Quang Âm Chi Ngoại
Cảm nhận được ý nghĩ của nữ tử trước mắt này, trên mặt tiểu nam hài lại
hiện ra vẻ buồn rầu.
Nó đã đáp ứng tiểu tỷ tỷ, phải bảo hộ Hứa Thanh.
Nhưng nó không thể giết người, vì vậy sau khi nghĩ ngợi một chút, nó dứt
khoát thổi ra một hơi về phía Diêu Vân Tuệ.
Một hơi này rơi vào trên mặt Diêu Vân Tuệ.
Tay cầm muỗng canh của Diêu Vân Tuệ bỗng dừng lại, chẳng biết tại sao ý
niệm trong đầu bỗng có một chút cải biến, hình như bên trong tối tăm có một
cái suy nghĩ tản ra trong tâm thần của ả, khiến cho ả bỗng nghĩ tới chỗ tốt của
người khác.
"Hứa Thanh kia cũng không phải là cực kỳ đáng ghét."
Diêu Vân Tuệ thì thào nói nhỏ, sau khi nói xong chính ả cũng cảm thấy
sửng sốt một chút, hồ nghi nhìn chung quanh, đứng lên.
"Không bình thường!" Sắc mặt ả khó coi, lập tức bấm niệm pháp quyết dò
xét, nhưng hết thảy mọi thứ chung quanh vẫn như thường.
Mắt thấy hiệu quả không phải đặc biệt tốt, tiểu nam hài đứng bên người ả
càng buồn rầu, vì vậy lại thổi ra một hơi.
Một hơi này lại bay tới trên mặt Diêu Vân Tuệ.
Tay cầm muỗng canh của Diêu Vân Tuệ lại dừng lại, chẳng biết tại sao ý
niệm trong đầu bỗng có một chút cải biến, hình như bên trong tối tăm có một
cái suy nghĩ tản ra trong tâm thần của ả, khiến cho ả bỗng nghĩ tới chỗ tốt của
người khác.
"Hứa Thanh đó cũng không hẳn cực kỳ đáng ghét."
Diêu Vân Tuệ tự thì thào, sau khi nói xong chính ả cũng cảm thấy hơi sửng
sốt, vẻ hồ nghi nhìn chung quanh rồi đứng lên.
"Không bình thường!" Sắc mặt ả khó coi, lập tức bấm niệm pháp quyết dò
xét, nhưng hết thảy mọi thứ chung quanh vẫn như thường.
Mắt thấy hiệu quả không phải đặc biệt tốt, tiểu nam hài đứng bên người ả
càng buồn rầu, vì vậy lại thổi ra một hơi nữa.
Thân thể Diêu Vân Tuệ run lên, trong mắt lộ ra vẻ suy tư, sau một lúc lâu thì
thào.
"Hứa Thanh hình như cũng không phải quá phận như vậy."
Ánh mắt Diêu Vân Tuệ trợn to, ả cảm thấy ý nghĩ bây giờ của mình có chút
không thể tưởng tượng, giờ phút này không chần chờ chút nào, lập tức bấm
niệm pháp quyết, phòng hộ bản thân, đồng thời kiểm tra tâm thần và thần hồn
của mình.
Hết thảy như thường.
Nhưng ả vẫn nhoáng một cái, lập tức rời khỏi nơi đây, lúc xuất hiện đã ở
trong ngõ hẻm phía xa, vừa đi về phía trước vừa nhớ lại những chuyện trước đó.
"Mặc dù Hứa Thanh cũng không phải khiến người ta đặc biệt chán ghét,
nhưng ta vẫn sẽ trừng phạt hắn một chút."
Chớp mắt khi ý nghĩ này hiện ra, tiểu nam hài đi theo bên người ả hình như
có chút tức giận, vì vậy lần này nó liên tiếp thổi ra chín hơi.
Toàn thân Diêu Vân Tuệ run rẩy mãnh liệt, hô hấp dồn dập, cảm giác chán
ghét đối với Hứa Thanh cấp tốc giảm bớt, thậm chí còn dâng lên một tia hảo
cảm.
Sau một lúc lâu liền thì thào nói nhỏ.
"Hứa Thanh cũng có chỗ vô tội, mà cách làm của Vận nhi cũng có chỗ
không ổn..."
Mắt thấy như thế, tiểu nam hài vừa lòng thoả ý phủi tay, nó cảm thấy mình
đã lập công, vì vậy liền vui vẻ rời đi.
Giờ phút này Hứa Thanh đã ăn xong bữa sáng, đi tới Hình Ngục Ti, bước
lên bậc thang thường ngày, đi từng vòng đến tầng 57, bước vào nhà tù 132 khi
Đinh.
Bên trong đen nhánh, một khắc hắn bước vào hơi thoáng đã có một chút ánh
sáng, trừ bên ngoài thứ này ra, tất cả không có gì thay đổi.
Vân Thú vẫn đưa lưng về phía hắn, nữ tử nhân tộc vẫn đang dỗ búp bê ngủ
như cũ, cối xay vẫn đang chuyển động.
Về phần đầu lâu kia, giờ phút này bộ dạng của nó giống như không còn lưu
luyến gì nữa, mỗi ngày đều lặp lại một câu.
"Không nên đạp ta, ta không muốn bị đạp....."
Hứa Thanh đi trên hành lang, xem xét từng phạm nhân, sau khi xem qua
toàn bộ 13 phạm nhân phía trước, đi tới chỗ đó lão giả Đan Thanh Tộc.
Lão giả cung kính cúi đầu về phía Hứa Thanh.
"Buổi sáng tốt lành, trấn thủ đại nhân."
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, lạnh lùng nhìn lão một cái, quay người rời
khỏi, khoanh chân ngồi đả tọa ở chỗ thường ngày, Ảnh Tử và lão tổ Kim Cương
Tông cũng đều bay ra, bắt đầu việc vui một ngày của mình.
Thân ảnh tiểu nam hài cũng hiển lộ ra, ngồi ở bên cạnh, để Hứa Thanh có
thể trông thấy.
Trong mắt nó lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nó biết rõ, không cần quá lâu Hứa Thanh
sẽ lại kịp phản ứng, sau đó bắt đầu thức tỉnh.
Sự thật đúng là như thế, theo Hứa Thanh đả tọa, hắn nhìn hết thảy bốn phía,
trong lòng chậm rãi dâng lên cảm giác nghi ngờ.
"Ta hình như đã quên một ít chuyện, nơi đây cho ta cảm giác có chút, quá an
bình..."
"Tại sao ta mơ hồ cảm thấy, nơi đây hẳn là màu đỏ mới đúng."
"Cung chủ giống như đã nói cái gì đó với ta, còn có tiểu nam hài, tại sao nó
lại dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn ta, cái đầu người tại sao lại lặp lại nhiều lần bị
giết?"
"Trí nhớ của ta không phải đột nhiên trở nên kém đi, là do từ khi trở thành
người trấn thủ nơi đây bắt đầu..."
"Chẳng lẽ ta bị nơi này ảnh hưởng rồi sao?" Hứa Thanh mở ra túi trữ vật,
tìm kiếm một vòng, cẩn thận kiểm tra toàn bộ vật phẩm, hết thảy như thường.
Hắn nhíu mày, một lát sau liền ngẩng đầu nhìn qua nhà tù, sắc mặt dần dần
khó coi, hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác mãnh liệt, hình như những thứ
trước mắt mà hắn nhìn thấy, đã bị che lấp bởi một cái khăn che mặt, mà cái
khăn che này ở ngay trước mặt của hắn.
Ánh mắt Hứa Thanh càng dần càng lạnh như băng, lực lượng độc cấm trong
cơ thể bỗng nhiên tản ra, lực lượng của Tử Nguyệt Thiên Cung đồng thời bộc
phát, trong nháy mắt tiếp theo, khí tức trực tiếp cải biến, vị cách tăng lên.
Cùng lúc đó, trong lồng giam truyền ra tiếng kêu rên, đó là tiếng của cái đầu
người.
"Lại tỉnh lại tỉnh, van ngươi không nên đạp ta, ngươi có thể đổi phương
pháp khác được không!"
Lão đầu Đan Thanh Tộc thở dài, nhắm mắt lại, chuẩn bị xong việc bị đốt
chết.
Sắc mặt Hứa Thanh âm trầm, đứng lên đi tới.
Một lát sau nơi đây liền an tĩnh lại, ngoại trừ ngón tay Thần Linh chưa bị
hủy diệt, Hứa Thanh nhìn qua ngón tay kia, hắn cảm nhận được trong đó tràn ra
từng trận chấn động kinh khủng.
Hắn biết rõ mình không thể đụng chạm với đối phương, chênh lệch giữa
song phương cực lớn, có thể khiến cho một khắc hắn đụng chạm với ngón tay
này, bản thân sẽ trực tiếp tan vỡ mà chết.
Loại nhận thức này, hắn vẫn có.
Vì vậy sau một lúc lâu, Hứa Thanh cầm ra ra một tấm thẻ tre, khắc hết thảy
xuống, toàn thân âm lãnh, đi tới cửa nhà lao, cũng không quay đầu, đứng ở nơi
đó hồi lâu rồi bình tĩnh mở miệng.
"Có phải mỗi ngày ta đều sẽ thức tỉnh? Mỗi ngày ta đều sẽ biết nơi đây
không phải chỉ giam giữ mười bốn phạm nhân, mà là sáu người? Có phải ngoại
trừ ngón tay Thần Linh kia, năm người khác trong này thật ra cũng không chết,
bất kể ta giết bao nhiêu lần."
Tiểu nam hài bất đắc dĩ xuất hiện, nhẹ gật đầu.
"Có phải ta đã từng khắc qua một số chữ nhắc nhở chính mình, hoặc là
những biện pháp khác nhắc nhở, nhưng một khi ta rời đi, chúng nó sẽ bị sức
mạnh Thần Linh xóa đi, cho dù ta có dùng ngoại vật ghi chép, nhưng một khắc
mang ra cũng sẽ tan biến."
Tiểu nam hài tiếp tục gật đầu.
"Ta đẩy cửa ra, sẽ quên hết mọi thứ, đúng không? Còn nữa, Cung chủ biết
không?"
"Đây là tạo hóa, cũng chính là khảo nghiệm?"
Tiểu nam hài gật đầu như cũ.
Hứa Thanh trầm mặc, hắn biết rõ Ảnh Tử và lão tổ Kim Cương Tông cũng
giống như thế, đều không nhớ được những thứ xảy ra trong nơi này.
Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên nở nụ cười.
"Thế thì, cứ tiếp tục như vậy đi, ta nghĩ, nếu có một ngày ta đẩy cửa ra, mà
không quên đi hết thảy mọi thứ trong này, vậy một khắc đó, ta sẽ chân chính lấy
được tạo hóa trong này."
Tiểu nam hài bất đắc dĩ gật đầu.
"Những lời này, ta cũng đã nói rất nhiều lần rồi đúng không?"
Hứa Thanh nở nụ cười, cúi đầu nhìn thẻ tre ghi chép hết thảy trong tay
mình, trong mắt lộ ra một tia ánh sáng âm u, giống như thiểm điện, vụt cái mà
qua, đáy lòng thì thào.
"Thật ra còn có một phương pháp, đó chính là ta cũng ở lại nơi đây, gieo
xuống nhân quả, đợi một khắc nó thành thục..."
Hứa Thanh trầm mặc, bóp chặt tấm thẻ tre, ném xuống đất.
"Phiền ngươi một chuyện, giúp ta bảo tồn những mảnh vụn này, để tới chỗ
đặt những mảnh thẻ tre khác đi, ta nghĩ chắc mình đã khắc rất nhiều cái."
Tiểu nam hài gật đầu, giơ hai tay lên giống như đang đếm, muốn nói cho
Hứa Thanh có bao nhiêu cái..
Hứa Thanh nở nụ cười, hít sâu, đẩy ra cửa nhà tù, đi ra ngoài.
Trên bậc thang Hình Ngục Ti, Hứa Thanh vừa đi về phía trước, vừa cân
nhắc việc kiếm quân công trong lòng.
"Nhà tù 132 khu Đinh có mười bốn phạm nhân, không có gì thay đổi, mỗi
người đều bình thường, vậy thì ta phải đặt thêm tinh lực của mình vào trên quân
công."
Cứ như vậy, mấy ngày trôi qua.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Hứa Thanh đã có một chút cải biến,
ban ngày vẫn tới trấn thủ nhà tù 132 khu Đinh như cũ, nhưng ban đêm hắn bắt
đầu hoàn thành các loại nhiệm vụ có quân công, ví dụ như bắt giữ, ví dụ như
tìm kiếm, ví dụ như hiệp trợ những Ti khác, nhiều vô số.
Cho đến khi Khổng Tường Long ra tù ngày thứ ba, sau khi hết giờ trực đi ra
Hình Ngục Ti, Hứa Thanh liền nhận được truyền âm của y.
"Hứa Thanh, có một nhiệm vụ lớn, rất nhiều quân công, có làm hay không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.