Quang Âm Chi Ngoại
Mà giờ khắc này Hứa Thanh đứng trên bùn máu màu đen, bốn phía không
có bao nhiêu thi hài, phần lớn đều đã biến thành máu loãng.
Kim Ô lập lòe phát ra âm thanh to rõ phía sau hắn, đuôi Phượng mang theo
ánh lửa biến thành từng mảnh phiêu lưu, đẹp hoán tuyệt luân, đồng thời còn có
gió thổi tới, dấy lên sợi tóc Hứa Thanh, lộ ra cặp mắt bình tĩnh không có bất kỳ
gợn sóng.
Hứa Thanh giẫm lên bùn máu, đi về phía hai tên Hắc Y Vệ tám Cung bị ba
người Sơn Hà Tử dây dưa.
Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, tòa Thiên Cung thứ ba trong cơ thể
nhanh chóng chấn động, tràn ra hấp lực khiến cho toàn bộ độc cấm tản ra nhanh
chóng hội tụ lại ở bên cạnh mình.
Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy chung quanh hắn đã thành màu đen,
bị vô số khói đen bao phủ, bên trong ẩn chứa vô số tiểu hắc trùng.
Trong khi sắc mặt ba người Sơn Hà Tử biến hóa, hai tên Hắc Y Vệ tám
Cung kinh hãi, Hứa Thanh mang theo khói đen ngập trời, bỗng nhiên đã đến.
Thân ảnh của hắn cũng được bao phủ bên trong khói đen, nháy mắt tới gần
liền phân cách chiến trường ra, bao phủ trên người một tên Hắc Y Vệ tám Cung,
giống như bản thân cùng nhau bị sương mù màu đen bao phủ vào trong.
Trong sương mù, hết thảy người ngoài đều không nhìn thấy, cũng không
cách nào đưa cảm giác thăm dò vào, chỉ có thể nghe bên trong truyền ra tiếng
nổ vang cùng gào thét, chấn động kinh người.
Kể từ đó, đối thủ của đám người Sơn Hà Tử liền không còn là hai Hắc Y Vệ
tám Cung nữa, mà biến thành một người, cục diện lập tức nghịch chuyển.
Sau một nén nhang, trong khi Khổng Tường Long bên đó hét lên dữ tợn,
sinh sôi trực tiếp xé xác một tên nửa bước Nguyên Anh thành mảnh nhỏ, ba
người Sơn Hà Tử cũng hoàn thành đánh chết tên Hắc Y Vệ tám Cung.
Bọn họ thân là yêu nghiệt, mặc dù không bằng Khổng Tường Long, nhưng
cũng có đủ chiến lực bảy Cung đỉnh phong.
Ba người liên thủ, sau khi ra hết đòn sát thủ, liều mạng bản thân bị trọng
thương, cuối cùng cũng chém được cái tên Hắc Y Vệ tám cung của Thánh Lan
tộc.
Theo tên này tử vong, đám khói đen bên Hứa Thanh cũng truyền ra một
tiếng thê lương, tiếp theo liền có tiếng bước chân truyền đến, thân ảnh Hứa
Thanh bước từng trong đi ra.
Trong mắt hắn hiện lên một chút ánh sáng kỳ dị, giống như đang suy tư.
Mà giờ phút này toàn thân của hắn, đều là thương thế.
Vị trí trái tim trên ngực đã là máu thịt mơ hồ, phần bụng có một cái lổ
thủng, một chân vặn vẹo, trên cổ còn thiếu một miếng thịt thật to, giống như bị
người ta cắn xuống.
Khóe miệng cũng mang theo máu tươi, cánh tay cầm dao găm cũng mất tự
nhiên rủ xuống.
Giờ phút này vừa đi vừa phun ra máu loãng, đồng thời còn ném một con mắt
bị bóp nát trong tay xuống đất.
Khói độc sau lưng cuộn mình, lập tức vọt về phía hắn, toàn bộ chui vào
trong cơ thể.
Theo khói độc tiêu tán với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cuối cùng lộ
ra mặt đất vừa giao chiến sau lưng Hứa Thanh, bây giờ chỗ đó có một bóng
người đang đứng thẳng.
Chính là tên Hắc Y Vệ tám Cung của Thánh Lan tộc bị Hứa Thanh cuốn vào
trong sương mù.
Thân hình của gã mục nát hơn phân nửa, bụng bị chém đứt, tất cả Kim Đan
đều bị lấy ra, Thiên Cung sụp đổ.
Trong con mắt còn sót lại, lưu lại biểu cảm không cách nào tin trước khi tử
vong.
Đám người Sơn Hà Tử nhao nhao nhìn Hứa Thanh, trong mắt lộ ra quang
mang sáng ngời.
Hứa Thanh cũng nhìn bọn họ, lại phun ra một bụm máu, nhẹ giọng mở
miệng.
"Để các ngươi đợi lâu, giết gã có chút khó khăn."
Theo lời Hứa Thanh truyền ra, thi thể Hắc Y Vệ tám Cung phía sau ngã
ngược lại, đập trên mặt đất.
Lấy chiến lực bây giờ của Hứa Thanh, hắn muốn đánh chết một tên Hắc Y
Vệ tám Cung tự nhiên rất khó khăn.
Mà trong một cuộc chiến sinh tử, các loại thủ đoạn vẫn phải có, thịt trên cổ
hắn, chính là bị đối phương cực kỳ hung cực cắn xé mất.
Nhưng mà một trận chiến này hắn cũng thu hoạch cực lớn.
Mặt khác, Hứa Thanh lần nữa cảm nhận được khí tức Hồng Nguyệt trên
người của đối phương, đây cũng là đầu nguồn của sự kỳ dị trong mắt hắn khi đi
ra.
Nhưng mà bây giờ không phải lúc để suy tư việc này, hầu như ngay một cái
chớp mắt khi Hứa Thanh đi ra, trên bầu trời truyền đến tiếng kêu thê lương.
Một tên nửa bước Nguyên Anh thứ hai, bị Khổng Tường Long vặn gãy cổ.
Tên nửa bước Nguyên Anh cuối cùng kia, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ nồng
đậm.
Gã không chỉ sợ Khổng Tường Long trước mặt, còn có những tên Chấp
Kiếm Giả hung tàn phía dưới nữa, giờ phút này gã không hề chần chờ chút nào,
triển khai tốc độ cao nhất, chợt xoay người bỏ chạy.
Khổng Tường Long nhe răng cười, nhoáng một cái đuổi theo, Hứa Thanh
thần sắc bình tĩnh giơ tay lên, đánh một quyền vào trên cái đùi vặn vẹo của
mình, rặc rặc một tiếng, sau khi chỉnh lại xương cốt của mình, tương tự đuổi
theo.
Một màn này cũng khiến cho nhận thức trong mắt ba người Sơn Hà Tử càng
nhiều thêm nữa, bọn họ đều dính thương thế nghiêm trọng, nhưng bây giờ
không ai quan tâm cả, đồng thời lao ra, sát ý còn mãnh liệt hơn so với lúc trước.
Nếu như cho Hắc Y Vệ hoàn lễ, như vậy tự nhiên phải chém giết toàn bộ,
như vậy mới phù hợp lễ nghi.
Nơi đây vốn cách biên giới không xa, vì vậy rất nhanh tên tu sĩ nửa bước
Nguyên Anh cuối cùng cũng đã nhìn thấy biên giới, mà thời khắc này gã cũng
bị đoàn người Hứa Thanh đuổi theo.
Năm người đồng thời ra tay, lại có Khổng Tường Long trấn áp, không có bất
luận lo lắng nào cả.....
Sau một tiếng nổ vang động trời, thân thể tên nửa bước Nguyên Anh trực
tiếp tan vỡ, chia năm xẻ bảy hóa thành mây máu, rơi vãi vào trên biên giới.
Mà nháy mắt khi tên này tử vong, một đạo khí tức cuồng bạo từ trong khu
vực Thánh Lan tộc ngoài biên giới truyền đến, một thân ảnh nhanh chóng tới
gần, còn có một tiếng gào thét vang vọng.
"Chấp Kiếm Giả!"
Khổng Tường Long nhìn thấy như thế, bỗng nhiên rống to.
"Gọi phụ thân của ngươi làm gì đấy?"
"Nơi đây là khu vực Phong Hải Quận của nhân tộc, bất luận Nguyên Anh
ngoại tộc Thánh Lan vực bước vào nửa bước, pháp bảo Cấm Kỵ của Phong Hải
Quận sẽ triệt hạ tại chỗ!"
"Bà mụ ngươi, ngươi giỏi thì tới đây!"
Nói xong Khổng Tường Long quay người bỏ chạy, về phần ba người Sơn
Hà Tử, trong khi y nói chuyện đã sớm liền chạy xa hơn mười trượng.
Mà động tác của Hứa Thanh so với bọn họ còn nhanh hơn vài phần, đã ở
ngoài trăm trượng...
Mọi người chạy nhanh như điên.
Ngoài biên giới, bóng người vừa đến bỗng nhiên dừng lại, hóa thành một
người tu sĩ trung niên mặc đạo bào Hắc Y Vệ của Thánh Lan tộc.
Sắc mặt của gã cực kỳ khó coi, nghiến răng thật chặt, âm lãnh nhìn chằm
chằm bóng lưng Khổng Tường Long và đám người Hứa Thanh, trong mắt bốc
lên sát cơ mãnh liệt, nhưng đúng là vẫn không dám bước vào biên giới trước
mặt!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.