Quang Âm Chi Ngoại
Hứa Thanh cũng nhìn thấy Diêu Vân Tuệ thì khẽ cau mày, nhưng hôm nay
hắn đi cùng Tử Huyền Thượng Tiên tới đây, cho nên cũng không tiện nhiều lời.
Giờ khắc này khi hắn đến gần đình đài, nữ tử mặc cung trang cùng với nữ tu
mặc đạo bào trong đó không hẹn mà cùng chú ý đến Hứa Thanh.
Nhất là khi chú ý thấy hai người đều đứng chung dưới một chiếc dù, thần
sắc các nàng lại không khỏi dâng lên một chút hiếu kỳ, cường điệu đánh giá
Hứa Thanh đang đi tới, trong mắt có tia thần thái chợt lóe lên, cười mà không
nói.
Hứa Thanh trầm mặc, đồng thời cảm nhận được tu vi của hai vị nữ tử khác
bên trong đình đài.
Các nàng đều tương tự Tử Huyền, trong mắt như có nghìn sợi tinh quang
chảy xuôi, là Quy Hư nhất giai.
"Phi Hà tỷ tỷ, Thi Đào muội muội, đã lâu không gặp."
Nữ tử mặc cung trang và nữ tử mặc đạo bào nghe vậy cười tươi, trông vô
cùng đẹp mắt, người phía trước cười nhìn Tử Huyền, người sau vẫn đưa đôi mắt
đẹp quan sát Hứa Thanh như cũ, cặp môi đỏ mọng khẽ mở, truyền ra nụ cười
xinh đẹp.
"Huyền tỷ tỷ, vị tiểu bằng hữu này là?"
"Hắn là Hứa Thanh, người mà lòng ta hướng về." Tử Huyền nói tự nhiên
thoải mái, lời nói vừa ra khiến Hứa Thanh có chút không biết mở miệng như thế
nào, hắn không ngờ Tử Huyền thế mà lại trực tiếp nói như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hứa Thanh có chút chống đỡ không được.
Không chỉ là hắn, mà thần sắc nữ tử mặc cung trang cùng nữ tử mặc đạo bào
kia cũng đều hơi động, thần thái trong mắt càng nhiều thêm mấy phần.
Duy chỉ có Diêu Vân Tuệ chỗ đó, sau khi nghe được câu này thì có chút thất
thần.
Tử Huyền đảo đôi mắt đẹp nhìn qua hai vị khuê mật, dịu dàng cười một cái,
ý bảo Hứa Thanh ngồi bên cạnh mình, sau đó đưa một ngón tay về phía nữ tử
mặc đạo bào, dịu dàng mở miệng giới thiệu với Hứa Thanh.
"Hứa Thanh, đây là Lý tỷ tỷ, Lý Thi Đào, một trong ba đại chấp sự của
Phụng Hành Cung."
"Vị này chính là Diêu tỷ tỷ, Diêu Phi Hà, nàng là muội muội của Diêu Hầu."
Từ đầu đến cuối, Tử Huyền không hề liếc mắt nhìn Diêu Vân Tuệ, không
thèm nhìn.
Tâm Hứa Thanh có chút loạn, nhưng thần sắc vẫn nghiêm nghị, chắp tay bái
kiến.
Lý Thi Đào chớp chớp mắt, che miệng cười một cái, sau đó hài hước mở
miệng nói với Hứa Thanh.
"Hóa ra ngươi chính là Hứa Thanh, ngươi biết không, từ khi ta ở bên cạnh
Huyền tỷ tỷ, ngươi là người đầu tiên được nàng giới thiệu như thế, mau nói cho
chúng ta biết, ngươi làm thế nào để cho Huyền tỷ tỷ động tâm vậy."
Diêu Phi Hà mặc cung trang, tính tình rõ ràng ổn trọng hơn so với Lý Thi
Đào, giờ phút này cũng không trêu đùa Hứa Thanh, mà phát ra một giọng nói
nhu hòa.
"Lúc trước chợt nghe nói trong tông môn của Tử Huyền muội muội xuất
hiện một vị thiên kiêu tuyệt thế, hôm nay nhìn qua, càng hơn lời đồn."
Tử Huyền giới thiệu trực tiếp như thế, khiến cho hai vị nữ tử này lập tức có
hứng thú không nhỏ đối với Hứa Thanh, đồng thời cũng không bày ra thái độ tu
sĩ đẳng cấp cao với hắn, mà coi là người cùng thế hệ, nhưng nói thế nào vẫn
không thể tránh khỏi trêu đùa.
"Mấy ngày trước chúng ta mời Huyền tỷ tỷ, nàng vẫn luôn cự tuyệt, hôm
nay mới biết nguyên do, thì ra là muốn cho chúng ta một bất ngờ."
"Bây giờ suy nghĩ một chút, một tháng trước nàng tìm chúng ta hỏi về cách
dung nhập công pháp Hoàng cấp vào Thiên Cung, nghĩ lại có lẽ cũng là chuẩn
bị cho Hứa Thanh ngươi rồi."
Hứa Thanh nghe vậy chỉ có thể gật đầu, biểu cảm ngưng trọng, khó có thể
trầm tĩnh lại, như ngồi trên đống lửa.
Thật sự là một mình Tử Huyền cũng đã để cho hắn có chỗ căng thẳng, bây
giờ đối mặt với khuê mật hài hước của nàng, hắn vốn không giỏi ăn nói, lại còn
chưa bao giờ trải qua việc như thế này, càng không biết đối đáp ra sao.
Mà hắn càng như vậy, vị Lý tỷ tỷ của Phụng Hành Cung lại càng thích trêu
đùa hơn.
"Ồ, tại sao tiểu đệ đệ ngươi không nói chuyện thế?"
"Ai nha Huyền tỷ tỷ, Hứa Thanh nhà ngươi còn rất ngại ngùng nha."
Phát hiện Hứa Thanh có chút không biết mở miệng như thế nào, vì vậy Tử
Huyền đảo đôi mắt đẹp, gián tiếp đổi chủ đề qua phía khuê mật.
"Những năm này ngươi thế nào, cùng Trần sư huynh Thái Cổ Lôi Mạch thế
nào rồi?"
"Đừng nhắc tới y!" Lý Thi Đào thở dài, ánh mắt lại rơi vào trên người Hứa
Thanh.
"Tiểu đệ đệ, bên cạnh ngươi có vị hảo hữu nào hay không, giới thiệu cho tỷ
tỷ một chút."
Hứa Thanh nghe vậy suy nghĩ một chút, gật đầu.
"Ta có một vị sư huynh....."
Tử Huyền nghe vậy lập tức ho khan, nói sang chuyện khác, đảo mắt qua
Diêu Vân Tuệ.
"Vị này chính là?"
Nếu như đổi thành lúc khác, Diêu Vân Tuệ nhất định sẽ không trầm mặc
như thế, nhưng hôm nay ả được cô cô gọi tới đây, ả cũng biết nguyên do, nhưng
càng không nghĩ tới, vị cô cô mà ngay cả phụ thân nhà mình cũng phải lịch
thiệp ba phần, thế mà lại là khuê mật của Tử Huyền Thượng Tiên.
Vì vậy đáy lòng thở dài, đè xuống phức tạp, đứng dậy hạ thấp người, cúi
đầu về phía Tử Huyền.
"Vân Tuệ bái kiến Tử Huyền Thượng Tiên."
Tử Huyền nhàn nhạt gật đầu, nhìn Diêu Phi Hà.
"Diêu tỷ tỷ, này là ý gì?"
"Vân Tuệ làm việc lỗ mãng, lúc trước có chút chỗ không đúng, nên hôm nay
ta cố ý gọi nàng tới để xin lỗi ngươi và Hứa Thanh."
Diêu Phi Hà chú ý nghe tông giọng xưng hô của Tử Huyền với mình có chỗ
cải biến, biết rõ Tử Huyền không thích, vì vậy nhẹ giọng giải thích.
Mục đích từ đầu của nàng là để cho chất nữ nhà mình xin lỗi Tử Huyền,
nhưng hôm nay trông thấy đối phương giới thiệu Hứa Thanh như thế, nàng lập
tức hiểu rõ toàn bộ nguyên do, vì vậy lời nói cũng có cải biến.
Nàng khác Lý Thi Đào, tính cách Lý Thi Đào luôn luôn khiêu thoát nhanh
nhẹn, kết giao đủ loại nhân vật khác biệt, nhưng nàng thân là muội muội của
Diêu Hầu, rất để ý đối tới chất lượng của bằng hữu.
Giống như Tử Huyền, mặc dù tông môn xa xôi, thế lực cũng không coi vào
đâu, nhưng bất kể tâm trí hay là tư chất thì đều là thượng giai, mà người như
vậy, tương lai sẽ thay đổi, ngươi vĩnh viễn không nên chỉ vì xuất thân mà xem
thường họ, có lẽ một ngày nào đó đối phương sẽ đi tới trình độ mà mình cũng
phải nhìn lên.
Nhất là nàng cũng biết rõ việc ca ca của mình vì Phong Hải Quận mà hy
sinh thanh danh, việc này lại không thể nói với người bên ngoài, cho nên nhìn
Diêu gia giống như khổng lồ, nhưng trên thực tế cũng rất bấp bênh.
Cho nên nàng không thể để cho Diêu gia tiếp tục gây thù hằn, đây cũng là lý
do căn bản vì sao nàng phải biến chiến tranh thành tơ lụa.
Hứa Thanh nơi đây, nàng cũng phán đoán như vậy, nhưng đối phương dẫu
sao vẫn còn chưa có chân chính thành thục, tương lai như thế nào còn cần quan
sát.
Cho nên khi nàng giải thích xong, trong mắt mang theo vẻ tàn khốc, nhìn về
phía Diêu Vân Tuệ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.