Quang Âm Chi Ngoại
Hứa Thanh dừng chân lại, cúi đầu nhìn Kiếm Lệnh trong tay, trong mắt lộ ra
vẻ trầm ngâm.
Đạo chỉ lệnh này tới vô cùng đột nhiên, càng không hề nói tới bất luận
nguyên nhân nào, về phần giọng nói thì hắn nghe có chút quen thuộc, sau khi
cẩn thận nhớ lại, chính là vị Tư Mã chấp sự xuất thân từ Thái Ti Tiên Môn kia.
Ánh mắt Hứa Thanh hiện lên vẻ thâm sâu, hắn nghĩ tới Trương Ti Vận, sau
đó nghĩ tới Diêu gia, dâng lên sự cảnh giác.
"Tư Mã chấp sự tìm ta có chuyện gì?"
Hứa Thanh suy tư, Kiếm Lệnh của hắn lần nữa chấn động, lần này là Khổng
Tường Long truyền âm.
"Hứa Thanh, ngươi cũng nhận được chỉ lệnh rồi à?"
"Đúng vậy." Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, mơ hồ đã có đáp án trong
lòng.
"Vậy không sai, đám tiểu Hà tiểu Thần cũng đều nhận được, haiz, hẳn là do
chúng ta đánh chết Thánh Lan tộc lúc trước mà đến."
Sau khi biết được Hứa Thanh cũng nhận được chỉ lệnh, Khổng Tường Long
vội vàng kết thúc truyền âm, y đang trên đường chạy tới Chấp Kiếm Cung.
Hứa Thanh trầm tư một phen, rời khỏi Hình Ngục Ti.
Giờ phút này sắc trời đang là hoàng hôn, bầu trời giống như bôi son, mượn
nhờ ánh chiều tà trải khắp đại địa, dường như muốn biến lục địa thành một màu
huyết sắc.
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn, nhún người bay lên, phóng về phía Chấp Kiếm
Cung.
Chấp sự trong Chấp Kiếm Cung là một thân phận có quyền cao chức trọng,
cũng có trách nhiệm chủ yếu riêng, việc mà Tư Mã chấp sự phụ trách phần lớn
là liên quan tới chấp pháp, cũng bao hàm giới luật nội bộ của Chấp Kiếm Giả.
Cho nên chỉ lệnh của lão, bất kể là Khổng Tường Long hay là Hứa Thanh,
đều không thể bỏ qua.
Không lâu sau, trong khi Hứa Thanh đang suy nghĩ xem nên ứng đối như
thế nào, hắn đã đi tới Chấp Kiếm Cung, vừa đến đã nhìn thấy bóng dáng của
Khổng Tường Long và Dạ Linh.
"Chúng ta dù chết cũng không thừa nhận!" Thấy Hứa Thanh bay tới, Khổng
Tường Long lập tức truyền âm.
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, không lâu sau Sơn Hà Tử và Vương Thần cũng
đồng thời chạy đến, sắc mặt hai người âm trầm, có chút khó coi.
Sau khi đi tới bên cạnh Hứa Thanh và Khổng Tường Long, Sơn Hà Tử trực
tiếp liền mắng.
"Khổng đại ca, Hứa Thanh, Chấp Kiếm Cung đang muốn làm gì vậy?
Chúng ta có làm sai sao?"
"Tiểu Hà!" Khổng Tường Long trừng mắt.
Sơn Hà Tử hừ một tiếng, không lên tiếng nữa.
"Việc có phải như chúng ta nghĩ hay không vẫn chưa biết, chúng ta đi thôi,
đừng để cho Tư Mã chấp sự đợi lâu." Khổng Tường Long chậm rãi mở miệng,
dẫn đầu đi tiến về phía trước.
Hứa Thanh suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Sơn Hà Tử đang ẩn nhẫn tức
giận cùng với phân thân khói lửa mịt mù của Vương Thần, nhẹ giọng mở
miệng.
"Thêm nhiều người thấy một chút, có lẽ sẽ càng tốt hơn."
Sơn Hà Tử và Vương Thần lập tức hiểu ra, riêng phần mình lấy ra ngọc
giản, Dạ Linh cũng tương tự như vậy.
Khổng Tường Long không ngăn cản, bước đi cũng hơi cải biến, biến thành
bước từng bước nhỏ để đi chậm lại một chút.
Một đoàn người cứ như vậy bước vào cửa lớn Chấp Kiếm Cung, sau khi đi
về phía trước một nén nhang, rốt cuộc cũng đi tới chỗ của Tư Mã chấp sự, cũng
là Giới Luật Cung.
Giờ phút này có vài chục người đang đứng trang nghiêm ngoài Giới Luật
Cung.
Vẻ mặt từng người âm lãnh, tu vi không tầm thường, quần áo không phải
đạo bào của Chấp Kiếm Cung mà là màu vàng, ống tay áo còn thêu lên một chữ
"đạo".
Ngay khi Hứa Thanh nhìn thấy đám người này, bọn họ cũng quét ánh mắt về
phía hắn.
Khổng Tường Long nhướn mi lên, nhịn xuống không mở miệng, đứng ngoài
Giới Luật điện, chắp tay về phía đại điện.
"Ty chức Khổng Tường Long, đến theo chỉ lệnh của Tư Mã chấp sự."
"Bọn họ là tu sĩ Diêu gia." Phân thân khói lửa mịt mù của Vương Thần nhẹ
giọng nhắc nhở Hứa Thanh bên cạnh, sau đó cũng chắp tay, nói tương tự Khổng
Tường Long.
Hứa Thanh cùng Sơn Hà Tử, còn có Dạ Linh, cũng nhao nhao bái kiến.
Theo mọi người mở miệng, một tiếng hừ lạnh từ trong Giới Luật điện truyền
ra, sau đó từ trong đại điện có ba người đi ra.
Người chính giữa, chính là sư tổ của Trương Ti Vận, Tư Mã chấp sự.
Bên trái có một lão giả, mặc đạo bào tương tự tu sĩ Diêu gia, nhưng toàn
thân lại tràn ra chấn động Linh Tàng cực kỳ rõ ràng, trong mắt tựa như ẩn chứa
tia chớp, mặt không cảm xúc đảo qua đám người Hứa Thanh.
Mà phía bên phải Tư Mã chấp sự, còn có một người.
Nháy mắt khi nhìn thấy vị này, con ngươi của Hứa Thanh và tất cả mọi
người đều co rụt lại.
Vị này, không phải là nhân tộc.
Mà là Thánh Lan tộc.
Cũng chính là cái gã trung niên Hắc Y Vệ của Thánh Lan tộc gào thét bay
đến sau khi bọn Hứa Thanh giết chóc hôm ấy, cuối cùng không dám bước qua
biên giới.
Người này nhất định cũng có được địa vị không kém ở trong Thánh Lan tộc,
tu vi cũng là Linh Tàng, trong khi tản khí tức ra, sau lưng mơ hồ hiện ra bốn tòa
bí tàng, khí thế rất mạnh.
Gã đứng bên phải Tư Mã chấp sự, lạnh lùng đảo mắt qua đám người Hứa
Thanh.
Trong Chấp Kiếm Cung lại nhìn thấy Thánh Lan tộc, việc này khiến Hứa
Thanh cảm thấy giống như trò cười vậy, cực kỳ châm chọc, đồng thời hắn cũng
chú ý tới đám người Khổng Tường Long, hô hấp từng người đều dồn dập.
Đúng lúc này, Tư Mã chấp sự nhàn nhạt mở miệng với lão giả Diêu gia
đứng phía bên trái.
"Tôn quản sự, mọi người đã đến, ngươi có thể hỏi."
Vị lão giả Diêu gia nghe vậy nhẹ gật đầu, đầu tiên là chắp tay cúi đầu về
phía Tư Mã chấp sự, sau đó quay đầu lạnh lùng nhìn đám người Hứa Thanh, sắc
mặt vô cùng âm trầm, giọng nói hiện ra vẻ nghiêm túc, trầm giọng mở miệng.
"Các ngươi thật to gan!"
"Rõ ràng không hỏi rõ xanh đỏ đen trắng, cũng không có bất kỳ nguyên
nhân nào, cứ thế liền hành hạ tàn nhẫn giết chết tùy tùng của sứ giả Thánh Lan
tộc đi tới Phong Hải Quận chúng ta!"
"Dám ngang nhiên phá hư mối quan hệ ngoại giao giữa hai tộc chúng ta, tội
này đáng giết!"
Hứa Thanh nhíu mày, những lời đối phương nói có chút vấn đề, trọng điểm
không phải tàn nhẫn giết chết, mà là không hỏi rõ xanh đỏ đen trắng, cùng với
không có bất kỳ nguyên nhân.
Phương thức chụp mũ như vậy, cho Hứa Thanh cảm giác, tựa hồ đối phương
muốn để cho nhóm bọn họ tự nói ra nguyên nhân.
Nhưng... Căn cứ Hứa Thanh tham gia mật huấn và hiểu rõ về Chấp Kiếm
Cung, hắn biết việc tiếp ứng ám tử là không thể nói ra ngoài sáng, ám tử giữa
hai tộc đều là ngầm hiểu lẫn nhau, cả hai đều có.
Nếu như nói thẳng ra ngoài sáng thì vô cùng không ổn, sẽ bị bắt chặt điểm
này để chất vấn.
Mặt khác, từ câu trả lời của bọn hắn, cũng có khả năng bị đối phương tìm ra
một chút manh mối.
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, mà đám người Sơn Hà Tử tự nhiên cũng
nhanh chóng hiểu ra đạo lý này, tất cả mọi người không ngốc, không ai mở
miệng, Khổng Tường Long càng hiện ra bộ dạng mờ mịt.
"Hành hạ tàn nhẫn giết chết tùy tùng của sứ giả Thánh Lan tộc? Không thể
nào, trong khoảng thời gian này chúng ta một mực tu hành, mọi người đều có
thể làm chứng cho nhau."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.