Quang Âm Chi Ngoại
Thời gian trôi qua, lúc, khi sắp hừng đông Hứa Thanh bỗng nhiên mở mắt
ra.
"Ta giống như đã quên mất chuyện gì....." Hứa Thanh nhíu mày suy tư,
một lát sau ánh mắt của hắn liền ngưng tụ lại.”
"Hôm nay Cung chủ chất vấn ta đã thật sự đã trấn áp nhà tù 132 khu Đinh
sao."
Hứa Thanh thì thào, nghĩ lại những lời này thì hắn cảm thấy có điểm gì đó là
lạ, mà điểm không bình thường nhất, đó là hắn cảm thấy tại sao ký ức của mình
lại kém như vậy, sau khi trở về chỉ thiếu chút nữa đã quên.
"Không đúng!" Hứa Thanh chợt ngẩng đầu, hắn vốn rất tự tin về trí nhớ của
mình, loại việc này đáng lẽ không nên quên mới đúng.
"Từ lúc nào, ký ức của ta bắt đầu kém đi?"
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra suy tư, nhớ lại kinh nghiệm của mình, sau đó
ánh mắt hắn dần dần co rút lại.
"Ta chỉ bất tri bất giác vừa gặp liền quên đối những ký ức về nhà tù 132 khu
Đinh, những việc khác thì không."
"Mà tình huống này, cũng bắt đầu từ khi ta trở thành người trấn thủ nhà tù
132 khu Đinh!"
Tâm thần Hứa Thanh chấn động.
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới người trấn thủ trước đó, vị lão giả mài đao kia,
ngày đó lão đã nói với hắn một câu.
"Lúc ngươi cho rằng mình đã phát hiện hết thảy lúc, trên thực tế vẫn còn
càng nhiều thứ hơn nữa đang đợi ngươi."
Hứa Thanh trầm mặc, hồi lâu sau ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng, thì
thào nói nhỏ.
"Ta bị nhà tù 132 khu Đinh ảnh hưởng tới."
Giờ phút này, trời bên ngoài đã sáng.
Nhưng không có bao nhiêu ánh mặt trời rực rỡ cả, bầu trời là một mảnh tối
tăm mờ mịt, từng giọt nước mưa tung bay.
Đây là mùa mưa ở Quận Đô, mưa suốt liên tục mấy tháng.
Hứa Thanh đứng lên, trong ánh mắt ẩn giấu hàn ý, đẩy ra cửa Kiếm Các đi
vào trong mưa gió, bước về phía Hình Ngục Ti.
Một cái chớp mắt khi hắn bước vào Hình Ngục Ti, hắn liền đồng thời truyền
niệm trong lòng cùng với lão tổ Kim Cương Tông và Ảnh Tử.
"Từ giờ khắc này, các ngươi lấy ngọc giản lưu ảnh ra, ghi chép lại tất cả
những gì mà ta trải qua, toàn bộ hành trình đều không được ngừng."
Lão tổ Kim Cương Tông và Ảnh Tử cũng sững sờ, vội vàng tuân mệnh.
"Chủ tử, đã xảy ra chuyện gì?" Lão tổ Kim Cương Tông cẩn thận hỏi.
"Ta hoài nghi có lực lượng nào đó quấy nhiễu nhận thức của ta, làm giảm
bớt một ít ký ức của ta đối với nơi này."
Trong mắt Hứa Thanh càng lúc càng lạnh như băng, đi vào Hình Ngục Ti, đi
tới tầng 57, đi vào... Nhà tù 132 khu Đinh!
Không biết bắt đầu từ khi nào, nhà tù 132 khu Đinh đã trở nên không còn
đen nhánh và lạnh băng như trước nữa.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, cái đầu người không còn nói chuyện
nhiều như trước nữa, Vân Thú cũng không còn ăn xúc tu của chính nó, chuyển
động của cái cối xay cũng biến thành không lưu loát, lão giả Đan Thanh Tộc thì
lại liên tiếp xuất hiện.
Ở phương diện này, có lẽ là có công lao của Ảnh Tử và lão tổ Kim Cương
Tông.
Sau khi Hứa Thanh đi vào nhà tù 132 khu Đinh, cảm thụ hết thảy nơi đây thì
đáy lòng dâng lên cái ý nghĩ này.
Tiểu nam hài cũng xuất hiện và đứng cách hắn không xa, trong ánh mắt
mang theo một chút bất đắc dĩ, sau khi Hứa Thanh nhìn thấy thì trong lòng liền
trầm xuống, sau đó bất động thanh sắc, như thường ngày đi trên hành lang quen
thuộc, đi về phía trước, bước qua từng cái lồng giam giữ phạm nhân.
Khi đi đến chỗ cối xay, hắn nhìn đến cái đầu người ngốc ngếch, hiếm khi
thấy nó không có lăn qua lăn lại ở trên mặt đất, mà lại xuất hiện ở trên cối xay,
đang nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh, trên mặt lộ ra biểu cảm kỳ quái.
Nó nhìn Hứa Thanh, Hứa Thanh cũng nhìn nó.
Nó không nói chuyện.
"Hôm nay tại sao lại an tĩnh như vậy?" Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
"Ta không muốn bị giết chết, huống hồ ngươi đã nhìn thấy kẻ nào nói
chuyện với người chết chưa?" Đầu người nở nụ cười, cười vô cùng quỷ dị.
"Đã gặp qua." Hứa Thanh trả lời.
Đầu người sững sờ.
"Chẳng những đã gặp qua, ta còn từng nói chuyện." Hứa Thanh nghiêm túc
nói.
Đầu người lộ ra thần sắc kỳ dị, sau đó lắc lư trái phải một nhịp rồi xoay cái
gáy về phía Hứa Thanh, không nhìn hắn nữa.
Hứa Thanh đi thẳng về phía trước, cho đến khi đi tới chỗ lồng giam Đan
Thanh Tộc, nhìn lão giả toàn thân sạch sẽ bên trong, hắn bỗng nhiên mở miệng.
"Ngươi lập lại những câu lần trước ngươi nói cùng ta một lần, thiếu một
chữ, ta sẽ giết chết ngươi."
Lão giả sững sờ.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, phất tay tản Ảnh Tử ra, lại lan tràn vào lồng
giam của đối phương.
Lão giả Thanh Đan tộc lập tức vội vã mở miệng, trí nhớ của lão rất tốt, bắt
đầu nói lại toàn bộ những gì mình nói từ sau khi Hứa Thanh trở thành người
trấn thủ.
Hứa Thanh nghe xong liền gật nhẹ đầu, quay người trở lại cửa nhà lao,
nhắm mắt đả tọa.
Một ngày trôi qua, ngày hôm nay không có bất cứ chuyện gì phát sinh, cũng
không khác gì thường ngày cả, cho đến khi đến thời gian hết giờ trực, Hứa
Thanh đi ra khỏi nhà tù 132 khu Đinh.
Hắn đi thẳng một đường không dừng lại chỗ nào, về tới Kiếm Các của mình.
Sau khi khoanh chân ngồi xuống, Hứa Thanh lập tức mở miệng.
"Du Linh Tử, ngươi tới trước."
Que sắt màu đen bay ra, lão tổ Kim Cương Tông ở bên trong nhanh chóng
hiện ra, thần sắc vô cùng ngưng trọng, phất tay, một khối ngọc giản lưu niệm
xuất hiện, phía trên hiện lên cảnh tượng.
Trong cảnh tượng chính là Hứa Thanh.
Trong đó ghi chép tất cả những việc bắt đầu ngày hôm nay, một màn từ khi
hắn bước vào Hình Ngục Ti, cho đến khi vào nhà tù 132 khu Đinh, cuối cùng lại
rời khỏi, rất kỹ càng, rất rõ ràng, không có bất kỳ điểm thiếu khuyết nào.
Nhất là lời nói của lão giả Đan Thanh Tộc, cũng đều được ghi chép toàn bộ
lại.
Hứa Thanh nhìn hồi lâu, nhưng cũng không nhìn ra được cái gì dị thường
trong đó, vì vậy lại kêu Ảnh Tử truyền ra thần niệm, rất nhanh Ảnh Tử cũng
chiếu ra cảnh tượng mà nó ghi chép.
Sau khi so sánh với nhau, hết thảy như thường.
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra suy tư, một cái ý niệm không tự chủ được dâng
lên trong đầu.
"Chẳng lẽ là do ta suy nghĩ nhiều?"
Hứa Thanh trầm ngâm, đè xuống ý nghĩ này xuống, tiếp tục xem xét ngọc
giản lưu ảnh, cuối cùng ánh mắt của hắn chợt ngưng tụ lại, chú ý chỗ lão giả
Đan Thanh Tộc bên trong ngọc giản.
Giọng nói của đối phương từ bên trong ngọc giản lưu niệm truyền ra.
"Trấn thủ đại nhân... Nhà tù 132 khu Đinh của chúng ta, tổng cộng nhốt
bao nhiêu phạm nhân?"
"Trong trí nhớ của ngài, nơi đây đến cùng... Có mấy phạm nhân?"
"Đại nhân, ta cũng vì không có biện pháp nào khác mới làm như vậy, vừa
rồi bóng đen kia đã sắp ăn hết ta rồi, ta rơi vào đường cùng cho nên chỉ có thể
nói thế, tranh thủ một chút thời gian cho mình, nếu không ta cũng không còn ở
đây nữa rồi, mong đại nhân rộng lượng, tha thứ cho ta một lần, chỉ một lần!"
Hứa Thanh nhìn chằm chằm vào ngọc giản, nghe lại lời nói của lão giả
Thanh Đan tộc, nghe xong lại nghe lại một lần, cuối cùng hắn bấm niệm pháp
quyết, khiến câu nói cầu xin tha thứ của lão giả Thanh Đan tộc bên trong ngọc
giản lưu niệm tuần hoàn lập lại, sau đó nhẹ giọng mở miệng.
"Du Linh Tử, Tiểu Ảnh, các ngươi thử nghe câu này, cái tên lão tổ Thanh
Đan này..... Có phải đang nói với ta hay không?"a
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.