Quang Âm Chi Ngoại
Tinh thần lão tổ Kim Cương Tông chấn động, nhanh chóng nhớ lại những
nội dung trong sách cổ, nhanh chóng mở miệng.
"Chủ tử, dựa theo lời nói và mạch suy nghĩ của Tiểu Ảnh, nếu như nó nói
không sai, vậy có lẽ tiểu nhân đã đoán được lý do tại sao mà những người trấn
thủ nhà tù 132 khu Đinh này lại có người ra ngoài liền gặp ngoài ý muốn, không
hiểu được vẫn lạc."
"Nếu như Tiểu Ảnh nói không sai, vậy ta cũng biết về bí mật của cái nhà tù
132 khu Đinh này."
"Nơi đây ẩn chứa một đám vận khí, đoán chừng hẳn là lực lượng một bộ
phận vận khí của Phong Hải Quận, chẳng biết tại sao lại tồn tại ở nơi đây, từ vô
hình biến thành hữu hình."
“Mà những người đã từng trấn thủ nơi này gặp ngoài ý muốn tử vong, là bởi
vì vận khí không phải là thứ mà hạng người tầm thường có thể gia thân, nhiều
quá lại hoá dở, cực thịnh nhất định sẽ phản suy, cho nên mới có vận rủi không
hiểu được xuất hiện."
Nói đến đây, lão tổ Kim Cương Tông cũng trở nên sững sờ, đáy lòng của lão
cũng nổi lên nghi ngờ, bởi vì lão cảm thấy, giải thích như vậy, hình như... Cực
kỳ hợp lý.
"Những lời tiểu Ảnh nói không phải là sự thật chứ?"
Trong lúc tâm thần lão tổ Kim Cương Tông chấn động, Hứa Thanh lại càng
nhíu mày thêm nữa, lần đầu tiên mà hắn nghe nói về thứ vận khí này, là lúc sư
tôn giới thiệu về Thái Tử của Tử Thanh, nói gã tựa hồ là do vận khí đại lục
Vọng Cổ tập hợp mà sinh.
Trong lúc Hứa Thanh đang suy tư, thần sắc của hắn bỗng nhiên khẽ động,
mạnh mẽ mà nhìn về phía bên phải xa xa, trong bóng tối chỗ đó có một thân ảnh
nổi lên, chính là tiểu nam hài biến mất trước kia.
Nó đứng ở nơi đó, tò mò nhìn Hứa Thanh.
Lão tổ Kim Cương Tông chợt lao ra, tiểu nam hài liền tan biến, nhưng rất
nhanh lại xuất hiện ở một bên khác, vẫn tò mò nhìn Hứa Thanh như cũ.
Mà lần này Hứa Thanh chú ý tới ánh mắt của đối phương, nơi mà nó đang
nhìn, là vị trí cổ tay phải của hắn!
Tâm thần Hứa Thanh khẽ động, giơ tay phải lên.
Tầm nhìn của tiểu nam hài kia cũng theo đó cải biến.
Hứa Thanh trầm mặc, thoạt nhìn cổ tay phải của hắn nhìn như bình thường,
nhưng hắn biết rõ chỗ đó có ẩn giấu một sợi tơ màu vàng, năm đó lúc hắn dung
nhập độc đan cửu tử nhất sinh, sợi tơ màu vàng này liền lập lòe, sau đó liền liên
tiếp xuất hiện những việc trùng hợp không hiểu được.
"Đây là cái gì?" Hứa Thanh giơ tay phải lên, bỗng nhiên mở miệng, hỏi tiểu
nam hài.
Trong nhà tù 132, theo lời Hứa Thanh vang vọng, toàn bộ phạm nhân đều
cực kỳ im lặng.
Vân Thú xoay người qua, nữ tử bò tới bên cạnh lồng giam, đường vân của
chiếc cối xay đá tạo thành con mắt, đầu người trong góc cũng từ xa nhìn qua...
Ngay cả bức tranh Đan Thanh Tộc kia cũng biến thành mơ hồ, một cái bóng
dáng hư ảo của một lão giả dán vào trên lan can lồng giam, nhìn về phía Hứa
Thanh.
Hứa Thanh không có quan tâm tới những phạm nhân này, hắn nhìn qua tiểu
nam hài, quơ quơ tay phải của mình.
Ánh mắt của tiểu nam hài cũng chuyển động theo tay phải Hứa Thanh, hình
như trong mắt của nó, tay phải của Hứa Thanh đã trở thành thứ duy nhất trong
thế giới này, mà nét mặt của nó cũng rất kỳ quái, mang theo một chút khó hiểu,
càng mang theo một chút mờ mịt.
Lời Hứa Thanh vừa nói, nó đã nghe được, vì vậy ánh mắt dịch chuyển khỏi
cổ tay Hứa Thanh, đối mặt cùng với Hứa Thanh.
Một lát sau nó mở to miệng, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng lại không có
bất kỳ âm thanh hoặc là thần niệm nào tràn ra, ngay cả miệng cũng không có
bất kỳ biến hóa nào.
Hứa Thanh nhíu mày.
Nhưng mà biểu hiện của tiểu nam hài lại rất kỳ quái, sau khi nó nói xong, lỗ
tai của nó lại cử động rất nhiều, tựa hồ nghe thấy tiếng đáp lại, ánh mắt càng
phát sáng lên, sau đó lần nữa mở miệng.
Tiếp theo lại lắng nghe.
Cuối cùng tựa hồ nghe thấy thứ gì đó khiến cho nó rất vui vẻ, vì vậy liền
nhảy nhót, còn liếc mắt nhìn Hứa Thanh, sau đó vỗ vỗ ngực, thân thể lui ra phía
sau, lại dung nhập vào trong bóng tối.
Cùng lúc đó, trong phạm vi thế lực của Quận Đô, một nơi cách Đô Thành
không sai biệt lắm 1 tháng lộ trình, tới gần biên giới U Minh Châu, chỗ đó có
một mảnh sơn mạch liên miên.
Một mặt xâm nhập U Minh châu, một mặt thì là khu vực của Quận Đô.
Cái mảnh sơn mạch này rất kỳ lạ, bùn đất và núi đá đều là màu tím.
Loại địa chất có màu sắc này rất hiếm thấy, mà tên của nó, gọi là Tử Linh
sơn mạch.
Giờ phút này, bộ phận nằm ở trong phạm vi Quận Đô của Tử Linh sơn
mạch, bên trong dãy núi có một tòa vực sâu.
Tòa vực sâu này rất lớn, phía dưới là một mảnh đen nhánh, không nhìn thấy
cụ thể, chỉ có thể nhìn thấy từng trận sương mù màu tím từ trong vực sâu tràn
ra, chậm rãi bay lên không trung, ngoài vực sâu có hai bóng người đang từ từ
tiến lại gần.
Hai bóng người một già một trẻ, người già chính là lão đầu đường Bản
Tuyền, thiếu nữ tự nhiên là Linh Nhi toàn thân áo trắng mỹ lệ thanh thuần.
Lúc trước bọn họ ngồi trên người khổng lồ đã có ước định trước cùng tộc
của họ, sau khi đưa họ đến khu vực Quận Đô thì đối phương liền rời đi, cho nên
bọn họ phải tự mình đi đến Tử Linh sơn mạch.
Bây giờ rốt cuộc cũng đã tiếp cận gần mục đích chuyến đi lần này.
"Linh Nhi, sắp tới Mộc Linh Tộc rồi, dựa theo ước định cổ xưa, ngươi có
thể thu được một phần truyền thừa ở trong này, nhưng mà việc này cũng tồn tại
mạo hiểm, ngươi cần phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, đợi huyết mạch bản
thân ổn định, mới có thể thử nghiệm."
"Trong khoảng thời gian này, ngươi không được phân tâm, ngươi....."
Lão đầu đường Bản Tuyền đang nói, bỗng nhiên chú ý thấy Linh Nhi có
chút thất thần, có chút sững sờ.
"Ngươi đang làm gì thế?"
"A đa, có một tiểu hài tử đang nói chuyện cùng ta." Trong ánh Linh Nhi lộ
ra một tia ánh sang vui mừng.
"Tiểu hài tử nào nói chuyện?" Lão đầu đường Bản Tuyền kinh ngạc, nhìn
khắp nơi một chút.
"Không có gì, có thể là Mộc Linh Tộc." Linh Nhi trừng mắt nhìn, lần đầu
tiên nói dối a đa, nàng biết đối phương không thích Hứa Thanh, vì vậy cảm thấy
vẫn không nên nói chuyện này cho đối phương biết thì tốt hơn.
Đồng thời nàng cũng nhanh chóng trả lời lại giọng nói của tiểu hài tử đột
nhiên xuất vang vọng bên trong tâm thần của mình.
"Đúng vậy nha, cái sợi ti bổn mạng vận khí này là do ta buộc, ngươi là ai
thế, ngươi nhìn thấy Hứa Thanh ca ca của ta rồi hả? Các ngươi đang ở nơi nào?"
"Trong Quận Đô?!" Ánh sáng trong mắt Linh Nhi càng sáng hơn nữa.
"Ừ ừ, ngươi vậy mà không có một người bạn nào hả?
Được rồi, đương nhiên ta có thể làm bằng hữu cùng ngươi, nhưng mà ngươi
phải giúp ta chiếu cố Hứa Thanh ca ca của ta đấy, qua một thời gian ngắn nữa ta
sẽ đi tìm các ngươi."
Lão đầu đường Bản Tuyền nghi ngờ, cẩn thận đánh giá Linh Nhi vài lần.
"A đa, chúng ta nhanh đi thôi." Linh Nhi cười mở miệng, bộ dáng rất là vui
vẻ, nụ cười tràn đầy hồn nhiên, mang theo niềm tốt đẹp.
Lão đầu đường Bản Tuyền càng thêm nghi ngờ, nhưng lão cũng không biết
chuyện gì xảy ra, vì vậy sau khi suy tư một hồi liền lắc đầu, sau đó lại tiếp tục
dặn dò.
"Ngươi nhất thiết đừng giả vờ ngớ ngẩn, truyền thừa lần này rất trọng yếu,
tuyệt đối không thể thất bại, đây chính là một cửa quan thử thách tính mạng.
Còn nữa, một lát sau khi tới Mộc Linh Tộc, ngươi trước hết phải bế quan ổn
định huyết mạch, ta đi tới Quận Đô một chuyến, mua sắm một chút vật phụ trợ
cho ngươi."
"Biết rồi a đa." Linh Nhi lôi kéo cánh tay lão đầu, ngây thơ nói.
Giờ phút này bỗng có một cơn gió núi thổi qua, thổi bay những sợi tóc của
nàng, khẽ vuốt qua trên gương mặt vô cùng mịn màng tuyệt mỹ của nàng.
Linh Nhi giơ tay lên vén sợi tóc ra sau tai, mượn nhờ động tác này, nàng
nhanh chóng nghiêng đầu, đưa mắt nhìn về phía Quận Đô, nhếch miệng lên nở
ra một nụ cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.