng có lo lắng không yên.
Lão cảm thấy mình đã bị thất sủng... Cho nên rất quý trọng cơ hội lần này,
nhưng lão thật sự không hề cảm thấy trong đó có thứ gì cả.
Hứa Thanh nhíu mày, lại hỏi hỏi ý kiến Ảnh Tử.
"..... Không....." Tiểu Ảnh run rẩy run rẩy trả lời, cũng tương tự như lão
tổ Kim Cương Tông, nó cũng cảm thấy mình đang bị thất sủng.
Mắt Hứa Thanh lộ ra hàn mang, quay lại đưa mắt nhìn khu Đinh 132.
Giờ phút này hắn phải đi cảm ngộ Đế kiếm, thời gian hẹn trước sắp tới rồi,
cho nên hắn đè xuống ý nghĩ trở lại bên trong kiểm tra, lựa chọn rời khỏi Hình
Ngục Ti.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.