Quang Âm Chi Ngoại

Chương 920: Ác mộng của Hắc Y Vệ (2)



Giờ phút này từng cơn gió kèm theo cái lạnh ban đêm, tựa như sứ giả tử

vong vác theo liêm đao đi thu hoạch sinh mệnh, từ bốn phía thổi tới năm người

Hứa Thanh.

Gào thét tới trước mặt bọn họ, thổi tới trên quần áo, truyền đến âm thanh

phần phật, thổi tới trên tóc, dấy lên từng sợi sợi tóc.

Nhưng sau khi rơi vào trên mặt, rót vào trong tâm, lại không thể tạo thành

cái lạnh trong tâm bọn họ.

Sát cơ, bốc lên trên thân từng người bọn họ.

Theo tốc độ nhanh hơn, sát cơ cũng càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Đêm nay không trăng, gió lớn, cũng là một đêm thích hợp giết người.

Bọn họ đều khai tốc độ đến cực hạn, không hề giữ lại nữa, từ một khắc Hứa

Thanh lựa chọn hoàn lễ, Sơn Hà Tử cũng tốt, Vương Thần cũng thế, còn có Dạ

Linh, ánh mắt nhìn hắn đã hoàn toàn khác biệt so với lúc trước.

Càng nhận thức thêm nhiều hơn nữa.

Toàn thân Sơn Hà Tử tràn ra huyết vụ, đặt cả người mình vào trong sương

mù, tựa như một đoàn huyết ảnh đến từ Hoàng Tuyền.

Dạ Linh cũng lại hóa yêu, lần này không hóa thành lệ quỷ mặt xanh nữa, mà

là một đầu Xích Xương Hỏa Điểu tỏa đầy sự tử vong.

Vương Thần thu hồi bộ phân thân khói lửa mịt mù của mình, lần đầu mở

quan tài ra, một người lùn mặc áo bào xa hoa bước ra từ bên trong.

Sau khi nở nụ cười về phía Hứa Thanh, gã liếm môi, toàn thân tràn ra băng

hàn, những nơi đi qua mặt đất đều bị đóng băng.

Khổng Tường Long càng là xuất hiện Kim Long quấn quanh bốn phía, toàn

thân tràn ra chấn động đáng sợ, một bước phóng ra chính là mấy trăm trượng,

uy vũ phi phàm.

Mà Hứa Thanh bên này, so sánh cùng bọn họ cũng không kém quá nhiều.

Ảnh Tử bao phủ toàn thân, lực lượng thân thể bảy Cung cuồng bạo, tốc độ

giống như bôn lôi, như là Ám Dạ chi linh, kinh tâm động phách.

Bọn họ bay nhanh trong đêm tối, như năm tôn m La đoạt mạng, không

ngừng tiếp cận tới gần đám Hắc Y Vệ của Thánh Lan tộc đang trên đường trở

về, vẫn chưa rời khỏi Lâm Lan Châu.

Trong lúc bay bọn họ cũng đã câu thông phương án tác chiến rõ ràng, mặc

dù không biết nhân số cụ thể của địch nhân, vậy nên lấy kinh nghiệm cùng am

hiểu của từng người, cũng có thể đơn giản phân phối mục tiêu ra tay.

Rốt cuộc trước khi bình minh tảng sáng, trong đêm mờ tối, một cái chớp

mắt khi chỉ còn cách khu vực biên giới lộ trình chưa tới một nén nhang, bọn họ

đã nhìn thấy phía trước có mấy chục đạo bóng dáng đang bay nhanh.

Từng người đều mặc đạo bào màu đen, tổng cộng hơn sáu mươi tên!

Tốc độ của bọn chúng không nhanh, hiển nhiên là do hoàn thành nhiệm vụ

nên tâm tình sung sướng, giờ phút này vừa bay, còn thi thoảng truyền ra tiếng

đàm tiếu.

Nhưng không ít người vẫn cảnh giác như trước, hầu như ngay khi năm

người Hứa Thanh vọt tới, những tên Hắc Y Vệ của Thánh Lan tộc này lập tức

phát hiện, không ít người chợt quay lại, thần sắc biến hóa.

Nhưng phát hiện cũng vô dụng.

Khổng Tường Long là người thứ nhất phóng tới, gầm nhẹ một tiếng, trực

tiếp giết vào bên trong.

Hứa Thanh là người thứ hai, hắn như một đạo tia chớp màu đen, trực tiếp

đâm vào trên người một tên Hắc Y Vệ năm Cung, tiếng nổ vang lên, máu thịt

mơ hồ, tên Hắc Y Vệ kia vừa truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương liền im

bặt dừng lại.

Trong khi máu tươi phun trào, ba người Sơn Hà Tử cũng tương tự vọt tới.

Trong một cái chớp mắt, chém giết bỗng nhiên bộc phát.

Trong Hắc Y Vệ có tiếng gào thét truyền ra, từng người lập tức phản kháng.

Tư cách là tiểu đội xâm nhập Phong Hải Quận của nhân tộc, chiến lực và

kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ tự nhiên đều rất phong phú.

Trong đó có hơn 40 tên chiến lực năm sáu Cung, bảy Cung có 12 người.

Những tên bảy Cung phần lớn đều có được công pháp Hoàng cấp đặc thù

của Hắc Y Vệ.

Mà chiến lực tám Cung có hai người.

Hai người này không phải là Trúc Cơ năm đoàn mệnh hỏa mở ra Thiên

Cung, bản thân chỉ đạt tới bốn đoàn mệnh hỏa, bảy Cung là cực hạn, sau đó

phối hợp với công pháp Hoàng cấp, hình thành chiến lực tám Cung, không hề

tầm thường.

Trừ bên ngoài những cái này ra, còn có ba người dẫn đội.

Ba tên này thế mà đều là nửa bước Nguyên Anh.

Thực lực như thế, đặt ở bất kỳ một cái tông môn nào, đều là lực lượng trung

kiên, nhưng đối với Thánh Lan tộc chiếm cứ Thánh Lan đại vực mà nói, đây chỉ

là một cái tiểu đội mà thôi.

Mà nếu tính cả những người mai phục Hứa Thanh lúc trước kia, có thể thấy

được nhân số tiểu đội và cường giả của Thánh Lan tộc chẳng những nhiều, mà

tu vi cũng tương tự rất mạnh.

Dẫu sao.... Thánh Lan tộc bọn chúng, là Chúa Tể của Thánh Lan đại vực,

một vực hình thành nội tình của một tộc, khiến cho bọn họ có thêm càng nhiều

cường giả hơn nữa.

So sánh xuống dưới, đất đai một Quận thì tự nhiên không thể sánh bằng.

Nhưng lần này tiểu đội của Chấp Kiếm Giả, không hề giống những Chấp

Kiếm Giả trước kia bọn họ gặp phải!

Theo song phương đụng chạm, đại chiến ầm ầm bộc phát, ba tên nửa bước

Nguyên Anh bay thẳng đến phía Khổng Tường Long, hai tên Hắc Y Vệ tám

Cung vừa muốn đi theo, nhưng một cái quan tài trực tiếp hạ xuống, ngăn cản

trước mặt bọn họ, người lùn Vương Thần nhe răng cười bước ra, phân thân Yên

Miểu Tộc xuất hiện bên người.

Dạ Linh cũng đồng thời lộ ra bên cạnh, Sơn Hà Tử cũng tương tự đã đến, ba

người liên thủ đánh cùng hai tên này một trận, kéo dài thời gian, chờ đợi Khổng

Tường Long và chờ đợi Hứa Thanh.

Người trước chiến với ba vị nửa bước Nguyên Anh mạnh nhất nơi đây.

Người sau chiến đấu cùng tất cả những tên còn lại trừ những người này, đối

đầu với số lượng đông đảo nhất.

Đây chính là phân công mà bọn họ đã bàn sẵn ở trên đường đến.

Lúc đó, Hứa Thanh nói một câu.

"Ta sở trường quần chiến."

Giờ phút này Hứa Thanh thở sâu, lấy dao găm ra.

Vào thời khắc này độc đan trong tòa Thiên Cung thứ ba được hắn toàn diện

vận hành, độc cấm từ trong thân thể ầm ầm bộc phát ra phía ngoài.

Vô số tiểu hắc trùng từ trên người Hứa Thanh khuếch tán ra, hình thành một

mảnh khói đen kinh người, tỏa ra khí tức kinh khủng, mang theo kịch độc chí

mạng, bao phủ khắp bát phương.

Loại độc này bộc phát rất nhanh.

Theo từng tiếng kêu thảm thiết thê lương từ trong miệng những tên Hắc Y

Vệ truyền ra, thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh, hơi cúi đầu, chợt phóng về phía

đám người.

Bên cạnh còn có lão tổ Kim Cương Tông, trong một cái chớp mắt thì que sắt

màu đen lập tức hóa thành tia chớp màu đỏ, điên cuồng bắn đi.

Còn có con mắt của Ảnh Tử ở trên mi tâm Hứa Thanh, lúc này nó cũng

đang nhanh chóng chớp động, đồng thời lan tràn bóng ra bên ngoài, dung nhập

vào bên trong bóng của Hắc Y Vệ bốn phía, bắt đầu thôn phệ.

Giờ khắc này...

Ác mộng, phủ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.