Quang Âm Chi Ngoại
Cho đến khi lại trôi qua một canh giờ, Khổng Tường Long ho khan một
tiếng.
"Rời đi rồi."
Sơn Hà Tử thở phào một hơi, trực tiếp nằm xuống.
Phân thân Yên Miểu Tộc của Vương Thần cũng tiêu tán, bản thể thở dài một
tiếng, giả vờ lâu như vậy, gã cảm thấy biểu cảm của mình sắp cứng ngắc lại rồi.
Dạ Linh cũng thu cây gậy lại, đau lòng đi lên bôi thuốc cho Khổng Tường
Long, Khổng Tường Long không để ý một chút vết thương nhỏ này, lấy ra một
vò rượu và uống một ngụm lớn, thần sắc có chút đắc ý.
"Cũng may ta phản ứng nhanh, nếu không lần này chúng ta liền xui xẻo, ta
đã đoán trước Cung chủ nhất định sẽ tập kích như thế này mà."
"Hứa Thanh phản ứng cũng rất nhanh, tuy rằng Cung chủ đã sớm biết chúng
ta là dạng gì, nhưng ngài ấy quả thật quá cứng nhắc, hết thảy đều giảng quy củ,
cho nên chúng ta vẫn phải biểu hiện ra một chút ý tứ."
Khổng Tường Long theo bản năng nhìn chung quanh, mỗi lần y nói xấu
Cung chủ, đều có chút lo sợ.
Hứa Thanh gỡ gông xiềng trên người mình xuống, đi ra khỏi lồng giam,
nhìn mọi người và suy tư về việc Cận Tiên tộc trong lòng.
Vương Thần cũng chạy tới, thấp giọng mở miệng.
"Khổng đại ca, tại sao ngươi lại biết Cung chủ đến?"
"Ta tự nhiên có phương pháp của mình, giữ bí mật." Khổng Tường Long
cười ha ha.
"Giữ bí mật? Vậy bỏ đi, đúng rồi, Khổng đại ca, ngươi có hiểu biết về Cận
Tiên tộc không?" Vương Thần không quá để ý lý do, hỏi về Cận Tiên tộc.
"Ta cũng không biết quá nhiều về Cận Tiên tộc, việc Tiên Khôi ta nghĩ rằng
có thể làm, nhưng mà việc này khó khăn không nhỏ." Khổng Tường Long lắc
đầu.
"Có khi nào nhiệm vụ này là có liên quan với nhiệm vụ lần trước của chúng
ta hay không, chẳng lẽ tình báo lần trước chúng ta tiếp ứng truyền về, chính là
việc này?" Sơn Hà Tử bò dậy, kinh ngạc nói.
"Chắc có lẽ không đơn giản như vậy." Hứa Thanh nghe vậy, nhẹ giọng mở
miệng.
"Vô luận có phải là tình báo đó hay không, Cận Tiên tộc đều có chút dính
dáng, Tiên Khôi chính là tài nguyên chiến tranh, thế mà lại dám lén lút bán cho
Thánh Lan tộc!" Trong mắt Dạ Linh lộ ra hàn mang.
"Bây giờ suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, chờ sau khi chúng ta rời khỏi đây, sẽ
tự triển khai thủ đoạn của mình để điều tra xem sao đã." Khổng Tường Long
suy tư một phen, mọi người lại thương nghị một chút, lúc này mới riêng phần
mình nghỉ ngơi.
Nửa tháng, thoáng một cái đã qua.
Buổi trưa ngày hôm nay, bầu trời bên ngoài lờ mờ, mưa to như trút nước,
cũng là thời gian bọn hắn được ra tù.
Theo cửa nhà tù được mở ra, Sơn Hà Tử mang theo khát vọng đối với ngoại
giới, là người đầu tiên lao ra, tiếp theo là Vương Thần.
Khổng Tường Long và Dạ Linh không vội, Hứa Thanh thì càng là không
quan trọng, dù sao một tháng này, cuộc sống của hắn trên cơ bản không có gì
khác biệt.
"Hy vọng lần sau đi vào, mọi người vẫn còn có thể cùng nhau." Bên ngoài
Hình Ngục, Khổng Tường Long cảm khái nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên nhìn xa xa.
Chỗ đó có một thân ảnh nữ tử, đang cầm một cây dù đứng thẳng bên trong
màn mưa, một thân váy dài màu tím lay động theo gió, giống như một đóa hoa
Tử La Lan (hoa violet) trong mưa.
Trên người còn toát ra cảm giác trang nhã, bao hàm vẻ dịu dàng, đang vẫy
tay với Hứa Thanh.
Là Tử Huyền Thượng Tiên.
Chú ý thấy có người đến đón Hứa Thanh, Khổng Tường Long dẫn theo Dạ
Linh rời đi, trước khi đi còn nhìn Tử Huyền thêm vài lần, sau đó lại nhìn qua
Hứa Thanh, hình như nhìn ra được điều gì, vì vậy liền nháy mắt ra hiệu, giống
như muốn nói gì đó nhưng đã bị Dạ Linh túm đi.
Hứa Thanh chần chờ một chút, cất bước đi về phía Tử Huyền, vừa mới tới
gần liền có thị nữ bên cạnh Tử Huyền bung dù nghênh đón, đưa hắn đến trước
mặt Tử Huyền, sau đó cầm dù rời đi.
"Thượng tiên."
Hứa Thanh cúi đầu, hắn biết đối phương không thích bị gọi tiền bối, nhưng
chỉ gọi tên lại khiến hắn cảm thấy là lạ, dứt khoát thay đổi bằng xưng hô.
Dưới chiếc dù, Tử Huyền nhìn qua Hứa Thanh, dịu dàng cười một cái và
đưa cây dù trong tay cho Hứa Thanh.
Chớp mắt khi Hứa Thanh tiếp nhận, Tử Huyền cũng tự nhiên mà nhích tới
gần hắn, khiến cho thân ảnh hai người có thể cùng đứng dưới một chiếc dù.
Hôm nay nàng rõ ràng đã có trang điểm một chút, tóc hơi co lại, khuôn mặt
tinh xảo nhỏ nhắn không chút tì vết, gương mặt vốn đã xinh đẹp bỗng có nhiều
thêm vài phần sắc màu so với ngày xưa, khiến cho cả người thoạt nhìn tự nhiên
hào phóng, tư thế hiên ngang hơn nhiều.
"Đi thôi." Tử Huyền cười nói.
Bởi vì Tử Huyền cách quá gần, thân thể Hứa Thanh theo bản năng có chút
hơi cương cứng, hắn nhìn sắc trời một chút, không biết đối phương muốn dẫn
mình đi đâu.
"Theo ta đi gặp hai người khuê mật, không phải lúc trước đã nói với ngươi
rồi sao, ngươi quên rồi hử?"
Nhìn thấy Hứa Thanh nghi ngờ, Tử Huyền khẽ cười một tiếng, đôi mắt đẹp
mang theo tia sáng khác thường.
Đôi mắt phượng hấp dẫn như vậy, rơi vào trên thân bất cứ người nào, cũng
sẽ khiến cho tim người ta không tự chủ mà đập nhanh hơn.
Hứa Thanh vội vàng cúi đầu, theo Tử Huyền đi thẳng về phía trước.
Hai người cùng đi dưới một chiếc dù, một người mặc váy tím, một người
mặc áo bào trắng.
Mặc dù màu sắc riêng biệt rõ nét, nhưng khi ở trong mưa gió, tay áo hết lần
này tới lần khác lại trùng lặp bay lên cùng nhau, hình như đã tạo thành một cảnh
tượng vô cùng đẹp mắt.
Một đường đi xa, đạp không bay lên đi tới Quận Đô, đi vào Hạnh Hoa các
trong thành.
Hạnh Hoa các không phải là quán rượu, mà là một đình viện cá nhân rất
khác biệt, bên trong là đình đài lầu các, đình trên mặt nước, chiếu vào bên trong
thanh tùng thúy bách, từ trong màn mưa nhìn lại, có một phen hàm súc thú vị
khác.
Bên trong có những hòn non bộ, bồn cây cảnh, cây tử đằng thúy trúc để tô
điểm, tràn đầy vẻ độc đáo.
Giờ phút này, bên ngoài đình đài tứ giác ở giữa đình viện, hơn mười thị nữ
đang cầm dù mà đứng, tướng mạo mỗi một vị đều rất tú lệ, dào dạt khí tức
thanh xuân, cũng làm cho ba người nữ tử ngồi bên trong đình đài nổi bật hơn
nữa.
Ba người mỗi người mỗi vẻ, từng người đều là tuyệt sắc giai nhân thế gian
hiếm thấy.
Một người nữ tử mặc đạo bào màu xanh, mắt ngọc mày ngài, giờ phút này
đang đặt ống sáo tới gần đôi môi, lúc sau liền có từng trận tiếng sáo du dương
vang vọng, tung bay trong cơn mưa gió này, nét mặt ưu mỹ, tràn đầy vẻ tự tại.
Một người khác thì mặc váy dài màu thủy lam, thắt tóc cùng màu, ánh sấn
trứ thanh tao thoát tục, đang cẩn thận ngồi ở bên cạnh.
Nhìn từ cử chỉ, giống như thuộc hàng vãn bối.
Ngón tay nàng khẽ gẩy nhẹ dây đàn, phối hợp cùng tiếng sáo, cầm sáo cùng
vang, như huân như trì.
Còn có một người nữa, mặc một thân cung trang hoa lệ, hiện ra vẻ ung
dung, khuôn mặt đẹp giống như đóa hoa sen, nhưng vẻ mặt lại hiện ra sự lạnh
nhạt, giống như hồng trần trong thế tục không dính nhuộm một tia bụi bặm.
Nàng ngồi ở ngay chính vị, nhếch miệng lên lộ ra nụ cười nhè nhẹ, giờ phút
này khẽ nga một tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn về bóng người ở phía xa xa, nhẹ
giọng mở miệng.
"Tử Huyền muội muội, đã lâu không gặp."
Nơi ánh mắt nhìn tới, dưới chiếc dù, bóng dáng Tử Huyền và Hứa Thanh
đang từ từ gần đến.
Mà khi người nữ tử cung trang truyền ra lời nói, hai nữ tử bên cạnh cũng lần
lượt dừng bản tấu nhạc lại, nữ tu mặc đạo bào thổi sáo mỉm cười, lúc nhìn về
phía Tử Huyền, trong mắt lộ ra vẻ thân thiết.
Thế nhưng người giống như vãn bối mặc váy lam vừa đánh đàn kia, khi thấy
hai người đi tới, nhất là khi đôi mắt đẹp rơi vào trên người Hứa Thanh, ngón tay
dừng lại và thần sắc không khỏi hiện ra một tia phức tạp.
Ả, là Diêu Vân Tuệ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.