Quang Âm Chi Ngoại

Chương 955: Một mai đắc đạo Thương Long khởi (1)



Lần này Hứa Thanh triển khai lực lượng quy tắc của bản thân, phi hành bên

trong khu vực mình trấn thủ, tìm kiếm phạm nhân thích hợp trong này, đồng

thời cũng xuất ra ngọc giản, sàng lọc tuyển chọn danh sách.

Mục tiêu tìm kiếm, đều là những tu sĩ lúc bị bắt tới đã là cảnh giới Nguyên

Anh đại viên mãn, loại phạm nhân này, cách thiên kiếp phủ xuống chỉ kém một

bước.

Rất nhanh, Hứa Thanh đã tập trung vào bốn tên, hắn lập tức bấm niệm pháp

quyết, mượn nhờ lực lượng quy tắc tìm kiếm, không bao lâu sau liền tìm được

một tên tu sĩ Phi Dực tộc.

Tên phạm nhân này đang khoanh chân đả tọa, ẩn thân trong một chỗ động

quật dưới lòng đất.

Chớp mắt khi hạ xuống, theo nơi ẩn nấp nổ tung, đại địa tan vỡ, hiện ra một

lỗ hổng cực lớn, trong tiếng nổ vang, tên phạm nhân Phi Dực tộc biến sắc.

Mặc dù gã phản ứng rất nhanh, nhưng dưới thực lực tuyệt đối thì vẫn không

có bất kỳ tác dụng nào.

Một cỗ lực lượng cực lớn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp kéo thân hình

của gã ra ngoài, cưỡng ép lôi lên không trung.

Không để cho gã cự tuyệt, cũng không để cho gã chút cơ hội vùng vẫy nào.

Dưới quy tắc, lấy tu vi và chiến lực của Hứa Thanh, hắn có thể nghiền ép

hết thảy phạm nhân ở trong này.

Cho nên chỉ trong chốc lát, tên Nguyên Anh Phi Dực tộc vốn phong vân một

cõi ở bên ngoài, khi ấy một tay liền có thể chụp chết Hứa Thanh, lại bị Hứa

Thanh một phát túm được cổ.

"Đại nhân."

Tuy đáy lòng rất nghẹn khuất, nhưng tên tu sĩ Phi Dực tộc vẫn cẩn thận mở

miệng, trên mặt lộ ra biểu cảm nịnh nọt.

Hứa Thanh không nói chuyện, ánh mắt lạnh như băng, cẩn thận xem xét, sau

đó ném tên Phi Dực tộc này ở một bên, tiếp theo liền lấy ra mấy khối đan dược

ném tới.

Những đan dược này ẩn chứa nồng đậm linh khí, thả ở bên ngoài cũng là

đan dược không tệ, đưa vào bên trong này thì lại càng là đan dược trân quý đến

cực hạn, sau khi tên phạm nhân Phi Dực tộc thấy liền sững sờ, nhưng trong mắt

lại không lộ ra vui sướng, mà là do dự.

Gã biết rõ, sự việc khác thường tất có điều kỳ lạ, vì vậy lo lắng không yên

nhìn Hứa Thanh.

"Đại nhân, cái này..."

"Ngươi tự ăn, hay để ta đánh cho tàn phế sau đó nhét vào?" Hứa Thanh bình

tĩnh mở miệng.

Đáy lòng tên phạm nhân Phi Dực tộc dâng lên lệ khí, nhưng lại cưỡng ép đè

xuống, gã biết rõ hậu quả nếu như không tuân theo, vì vậy hung hăng nghiến

răng, nhặt đan dược lên, ăn toàn bộ.

Nhưng gã lại giữ ở trong đầu, khống chế tốc độ hấp thu.

Hứa Thanh nhíu mày, trực tiếp hạ xuống một chưởng, tiếng nổ vang lên, tên

tu sĩ Phi Dực tộc này phát ra kêu thê lương thảm thiết, thân thể xém chút nữa

tan vỡ, ngã xuống liền hấp hối.

Nhưng cũng chỉ là thân thể suy yếu, theo linh khí trong đan dược dung nhập

vào cơ thể, rất nhanh liền khôi phục, sau khi Hứa Thanh xem xét cảm thấy còn

chưa đủ, lại đẩy miệng gã ra, vứt xuống dưới thêm mấy viên.

Trong nháy mắt tiếp theo, khi những đan dược này hòa tan, một cỗ chấn

động sắp đột phá từ trên người tên tu sĩ Phi Dực tộc tràn ra.

Lúc bị bắt tới, gã đã là Nguyên Anh viên mãn cực hạn, trải qua nhiều năm

như vậy, đã đến trình độ đột phá, nhưng mà tấn chức Linh Tàng cần có thiên

đạo, hiển nhiên là gã chưa có chuẩn bị, cho nên đột phá nhất định thất bại.

Nhưng…Bất kể là thất bại hay không, cũng không ảnh hưởng tới quy tắc

thiên địa nơi đây khởi động, hình thành thiên kiếp đao.

Loại chấn động này, lập tức khiến cho tên tu sĩ Phi Dực tộc kia hoảng sợ, gã

đã biết Hứa Thanh muốn làm gì rồi, gã vừa muốn mở miệng, nhưng đã chậm,

trong thời gian ngắn bầu trời gió giục mây vần, tràn ngập kiếp vân.

Tên tu sĩ Phi Dực tộc này phát ra một tiếng bén nhọn, chợt nhảy lên bay

nhanh về xa xa, càng không ngừng ra tay oanh kích bản thân, muốn đè tu vi của

mình xuống, muốn để thiên kiếp tản đi.

Nhưng không đợi gã ra tay mấy lần, toàn thân gã run lên và thân thể dừng

lại, biểu cảm lộ ra vẻ khoa trương cuồng nhiệt, nhưng trong mắt lại hiện ra vẻ

hoảng sợ.

Thân hình giống như bị khống chế, cưỡng ép quay người quỳ bái về phía

Hứa Thanh, lớn tiếng mở miệng.

"Chủ…Ta nguyện…Đi...Chết!"

Lời nói không lưu loát, đại biểu Ảnh Tử khống chế gã cũng không quá ổn

định, giờ phút này trong lúc tên Phi Dực tộc đang nói, thần sắc của gã không

ngừng sắc liền cải biến, mãnh liệt giằng co, biểu cảm cuồng nhiệt cũng nhanh

chóng tản đi mà biến thành vặn vẹo, mắt thấy liền muốn tránh thoát.

Đúng lúc này sấm sét trên bầu trời nổ vang, vô số tia chớp tạo thành Thiên

Đao trảm đạo, bỗng nhiên hạ xuống tên Phi Dực tộc phía dưới, một khắc phủ

xuống, Ảnh Tử liền rời đi, tên Phi Dực tộc khôi phục như thường nhưng đã

không có khả năng né tránh, trong tiếng kêu thê lương thảm thiết, bị Thiên Đao

chém xuống.

Tiếng nổ vang vọng, truyền khắp bốn phương.

Hứa Thanh khoanh chân ngồi tại chỗ, không quan tâm tên phạm nhân Phi

Dực tộc đã bị chém đứt đạo cơ và hấp hối, hắn ngẩng đầu nhìn Thiên Đao, lần

nữa cảm ngộ.

Thời gian 300 hơi thở thoáng một cái liền qua.

Theo kiếp vân chậm rãi tản đi, Thiên Đao cũng đã tiêu tán, trong mắt Hứa

Thanh lộ ra suy tư.

Một lát sau hắn đứng người lên, cất bước đi về phía trước, đi tới khu vực

khác, tìm kiếm mẫu thử nghiệm thích hợp khác.

Thời gian cứ như vậy trôi đi, chớp mắt liền qua mấy ngày.

Dưới Hứa Thanh lần lượt thử nghiệm cảm ngộ, đã đến thời gian hắn ước

định cùng Ninh Viêm.

Ngày hôm nay vào lúc hoàng hôn, bầu trời hình thành từng đạo ánh sáng rực

rỡ tươi đẹp, giống như nước chảy xuôi xuống khắp vùng đất, cũng rơi xuống

nóc nhà và quảng trường ghi chép của Chấp Kiếm Cung.

Trong đó, có không ít Chấp Kiếm Giả đang xếp thành hàng dài.

Bọn họ đều là dự khuyết đến từ các Châu.

Trong đó có một chút người mang theo vẻ mặt lo lắng, đang đau khổ chờ

đợi, Ninh Viêm chính là một người trong số đó.

Gã thỉnh thoảng lại nhìn xa xa, đáy lòng lo lắng không yên, lo được lo mất,

gã đã đợi được nửa ngày rồi.

Phía sau là một cái bàn, có một vị Chấp Kiếm Giả trung niên thần sắc

nghiêm nghị đang ngồi ở đó, tu vi người này là Kim Đan, trong mắt mơ hồ có

tia chớp đảo qua, hiển nhiên là xuất thân từ Thái Cổ Lôi Mạch, chấn động tu vi

không hề tầm thường.

Giờ phút này gã ngẩng đầu nhìn tới bảy tám người dự khuyết đang liên tiếp

nhìn về nơi xa, nhàn nhạt mở miệng.

"Phần lớn tiến cử ghi chép dự khuyết đều đã hoàn thành, chỉ còn có các

ngươi."

"Các ngươi cuối cùng có tìm được người đồng Châu tiến cử hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.