Quang Âm Chi Ngoại
Bảy tám người dự khuyết đều hiện ra vẻ mặt đắng chát, có người mở miệng
giải thích, có người trầm mặc không nói.
Ninh Viêm nhanh chóng gật đầu, cúi đầu về phía vị Chấp Kiếm Giả trung
niên.
"Làm phiền chờ một chút, người tiến cử của ta đáp ứng sẽ tới."
"Người ngươi tìm là ai?" Vị trung niên Chấp Kiếm Giả này nhăn mày lại,
chậm rãi truyền ra lời nói.
Ninh Viêm do dự, cũng không nói tên Hứa Thanh, bây giờ gã cũng không
xác định đối phương có phải sẽ thật sự sẽ đến hay không, nếu như gã nói ra
nhưng người lại không tới, vậy gã liền biến thành trò cười.
Mặt khác, trong những người dự khuyết lần này, lúc trước gã và những
người thân phận tương tự của Châu khác đồng thời khảo hạch, vì tranh đoạt vị
trí dự khuyết thứ nhất, cạnh tranh với nhau rất kịch liệt, khó tránh khỏi có chút
mâu thuẫn.
Giờ phút này trong đám người có ba thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh, đây cũng
chính là người từng có xung đột cùng gã.
Ba người này thấy Ninh Viêm lo lắng, lại không mở miệng nói ra người tiến
cử, thần sắc liền hiện lên vẻ trào phúng, mặc dù không rõ ràng như vậy, nhưng
vẫn bị Ninh Viêm nhìn thấy.
Vẻ mặt của bọn họ, khiến cho đáy lòng Ninh Viêm có chút khó chịu.
Một người trong đó còn thậm trí cười nhẹ một tiếng.
"Người đứng nhất của khảo hạch dự khuyết lại không có người đến tiến cử,
có thể thấy được nhân phẩm của người này như thế nào."
Ninh Viêm trầm mặc.
Vị Chấp Kiếm Giả trung niên mặt không cảm xúc, gã không quan tâm tới
những thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh này nói chuyện, người như vậy rất nhiều, dẫu
sao mỗi người tính cách khác biệt, có âm trầm, có người trực tiếp.
Nhưng sau khi trở thành Chấp Kiếm Giả, phần lớn đều sẽ có cải biến.
Vì vậy gã lật nhìn sơ lược lý lịch của Ninh Viêm một chút, sau khi chú ý
thấy người này đến từ Nghênh Hoàng Châu liền có chút ngoài ý muốn ngẩng
đầu, đảo mắt nhìn qua Ninh Viêm.
"Ngươi và đồng Châu cùng với Hứa Thanh huynh đệ?"
Ninh Viêm nghe vậy gật đầu.
Một người trong ba tên dự khuyết có mâu thuẫn cùng Ninh Viêm cười khẽ.
"Hứa Thanh đại ca là người có ánh sáng vạn trượng, cũng không muốn tiến
cử cho người nào đó, vậy thật sự đó có thể thấy được người nào đó nhất định là
có chút vấn đề."
"Khổ cực vất vả tranh đoạt vị trí dự khuyết thứ nhất, cũng có tác dụng gì
đâu cơ chứ."
"Các ngươi muốn chết!" Sắc mặt Ninh Viêm âm trầm, chợt nhìn lại, đối
phương mấy lần khiêu khích, hơn nữa giờ phút này tâm trạng của gã đang lo
lắng, vì vậy lệ khí trong đáy lòng khó tránh khỏi bay lên.
"Làm sao, ở trong nơi này còn muốn tái đấu một trận cùng chúng ta hay
sao!" Ánh mắt của ba thiếu niên trở nên bất thiện, nhìn Ninh Viêm, bọn họ
chính là muốn chọc giận Ninh Viêm.
Ninh Viêm nghiến răng, lệ khí trong mắt dần dần tăng lên.
Về phần người trung niên Chấp Kiếm Giả ngồi chỗ ghi chép, gã lạnh nhạt
nhìn qua một màn này, mỗi một lần dự khuyết mới, đều có những loại việc
giống như thế này phát sinh, dẫu sao nhiều người tự nhiên sẽ có mâu thuẫn, vì
vậy nhàn nhạt mở miệng.
"Có mâu thuẫn, cút ra bên ngoài giải quyết xong rồi trở lại."
Ba tên thiếu niên nghe vậy, lập tức bay lên không, một người trong đó chỉ
một ngón tay vào Ninh Viêm.
"Không phải ngươi đoạt vị trí đứng đầu dự khuyết của chúng ta sao, có dám
lại tới đánh một trận hay không?"
"Lời này của ngươi không đúng, Ninh Viêm làm sao lại không dám chứ,
nhưng gã phải đợi người tiến cử của mình, cho nên không thể giao thủ cùng
chúng ta, đúng không Ninh Viêm, lý do cự tuyệt ta cũng đã nghĩ kỹ cho ngươi
rồi."
Một thiếu niên khác trong ba người tươi cười mở miệng.
Hàn mang trong mắt Ninh Viêm lóe lên, đang muốn bay ra, nhưng vào lúc
này, một giọng nói bình tĩnh từ đằng xa truyền đến.
"Ninh Viêm, ta có việc nên chậm trễ thời gian, tới hơi trễ."
Theo giọng nói truyền đến, một tiếng rít vang vọng ập đến, trên bầu trời xa
xa, một bóng người đang nhanh chóng bay tới gần.
Trong ánh hào quang, người này tóc dài phấp phới, toàn thân là đạo bào
màu trắng như tuyết, phối hợp với dung nhan tuấn lãng, khiến toàn bộ người
thấy thì ánh mắt đều bị hấp dẫn.
Chính là Hứa Thanh.
Hứa Thanh không dễ dàng đáp ứng người khác, nhưng một khi đáp ứng là
hắn chắc chắn sẽ làm.
Nếu như đã đồng ý tiến cử Ninh Viêm, hắn sẽ không cố ý kéo dài thời gian,
thật sự là đoạn này thời gian này hắn bận cảm ngộ một đao trảm đạo, cho nên
hôm nay mới tới chậm.
Về phần nhìn Ninh Viêm không vừa mắt thì vẫn có, nhưng nếu như đội
trưởng đã cảm thấy người này hữu dụng, Hứa Thanh cũng liền chuẩn bị sẽ quan
sát gã nhiều thêm một chút.
Giờ phút này hắn vừa đến, tâm thần của toàn bộ đệ tử dự khuyết trong nơi
ghi chép liền chấn động, trong mắt từng người đều lộ ra vẻ cung kính, đồng loạt
bái kiến, tâm thần ba người thiếu niên có mâu thuẫn cùng Ninh Viêm cũng run
lên, vội vàng cúi đầu không dám tiếp tục lỗ mãng.
Thật sự là bây giờ danh khí của Hứa Thanh ở trong Chấp Kiếm Cung quả
thực không nhỏ, được gọi là một trong những yêu nghiệt của kỳ này, nhất là
nghe nói quan hệ cá nhân của mấy người yêu nghiệt lần này rất tốt, còn hợp
thành một đoàn với nhau, trêu chọc một người chẳng khác nào trêu chọc toàn
bộ.
Huống hồ bây giờ từng người đều có chức vị cố định quan trọng, tạo thành
thế lực, thì lại càng không có người nào nguyện ý đắc tội.
Vị Chấp Kiếm Giả trung niên ở chỗ ghi chép cũng cười ha ha, đứng dậy
nghênh đón.
Hôm ấy Hứa Thanh và đám người Khổng Tường Long tới Chấp Kiếm Cung
giằng co với Diêu gia, trong đông đảo Chấp Kiếm Giả tới tham dự, người này
cũng ở trong đó, đã từng có cơ hội gặp mặt Hứa Thanh một lần, biết được
những chuyện mà nhóm Hứa Thanh làm, đáy lòng cũng rất là kính nể.
Ninh Viêm lại càng vô cùng kích động, bước nhanh về phía trước, đối với
gã mà nói, giọng của Hứa Thanh ngay lúc này chính là âm thanh của thiên đạo,
bóng người càng là cầu vồng, loại tâm tình lên xuống này, khiến cho gã vô cùng
cảm kích khi Hứa Thanh đến.
Hứa Thanh nhẹ gật đầu về phía Ninh Viêm, sau đó chắp tay đáp lễ kia với vị
Chấp Kiếm Giả trung niên đón tiếp.
"Làm phiền Chu đại ca, ta làm người tiến cử cho Ninh Viêm."
Vị Chấp Kiếm Giả họ Chu nghe thấy Hứa Thanh hô một cái đúng họ của
mình, trong mắt liền lập tức lộ ra tia sáng sáng ngời, thầm nghĩ người này có thể
làm cho đám người Khổng Tường Long tiếp nhận, ánh sáng vạn trượng là một
mặt, cách xử sự làm người càng là một mặt ưu khác.
Phải biết rằng lúc ấy có không ít Chấp Kiếm Giả đi tới Giới Luật điện, mặc
dù sau đó mọi người đều chạm mặt với nhau, đám người Vương Thần cũng có
giới thiệu, nhưng dẫu sao thời gian vẫn rất vội vàng.
Tình huống như vậy, còn có thể nhớ kỹ họ của gã, đây cũng là một loại bổn
sự.
Vì vậy gã lập tức cười ha ha, truyền ra lời nói.
"Hứa Thanh huynh đệ tiến cử, nói rõ tâm tính Ninh Viêm chính trực, phẩm
tính thuần lương." Nói xong, gã lập tức ghi chép cho Ninh Viêm thông qua, sau
đó trong mắt mang theo vẻ nghiêm khắc, nhìn về phía Ninh Viêm.
"Ninh Viêm, sau khi ngươi trở thành Chấp Kiếm Giả, phải tận trung cương
vị công tác, chớ để cho Hứa Thanh huynh đệ mất mặt!"
Ninh Viêm vội vàng hô vâng.
Hứa Thanh cũng không ở lâu, sau khi nói mấy câu cùng với vị Chấp Kiếm
Giả họ Chu, dưới ánh mắt cung kính của mọi người bốn phía, cáo từ rời đi.
Hắn muốn quay về Hình Ngục Ti, tiếp tục đi cảm ngộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.