Quang Âm Chi Ngoại

Chương 901: Thiên lâm tùng vụ thủy diêu phong (1)



Khổng Tường Long nhậm chức làm công việc bên ngoài, chuyên môn chịu

trách nhiệm đuổi bắt hung đồ.

Hôm nay y bắt được tội phạm truy nã liền đưa tới nhà tù, lúc Hứa Thanh

nhìn thấy, y đang đàm tiếu cùng với mấy vị lính cai ngục quen thuộc ở tầng thứ

chín, bên cạnh còn có một tên Song Diện tộc tình trạng hấp hối đang nằm.

Tu vi của tên Song Diện tộc này cũng không tầm thường, tuy bị thương

nặng nằm một chỗ, nhưng toàn thân vẫn tràn ra một cỗ chấn động Kim Đan bảy

cung rất mãnh liệt, hiển nhiên cũng là hạng người không tầm thường trong Song

Diện tộc, nếu không thì cũng không thể nào có được bảy tòa Thiên Cung.

Chỉ là tình trạng bây giờ thê thảm, trên người đều là vết thương, giống như

bị người ta hành hạ, vả lại đã mất đi một chân, nhìn miệng vết thương hình như

là bị sờ sờ xé đứt.

Mà Khổng Tường Long cũng có thương thế, nhưng y không thèm để ý, sau

khi chú ý tới Hứa Thanh thì ánh mắt lại càng sáng ngời, tươi cười mở miệng.

"Hứa Thanh!"

"Khổng đại ca."

Hứa Thanh đáp lễ, lính canh ngục bốn phía cũng đều tươi cười chào hỏi Hứa

Thanh, trong khoảng thời gian này Hứa Thanh thành công trấn thủ nhà tù 132

khu Đinh, từ đầu đến cuối đều không đổi nhà tù, khiến cho không ít lính canh

ngục đều chú ý tin tức.

Nhất là mỗi ngày hắn đều vừa hết ca là ra ngoài, nhưng lại không có bất

luận dấu hiệu đột tử ngoài ý muốn nào, việc này tự nhiên nhận được rất nhiều

sự bội phục của những lính canh ở nơi đây.

Vừa thấy Khổng Tường Long, Hứa Thanh cũng nở nụ cười, sau đó liền chú

ý đến vết thương trên người đối phương.

"Không có gì, chỉ là vết thương nhỏ, Hứa Thanh ngươi đã trở thành binh sĩ

rồi hả? Ha ha, quả nhiên như ta sở liệu."

Khổng Tường Long đảo qua chiếc đạo bào uẩn đường vân ám lửa màu đen

trên người Hứa Thanh, cũng chú ý tới thần thái của lính canh ngục bốn phía,

trừng mắt nhìn hắn, hình như cũng không có quá nhiều ngạc nhiên đối với việc

Hứa Thanh trở thành binh sĩ.

"Thật ra lúc trước khi vừa nghe thấy ngươi đi làm thư lệnh theo Cung chủ,

ta liền đoán....."

"Ngươi đoán được cái gì?" Lời của Khổng Tường Long còn chưa nói xong,

một giọng nói lạnh như băng mang theo uy nghiêm, từ bậc thang của tầng thứ

chín truyền đến.

Theo tiếng nói vang vọng, bóng dáng lạnh lùng của Cung chủ xuất hiện ở

đó, từng bước bước tới, mang theo uy áp đi về phía mọi người.

Toàn bộ lính canh ngục lập tức trở nên nghiêm túc, đồng loạt cúi đầu.

"Bái kiến Cung chủ."

Hứa Thanh cũng là như thế, Khổng Tường Long càng là như vậy, thân thể

còn run lên, vội vàng cúi đầu bái kiến.

Hứa Thanh chú ý thấy bộ dạng của Khổng Tường Long hình như cực kỳ sợ

hãi, thậm chí trán cũng đã đổ mồ hôi.

Mà cảm giác áp bách trên người Cung chủ cũng rất lớn, theo người tới gần,

áp lực lập tức tràn ngập toàn bộ tầng thứ chín.

Trong lúc bốn phía rơi vào im lặng, thân ảnh Cung chủ đi tới trước mặt mọi

người.

Cung chủ đưa mắt nhìn tên tội phạm truy nã Song Diện tộc nằm trên mặt

đất, sau đó chú ý đến trên người Khổng Tường Long, lãnh đạm mở miệng.

"Lấy tu vi của ngươi, rõ ràng một kiếm có thể bắt giữ trấn áp loại tu sĩ này,

tại sao ra hai kiếm, được người bên ngoài khen là thiên kiêu đệ nhất thế hệ này

của nhân tộc, liền bắt đầu tự mãn rồi hả, cái khác không chịu học, nhưng kiêu

ngạo thì học vô cùng nhanh nhỉ?"

Nói xong, Cung chủ cũng nhìn về phía Hứa Thanh, đồng dạng lãnh đạm.

"Còn ngươi nữa, hết giờ trực không quay về tu luyện, đứng ở đây xem náo

nhiệt cái gì, vừa trấn áp được nhà tù 132 khu Đinh liền bắt đầu tự mãn rồi đúng

không, huống hồ ngươi đã thật sự trấn áp được sao, nếu như có bản lĩnh, ngươi

đi trấn áp nhà tù số 1 khu Đinh rồi tấn thăng lên khu Bính!"

Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ lại, lời của Cung chủ khiến hắn lâm vào trầm

tư.

Về phần tính khí của Cung chủ thì Hứa Thanh cũng đã biết trước, trong

khoảng thời gian này theo hắn dần dần quen thuộc cùng với những lính canh

khác, cũng đã nghe mọi người nói đến sự nghiêm khắc của Cung chủ Chấp

Kiếm Cung đối với mọi người.

Kết hợp với lần đầu tiên gặp mặt, đối phương liền quở mắng một trận, đổ

thẳng xuống đầu, Hứa Thanh biết rõ giờ phút này có nói cái gì cũng không có

tác dụng.

Về phần Khổng Tường Long, giờ phút này y cũng là cúi đầu không nói

chuyện.

"Tại sao không nói, hỏi ngươi đấy!" Ánh mắt Cung chủ đảo qua trên người

Hứa Thanh và Khổng Tường Long, cuối cùng nhìn Khổng Tường Long.

Khổng Tường Long do dự, thấp giọng mở miệng.

"Lúc ấy bên cạnh tên tu sĩ Song Diện tộc này còn có mấy người thị nữ Cận

Nhân, các nàng là người đáng thương, ta sợ ra tay uy lực quá lớn liền tổn

thương đến người vô tội, cho nên..."

Cận Nhân, không phải là bộ tộc, bọn họ là con lai của nhân tộc và ngoại tộc

sinh ra, có chút thời điểm vận mệnh của bọn lại càng thê thảm hơn so với những

tộc khác.

Cung chủ trầm mặc, sau một lúc lâu mới truyền ra lời nói.

"Cho dù như thế, ngươi giết một tên Kim Đan bảy cung thì tại sao lại bị

thương, đã làm việc riêng gì!"

Khổng Tường Long đổ mồ hôi trán, nhưng bị Cung chủ nhìn chằm chằm

nên không thể không nói, vì vậy cứng đầu mở miệng.

"Cái tên tội phạm truy nã này còn có một số đồng lõa, bọn chúng chạy, mặc

dù không phải trong danh sách truy nã, nhưng ta nhìn thấy những việc làm táng

tận thiên lương mà bọn chúng đã làm thì có chút nhịn không được, vì vậy đuổi

theo giết chết toàn bộ, lúc sau còn có một tên hơi cứng cựa tới, ta cũng giết chết

cho nên mới bị thương."

Cung chủ lạnh lùng liếc mắt nhìn Khổng Tường Long, quay người đi về

phía bậc thang, nhưng lại có âm thanh lạnh như băng vang vọng.

"Về tình có thể lý giải, nhưng ngươi không tuân thủ quy củ nhiệm vụ của

Chấp Kiếm Giả, gây thêm chuyện, phạt ngươi bị nhốt bảy ngày, dẫn đi!"

Nói xong, Cung chủ đi xa.

Hứa Thanh đồng cảm nhìn Khổng Tường Long.

Hắn cảm thấy chuyện này Cung chủ vô cùng bảo thủ, bất cận nhân tình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.