Quang Âm Chi Ngoại
Thời gian cứ như vậy trôi qua, đêm khuya rất nhanh phủ xuống.
Bên trong Thủy Mặc sơn mạch, trong một chỗ động quật bí ẩn, Hứa Thanh
khoanh chân đả tọa, thi thoảng lại phun ra máu tươi màu đen, toàn lực chữa
thương.
Đội trưởng ngồi ở bên cạnh, sắc mặt âm trầm, không nói một lời.
Cho đến một lúc lâu sau, trong mắt Hứa Thanh chớp lên hắc mang, ngẩng
đầu nhìn ánh trăng trong đêm tối xa xa, trầm thấp mở miệng.
"Trăng Thánh Lan vực, không có linh."
Đội trưởng nhìn Hứa Thanh, trầm mặc, một lát sau tương tự nhìn qua mặt
trăng phía ngoài, than nhẹ một tiếng.
"Đại nhân, ta cũng nhớ nhà."
Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, xưng hô đại nhân này, không phải là kế
hoạch lúc trước của bọn hắn, nhưng hắn cũng không lộ ra chút dị thường nào,
bình tĩnh mở miệng.
"Ngươi liên hệ thế nào với bên Y Tộc rồi, chúng ta phải nhanh chóng mua
sắm Huyền Thiên Yêu Nguyệt Đan để biến thành nhân tộc."
"Y Tộc... Hả?" Đội trưởng vừa mới mở miệng, nhưng thần sắc lập tức biến
đổi, lạnh lùng đưa mắt nhìn tới phía cửa của động quật, đôi mắt nhìn chăm chú,
bên ngoài động quật truyền tới một giọng nói trầm muộn.
Sau đó là dồn dập âm thanh từ bên ngoài truyền tới.
"Tiểu tu Thiên Đính Quốc hạ tộc Thánh Lan, cầu kiến hai vị đại nhân
thượng tộc."
Trong mắt đội trưởng lóe lên hàn mang, vừa muốn ra tay, Hứa Thanh hơi
nhấc tay phải, nhàn nhạt mở miệng.
"Vào đi."
Theo lời hắn truyền ra, một bóng người tiêu sái cẩn thận rất nhanh đi tới
trước cửa động quật, chính là vị thanh niên chiến lực sáu Cung trong đội xe
Thánh Lan tộc.
Đội trưởng nheo mắt lại, bất động thanh sắc tới gần Hứa Thanh, đứng ở vị
trí giữa Hứa Thanh và thanh niên này.
Sau khi người thanh niên Thánh Lan tộc đi tới, nhìn thấy Hứa Thanh cùng
Trần Nhị Ngưu, gã hít sâu một hơi, lập tức liền quỳ xuống, thần sắc lộ ra vẻ
cung kính.
"Bái kiến thượng tộc!"
"Tại sao ngươi có thể tìm được chúng ta?" Hai mắt đen nhánh của đội
trưởng lộ ra ánh sáng âm u, chậm rãi nói.
"Bẩm báo thượng tộc, tiểu tu có một con linh sủng hiếm thấy, có thể căn cứ
theo khí tức huyết dịch để tìm kiếm tung tích... Buổi sáng tiểu tu trông thấy hai
vị thượng tộc, liền bí mật tìm kiếm huyết dịch trên đường, cho nên mới tìm đến
được đây."
Thanh niên Thánh Lan tộc thấp giọng trả lời.
Hứa Thanh không nói chuyện, bình tĩnh nhìn chăm chú.
"Tới đây có chuyện gì!" Đội trưởng nghe vậy, trầm thấp mở miệng.
"Hai vị thượng tộc, bây giờ bên ngoài Chấp Kiếm Giả đang lục soát, bất kể
thượng tộc có kế hoạch gì cũng sẽ rất khó thi hành, không bằng.... Để ta hộ
tống hai vị thượng tộc, về Thánh Lan tộc chúng ta trước?"
"Nếu như thượng tộc có bất kỳ nhu cầu nào, Thiên Đính Quốc chúng ta nhất
định toàn lực đáp ứng."
"Chỉ cầu sau khi thượng tộc thoả mãn, có thể ban thưởng Hắc Thiên Phúc
cho ta!" Thanh niên Thánh Lan tộc ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một tia cuồng
nhiệt, nhìn qua Hứa Thanh và đội trưởng.
…
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm ngày thứ hai, ngoài Thủy Mặc sơn mạch, mấy trăm con thú vật
bốn chân màu đỏ của Thánh Lan tộc vẫn cất bước đi nhanh như thường ngày,
trong khi mặt đất không ngừng truyền ra âm thanh oanh oanh chấn động, nhanh
chóng đi về phía xa.
Phần xe hàng phía sau con thú bốn chân kéo nảy dựng lên, nhưng Vân Mẫu
Thạch chứa bên trong lại một viên cũng không bị nẩy văng ra.
Chỉ có tu sĩ Thánh Lan tộc quát tháo cùng với cây roi cầm đặc thù trong tay,
không ngừng vung vẩy, quất trên người lũ thú vật bốn chân, khiến cho bọn
chúng bị đau, tốc độ lại càng nhanh hơn.
Trong khi không ngừng di chuyển, bụi bặm đầy đất bốc lên, sau đó lại bị gió
thổi tản ra.
Từ xa nhìn lại, bụi bặm nơi đây không ngừng bốc lên, tựa như gió bão nổi
lên, biến cả một đoạn đường thành một mảnh mù mịt.
Cho đến buổi trưa, khi ánh mặt trời chói chang hạ xuống, như muốn xuyên
thấu qua đám bụi mù này, nhưng vẫn bất lực.
Nhưng mà rất nhanh... Theo từng trận tiếng roi dồn dập đột khởi, từng tiếng
hung thú gào thét lập tức mãnh liệt lên, tiếng bước chân lần lượt dừng lại, thật
giống như bị cứng rắn áp chế thân hình.
Cơn bão bụi mù, cũng theo đó mà ngừng lại.
Lúc bụi bặm dần dần tản đi, bên trong lộ ra mấy trăm con thú vật bốn chân,
cùng với phía trên đứng đầy tu sĩ Thánh Lan tộc tràn đầy cảnh giác.
"Chấp Kiếm Giả nhân tộc, xin hỏi có ý gì?" Một giọng nói kèm theo chút
tức giận từ trên đỉnh đầu con thú vật bốn chân thứ chín truyền ra.
Ngay sau đó, bóng người vị thanh niên Thánh Lan tộc huyết mạch không
tầm thường chiến lực sáu Cung đứng lên, nhìn xa xa phía trước.
Chỗ ánh mắt nhìn tới, hư vô vặn vẹo, rất nhanh có bốn thân ảnh hình thành.
Người trước mắt chính là Khổng Tường Long, sắc mặt của y âm lãnh, trong
mắt mang theo ánh sáng hung ác, đảo qua trên tất cả đám thú vật bốn chân,
giống như đang tìm kiếm.
Ba người bên cạnh lần lượt là Sơn Hà Tử, Vương Thần cùng với Dạ Linh,
giờ phút này bọn họ tản ra, tương tự chú ý tới những con thú vật bốn chân kia.
"Chúng ta có thư lệnh của Diêu Hầu!" Sắc mặt tên thanh niên Thánh Lan tộc
biến hóa, lần nữa mở miệng.
"Om sòm!" Khổng Tường Long vung tay, một tiếng bộp vang lên, tên thanh
niên Thánh Lan tộc trực tiếp phun ra máu tươi, má phải lập tức sưng lên thật
cao, thân thể cuốn ra mấy trăm trượng bên trái, đâm vào trên một chỗ núi đá.
"Điều tra cẩn thận!" Khổng Tường Long cũng không thèm nhìn tên thanh
niên Thánh Lan tộc, bình tĩnh mở miệng.
Ba người Sơn Hà Tử lập tức bay vào đoàn xe, điều tra từng con thú bốn
chân, từng người tu sĩ cũng đều bị bọn họ kiểm tra, cho đến khi tìm khắp toàn
bộ, vẫn không tìm thấy được gì bất thường.
Khổng Tường Long hừ lạnh một tiếng, cất bước rời đi, ba Sơn Hà Tử cũng
bay nhanh theo sau, cùng nhau đi tìm kiếm khu vực khác.
Cho đến khi bọn họ đi xa, tên thanh niên Thánh Lan tộc kia mới đứng lên, đi
về phía con thú vật bốn chân thứ chín, lau đi máu tươi bên khóe miệng, điềm
nhiên như không có việc gì mở miệng.
"Tiếp tục di chuyển về phía trước."
Rất nhanh, đại địa lại vang lên tiếng nổ, đám bụi mù lại hiện lên, đoàn xe
nhắm về phía biên giới, chạy thẳng về phía trước mà đi.
Cho đến một lúc lâu sau, thanh niên này đứng người lên, tay phải bấm niệm
pháp quyết, thân thể lại nhanh chóng nhỏ đi, trong chớp mắt giống như biến mất
vậy, hóa thành bụi bặm cực kỳ nhỏ.
Làn da màu đỏ trên người con thú vật bốn chân cũng theo đó phóng đại
không giới hạn trong mắt của gã, đã trở thành một mảnh đại địa màu đỏ không
nhìn thấy điểm cuối cùng.
Bên trên tràn đầy những khe rãnh, còn có vô số cọng lông cực lớn, giống
như những cây cột, nhưng lại rất mềm mại.
Giờ phút này, ở trong một bộ lông khổng lồ uốn lượn che chắn, trong bóng
râm do cọng lông che ánh mặt trời, Hứa Thanh và đội trưởng đang khoanh chân
ngồi thổ nạp ở trong đó.
"Bái kiến thượng tộc, xin hai vị đại nhân an tâm, Chấp Kiếm Giả đã đi xa."
Thanh niên Thánh Lan tộc nhanh chóng đi đến, quỳ một chân về phía Hứa
Thanh và đội trưởng, trong mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.