Quang Âm Chi Ngoại
Bánh hoa quế bên trong Quận Đô cũng không rẻ.
Một phần năm miếng, giá một linh tệ.
Sở dĩ như vậy, hình như là do bên trong bánh hoa quế có thêm vào một ít
linh thảo, mà bản thân hoa quế thì chủ quán nói là được vận chuyển từ Lâm Lan
Châu tới.
Hứa Thanh mua ba phần.
Hắn vừa đi về phân tông vừa bắt đầu ăn.
Không thể không nói, vị bánh hoa quế ở Quận Đô hoàn toàn chính xác
không tệ, lúc Hứa Thanh đi đến phân tông, hắn đã ăn xong một phần của mình,
sau khi hít sâu một hơi, liền cất bước đi vào trong phân tông.
Một đường đi tới, cũng nhìn thấy mấy người đệ tử của Liên Minh Bát Tông,
sau khi từng người nhìn thấy Hứa Thanh, đều rất cung kính, cho dù là Hoàng
Nhất Khôn cũng đều bất đắc dĩ bái kiến về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh gật đầu, đi về phía khu giáp của phân tông.
Sau khi tới gần nơi này, hắn có chút căng thẳng, vừa nghĩ tới Tử Huyền
Thượng Tiên, Hứa Thanh liền có chút không biết ứng đối như thế nào, bởi vì
bất kể là tu vi, hay là các loại biến hóa cảm xúc của đối phương, Hứa Thanh đều
không theo kịp.
Nhưng lại không thể không đi.
Vì vậy Hứa Thanh thở sâu, bước vào khu giáp, sau khi đi xuyên thấu mấy
gian phòng, đi đến hiên đình của một gian phòng.
Nơi đây có một cái sân rộng, bên trong không ít hòn non bộ, cỏ cây tươi tốt,
cũng không thiếu thị nữ.
Hiển nhiên cho dù đến Quận Đô, Tử Huyền Thượng Tiên vẫn có yêu cầu rất
cao đối với chất lượng sinh hoạt của mình.
Sau khi những người thị nữ này trông thấy Hứa Thanh, ánh mắt cũng sáng
lên, hạ thấp người bái kiến, trong thần sắc mang theo vẻ hiếu kỳ, cho đến khi
Hứa Thanh đi xa, các nàng nhìn theo bóng lưng Hứa Thanh, nhịn không được xì
xào bàn tán với nhau, thi thoảng còn truyền ra tiếng cười như nhõng nhẽo.
Nhưng mà vô luận là Hứa Thanh hay là các nàng, đều không nhìn thấy, cùng
nhau đi vào tòa đình viện này còn có một tiểu nam hài, nó đang tò mò đứng ở
bên người nhóm thị nữ, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe các nàng thảo luận.
Mà giờ khắc này Hứa Thanh cũng đã đi đến bên ngoài phòng giáp một, thần
sắc nghiêm túc đứng ở đó, chắp tay trầm thấp mở miệng.
"Đệ tử Hứa Thanh, cầu kiến Tử Huyền Thượng Tiên."
Cửa phòng chậm rãi mở ra, Tử Huyền Thượng Tiên bước ra từ bên trong,
dáng người cao gầy, hôm nay nàng mặc một bộ váy dài cung trang màu tím, mái
tóc đen khoác thêm áo choàng, vừa cao quý đồng thời cũng mang theo vẻ trang
nhã, tựa như thiên tiên xuất trần, toàn thân tràn ra linh vận.
Nhưng mắt phượng hơi giận, ẩn chứa cảm xúc, khiến cho dung nhan tuyệt
mỹ của nàng tăng thêm vài phần linh động, giống như tiên tử đi vào thế gian.
Sự xuất hiện của nàng, càng làm cho hoàng hôn trước đêm cũng nhiều hơn
một tia hào quang, chiếu vào trong mắt Hứa Thanh, biến thành cái bóng không
thể xua tan, càng lúc càng sâu, càng lúc càng rõ ràng.
Tử Huyền đi tới trước mặt Hứa Thanh.
Thấy trong tay Hứa Thanh mang theo bọc giấy, ý giận trong mắt nàng hóa
thành vui vẻ.
"Ta còn đang nghĩ xem tại sao ngươi tới muộn như vậy, nguyên lai tiểu bằng
hữu vẫn còn nhớ rõ lời nói của ta."
"Lời của tiền bối, vãn bối không dám quên." Hứa Thanh cố gắng làm cho
mình không khẩn trương nữa, nghiêm nghị mở miệng, nói xong liền đưa bánh
hoa quế trong tay lên.
Tử Huyền tươi cười tiếp nhận, vừa muốn mở miệng.
Hứa Thanh lại lần lượt lấy thêm vật phẩm từ trong túi trữ vật ra.
Bánh đậu xanh, bánh tiên lộ, phụng lê tô, bánh đậu đỏ, bánh hạnh nhân,
bánh ngọt chín tầng...
Tổng cộng hơn năm mươi loại, mỗi loại đều có hai phần.
Thị nữ bên cạnh nhìn thấy một màn này, nhanh chóng tiến lên dùng khay
tiếp nhận, rất nhanh, bánh ngọt trên khay đã chồng chất thành một tòa núi nhỏ.
Tử Huyền ngây ngốc một chút, cổ quái nhìn Hứa Thanh, thị nữ kia cầm
khay cũng là như thế.
Sau khi lấy ra toàn bộ, Hứa Thanh hít sâu một hơi, rất nghiêm túc mở miệng
nói với Tử Huyền Thượng Tiên.
"Vãn bối không biết tiền bối trừ bánh hoa quế ra còn thích thứ gì, vì vậy liền
mua hết những thứ có thể mua được mang về."
Lời này của Hứa Thanh hoàn toàn là chân tâm thật ý, hắn cực kỳ tôn trọng
tri thức, cũng biết tiếp theo Tử Huyền Thượng Tiên chẳng những những sẽ tự
nói cách dung nhập công pháp Hoàng cấp vào Thiên Cung như thế nào, mà còn
hộ pháp vì hắn.
Phần ân tình này hắn ghi nhớ trong lòng, cho nên mới tốn thời gian đi mua
nhiều bánh ngọt như vậy, đây cũng là nguyên nhân mà hắn tới muộn.
Tử Huyền nghe vậy, mắt phượng rơi vào trên ánh mắt Hứa Thanh, sau khi
ngóng nhìn một lát, trong lòng của nàng cũng dâng lên rung động, cảm xúc
không vui trong khoảng thời gian này cũng hoàn toàn tiêu tán, quay đầu nhẹ
giọng căn dặn với thị nữ.
"Đưa những chiếc bánh này vào trong phòng của ta, cẩn thận một chút,
đừng làm nát."
Thị nữ vội vàng hô vâng, sau khi đưa vào giữa phòng, liền đưa mắt nhìn
Hứa Thanh cùng Tử Huyền hai mắt nhìn nhau, sau đó rời khởi nơi đây.
Nàng cảm thấy bây giờ mình không thích hợp lưu lại chỗ này.
Không để ý tới người thị nữ, Tử Huyền Thượng Tiên nhếch miệng lên, trên
khuôn mặt đẹp không tỳ vết hiện lên một nụ cười ôn nhu, phất tay biến đổi hết
thảy mọi thứ ở bốn phía, bàn đá xanh đã thành bãi cỏ, hòn non bộ đã thành núi
lớn, hoa cỏ đã biến thành đại thụ, cũng hiện ra một tòa đình nghỉ mát ở một bên.
"Hứa Thanh, tới đây."
Tử Huyền đi vào đình nghỉ mát, ngồi xuống ghế đá, giờ phút này bỗng có
trận gió nhu hòa thổi tới, dấy lên mái tóc của nàng, khiến cho quần áo của nàng
phất phới, kề sát vào thân hình, làm cho những đường cong đặc thù của nữ tử
lúc ngồi xuống trở nên cực kỳ nổi bật.
Mà thân thể của nàng, lại càng là hoàn mỹ.
Hứa Thanh do dự, cất bước đi đến, ngồi ở đối diện Tử Huyền.
Ngồi ở chỗ này, hắn càng nhìn rõ ràng mọi thứ hơn, cũng có một mùi hương
quen thuộc thấm vào trong mũi.
Mùi hương kia, rất dễ chịu.
Mà hắn cũng chỉ có thể ngồi ở đây, bởi vì chiếc ghế đá còn lại ngay ở đây.
"Ngươi kể một chút về chuyện trong Hình Ngục Ti trong hơn một tháng này
cho ta nghe xem." Tử Huyền để một tay lên trên bàn đá, chống cằm, lông mi
rung rung nhìn Hứa Thanh.
Giờ khắc này, nàng không còn vẻ trưởng thành trang nhã từ khi bước ra khỏi
cửa phòng, cũng không phải điềm đạm đoan trang khi thấy được bánh hoa quế,
mà mang theo một chút vẻ điệu đà của thiếu nữ, vả lại dung mạo của nàng cũng
căn bản không thể nhìn ra tuổi, đẹp đến mức tuyệt luân.
Loại chuyển hóa phong cách này, dù là Hứa Thanh lúc trước đã từng trải
qua mấy lần, nhưng vẫn còn có chút không chống đỡ được, hắn thừa nhận, Tử
Huyền Thượng Tiên trước mắt, toàn thân tản mát ra một cỗ sức hút kinh người.
Loại sức hút này, khiến cho hắn không cách nào dâng lên mảy may ác cảm,
hết thảy tất cả mọi thứ của đối phương, đều làm cho hắn chỉ có thể dâng lên hảo
cảm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.