Quang Âm Chi Ngoại

Chương 941: Thế giới trong tranh (1)



Thật ra mùa thu và mùa đông, chỉ cách một trận tuyết rơi.

Tháng thứ năm sau khi Hứa Thanh đi đến Quận Đô, trận tuyết đầu mùa của

mùa đông im hơi lặng tiếng hạ xuống Quận Đô.

Bầu trời là một màu trắng, bông tuyết tung bay trên đỉnh từng tòa kiến trúc,

trên từng ngã tư đường, từng đầu tóc của những người đi đường.

Giống như tô điểm cho toàn bộ đại địa, đồng thời cũng khiến cho ánh mắt

của người ta nhìn qua, sẽ thấy giống như toàn bộ thành trì bỗng nhiều người đầu

bạc hơn một chút.

Trận tuyết đầu mùa tới rất đột nhiên, cũng rất lớn.

Rơi ngoài Hình Ngục Ti, rơi trên từng tòa Kiếm Các.

Trong gió tuyết, Hứa Thanh mặc một thân đạo bào Chấp Kiếm Giả màu

trắng, đứng trong thế giới tràn ngập tuyết, đi đến Hình Ngục Ti.

Hôm nay, là ngày hắn đi trực ở khu Bính.

Mấy ngày trước hắn đã hoàn thành việc trấn áp nhà tù số 1 khu Đinh, thông

qua được khảo hạch thăng chức, từ một khắc đó, hắn không còn là binh sĩ khu

Đinh nữa, mà đã thành binh sĩ khu Bính.

Về phần chức vị trấn giữ nhà tù 132 khu Đinh, Hứa Thanh cũng không từ

bỏ, hắn kiêm nhiệm cả nhà tù 132 khu Đinh.

Mà quần áo của lính canh ngục khu Bính cũng không khác gì khu Đinh, chỉ

là trên vị trí cổ áo, có thêm một cái huy chương màu đen.

Chiếc huy chương này có hình dạng một cái nhánh cây.

Nếu như ví von Hình Ngục Ti thành một cây đại thụ, như vậy lính canh

ngục khu Đinh chính là lá cây, khu Bính thì là nhánh cây.

Giờ phút này, trong khi đi theo bậc thang Hình Ngục Ti xuống phía dưới,

Hứa Thanh đã cảm nhận rõ ràng vinh quang mà chiếc huy chương kia mang lại,

bởi vì một đường hắn đi tới, toàn bộ lính canh ngục khu Đinh nhìn thấy hắn đều

hiện ra thần sắc cung kính bái kiến.

Hứa Thanh đáp lễ, đi tới tầng 88, đi ngang qua tầng 89, vào một khắc đạp

tới bậc thang đi xuống tầng 90 bên dưới, hắn hít sâu, thần sắc lộ ra vẻ nghiêm

nghị.

"Tầng 90....." Hứa Thanh thì thào trong lòng, bước chân kiên định, chậm

rãi đi xuống.

Một âm thanh rầu rĩ từ dưới chân Hứa Thanh truyền ra.

Đó là tiếng bước chân của hắn đặt xuống bậc thang, giờ phút này trong hoàn

cảnh im lặng, tiếng bước chân của hắn đặc biệt rõ ràng, vang vọng khắp bốn

phía.

Tia sáng đến từ trên đỉnh Hình Ngục Ti không cách nào chiếu vào chỗ sâu

như tầng 90, cho nên thế giới hiện ra trong mắt Hứa Thanh càng dần càng lờ

mờ.

Cho đến khi hắn đi đến bậc thang cuối cùng thông tới tầng 90, bước chân

Hứa Thanh dừng lại, ngẩng đầu nhìn tầng 90 của Hình Ngục Ti.

Nơi đây hoàn toàn bất đồng với khu Đinh.

Mặt đất ẩm ướt mọc đầy rêu xanh, rõ ràng chỉ cách phía trên có một tầng,

nhưng khi Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn lên, đáy lòng bỗng dâng lên một loại hình

cảm giác giống như mình và khu Đinh đã cách biệt một cái thế giới.

Bởi vì nơi đây mặc dù cũng là vòng tròn, nhưng lại không có nhà tù, càng

không có cửa nhà lao!

Toàn bộ vách tường vòng tròn, đều là bích hoạ.

Những bích hoạ này tràn ngập toàn bộ mặt tường, trong đó vẽ nhật nguyệt

vân vụ, vẽ sơn hà kiến trúc, vẽ chúng sinh vạn vật!

Như một cái thế giới nguyên vẹn!

Chỉ là sắc thái đơn điệu, đều là một màu ám.

Tâm thần Hứa Thanh chấn động, nhìn bức họa này, hắn nghĩ tới lão giả Đan

Thanh Tộc nhà tù số 132 khu Đinh.

Sau một lúc lâu, Hứa Thanh đi về phía bích hoạ, sau khi cẩn thận quan sát,

con ngươi của hắn co rụt lại.

Những thứ trong bích hoạ này tựa như còn sống vậy, hết thảy mọi thứ trong

đó đều đang biến hóa, mây mù đang trôi nổi, núi sông đang biến hóa.

Dường như trong đó thật sự là một cái thế giới màu ám, mà Hứa Thanh thì

đứng ở ngoài thế giới bao quát toàn bộ.

"Tầng 90 chỉ có một nhà tù."

Trong giọng nói âm lãnh mang theo một tia quen thuộc, vô cùng đột ngột

truyền đến từ sau lưng Hứa Thanh.

Hứa Thanh bỗng nhiên quay người, thấy được một thân ảnh đi tới từ trong

bóng tối.

Đó là một lão giả cao lớn, trên người tràn ngập uy áp, ánh mắt lạnh như

băng, toàn thân tràn ra nồng đậm sát khí, nếu nhìn chằm chằm với lão lâu, tâm

thần sẽ hiện ra từng trận gào khóc thảm thiết.

Hình như trong tay lão có vô số sinh linh bị giết, khiến cho vô số oan hồn

quanh năm vờn chung quanh người lão, tràn ra ác ý tới hết thảy những kẻ còn

sống.

"Bái kiến Quỷ Thủ tiền bối!"

Hứa Thanh lập tức nhận ra, đối phương chính là vị lão sư dạy những điểm

trí mạng của sinh linh vạn tộc trong đợt mật huấn Chấp Kiếm Giả.

Hôm ấy Hứa Thanh với tư cách là trợ thủ, tận mắt nhìn thấy lão giả này lấy

ra vô số thi thể, thậm chí có một vài kẻ còn bị đánh chết tại chỗ.

Lúc trước hắn đã từng nghe Khổng Tường Long nói qua, đối phương là lính

canh ngục, nhưng mấy tháng Hứa Thanh ở trong Hình Ngục Ti đều không gặp

được, khi đó hắn đã suy đoán đối phương có lẽ ở tầng càng sâu hơn.

Cho nên giờ phút này nhìn thấy, Hứa Thanh cũng không có quá nhiều ngoài

ý muốn, thần sắc cung kính cúi đầu.

Lão giả liếc mắt nhìn Hứa Thanh, trong mắt lộ ra một tia tán thưởng.

"Ta nhớ ngươi, ngươi chính là tiểu tử hạ độc tên Bệnh Quỷ kia."

"Nhanh như vậy liền tấn chức từ khu Đinh lên rồi, không tệ."

Lão giả nở nụ cười, chỉ là toàn thân lão sát khí quá nặng, giờ phút này nở nụ

cười cũng mang theo một cảm giác u ám, đổi thành hạng người tầm thường có

lẽ sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng Hứa Thanh đã tập mãi thành thói quen, ngược lại

cảm thấy đây mới là bình thường.

Chú ý thấy vẻ mặt Hứa Thanh không chút biến hóa, trong lòng lão giả càng

thêm thoả mãn, trên thực tế, lúc trước lão chọn Hứa Thanh làm trợ thủ, đã cảm

thấy hắn rất ổn rồi.

Giờ phút này lão đi đến phụ cận Hứa Thanh, nhìn về phía bích hoạ, nhàn

nhạt mở miệng.

"Binh sĩ khu Bính, tu vi phần lớn là Nguyên Anh, ngươi biết tại sao không?"

"Bởi vì phương pháp trấn áp phạm nhân khu Bính khác biệt với khu Đinh?"

Hứa Thanh suy nghĩ một chút, hồi đáp.

"Ta còn tưởng là ngươi sẽ nói tu vi phạm nhân càng cao." Lão giả nở nụ

cười.

"Tu vi của phạm nhân khu Bính hoàn toàn càng cao hơn, phạm nhân

Nguyên Anh và Linh Tàng đều có, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng

điểm là... Chỉ có binh sĩ Nguyên Anh, mới có thể thừa nhận quy tắc của một cái

tiểu thế giới mà toàn thân không bị đè sập."

Ánh mắt lão già vẫn rơi vào trên bích hoạ như cũ, giọng nói vang vọng bốn

phương.

"Quy tắc của tiểu thế giới?" Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, tương tự nhìn

bích hoạ.

"Từ tầng thứ 90 cho đến một tầng 122, đều là khu Bính, tổng cộng 33 tầng."

Lão giả chậm rãi mở miệng.

"Khu Bính không có bất kỳ nhà tù nào như khu Đinh, mỗi một tầng đều là

loại bích hoạ thế này."

"Từng bích hoạ, đều là một cái tiểu thế giới!

“Ba mươi ba tiểu thế giới này, chính là nhà tù khu Bính!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.