Quang Âm Chi Ngoại

Chương 971: Xóa khỏi thẻ trúc (1)



"Nhân tộc." Trong mắt đội trưởng lộ ra vẻ khinh miệt, giơ cánh tay phải dài

nhỏ màu xám lên, cách không nhấn một cái về phía Thanh Thu.

Một nhấn xuống dưới, hư vô bốn phía Thanh Thu lập tức trở nên vặn vẹo,

sau đó bỗng sụp xuống, trực tiếp trấn áp về phía nàng.

"Hắc Thiên tộc!"

Ánh mắt Thanh Thu chợt co rút lại, thân thể rút lui về phía sau, nhưng vẫn

chậm một bước.

Theo đội trưởng ra tay, chiến hồn tiếp dẫn tới ngoài thân thể nàng trực tiếp

vặn vẹo, như muốn tan vỡ.

Mà Thanh Thu cũng không hề tầm thường, nguy cơ trước mắt, trong mắt lập

lòe ánh sáng màu đỏ, trực tiếp đưa liêm đao trong tay lên, bỗng nhiên hất về

phía đội trưởng.

Liêm đao dấy lên tiếng xé gió bén nhọn, như bánh xe xoay tròn tốc độ cao,

lấy thế nghiền nát tất cả, cắt đứt hư vô, chém thẳng đến phía đội trưởng với tốc

độ kinh người.

Cũng vào thời khắc này, Thanh Thu lui về phía sau, hai tay nhanh chóng

bấm niệm pháp quyết, trong mắt lộ ra điên cuồng, phát ra một tiếng hét bén

nhọn về phía đội trưởng, chiến hồn đang muốn tan vỡ ở phía sau nàng lập tức

thoát ly khỏi thân hình, phốc một cái bay về phía đội trưởng, mở ra cái miệng

lớn muốn thôn phệ y.

Đội trưởng nheo mắt lại, không chút né tránh, mặc kệ liêm đao ác quỷ tới

gần rồi trực tiếp chém qua mi tâm, máu tươi màu đen phun ra, thân thể của y

cũng bị chém thành hai nửa.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, theo liêm đao xuyên qua trên người đội

trưởng, chém vào trên người con thú bốn chân phía dưới, thân thể bị cắt đôi của

đội trưởng thế mà lại dung hợp lại với nhau rất quỷ dị.

Thậm chí còn mở cái miệng rộng, chợp táp tới chiến hồn muốn thôn phệ

ngay trước mặt mình.

Rặc rặc một tiếng, một cái miệng lớn cỡ 100 trượng của Hắc Thiên tộc biến

ảo hiện ra trước mặt đội trưởng, so sánh với cái miệng lớn này, chiến hồn lao

đến kia tựu như một khối thịt mỡ, bị đội trưởng một hơi nuốt vào.

Trong lúc nhấm nuốt, thân thể bước một bước ra, trực tiếp đi đến trước mặt

Thanh Thu đang biến sắc cấp tốc lui ra phía sau, vung tay phải lên, trên trăm

đạo trường mâu lăng không hiện ra, mắt thấy sẽ lập tức chém giết Thanh Thu.

Đúng lúc này, giọng nói của Hứa Thanh truyền đến.

"Bắt sống."

"Tuân pháp chỉ!" Đội trưởng lớn tiếng mở miệng, đây cũng là kế hoạch y đã

thương lượng cùng Hứa Thanh trước khi ra tay.

Giờ phút này đội trưởng phất tay, trên trăm chiếc trường mâu vặn vẹo, hóa

thành những sợi dây thừng dài, lập tức liền quấn quanh trên người Thanh Thu,

trói nàng lại.

Thanh Thu vùng vẫy, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng, vừa muốn triển

khai bí pháp, lại bị đội trưởng một quyền đấm vào trên mặt nạ, choáng váng và

trực tiếp hôn mê.

Một quyền này không hề yếu, mặt nạ trực tiếp chia năm xẻ bảy, lộ ra một

khuôn mặt thanh tú.

Không quan tâm tới bộ dạng của nàng, đội trưởng giơ tay lên, một phát bắt

được dây thừng trên người Thanh Thu, quay đầu lạnh lùng nhìn Thánh Lan tộc

bốn phía, thần sắc hiện ra vẻ không vui.

Tên thanh niên Thánh Lan tộc kia liền vội vàng tiến lên, trên mặt lộ ra vẻ

cảm kích, lập tức quỳ xuống.

"Đa tạ thượng tộc ra tay."

"Lập tức xuất phát, trong ba ngày phải rời khỏi Phong Hải Quận!" Đội

trưởng lạnh giọng mở miệng, nói xong mang theo Thanh Thu trở lại con thú

bốn chân thứ chín, thân thể thu nhỏ trở lại.

Tên thanh niên Thánh Lan tộc đưa mắt nhìn đội trưởng rời khỏi, đứng người

lên, thần sắc cảm kích và cuồng nhiệt tiêu tán, quát tháo tộc nhân chưa tỉnh hồn

ở bốn phía.

Rất nhanh, đoàn xe của bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước, mà tốc độ rõ

ràng trở nên nhanh hơn rất nhiều.

Mà giờ khắc này, đội trưởng đã trở về trên lớp da con thú bốn chân, ném

Thanh Thu hôn mê trong tay qua một bên, lúc rơi xuống đất, mảnh vỡ mặt nạ

trên mặt Thanh Thu lại rơi xuống một chút, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn tàng

ở phía dưới lại lộ ra thêm nhiều hơn.

"Ngươi đã nhìn nàng không vừa mắt, vậy đưa nàng cho ngươi xử lý." Đội

trưởng cười truyền âm, ngồi ở một bên vuốt vuốt liêm đao trong tay, giờ phút

này thanh liêm đao kia run rẩy, ác quỷ phía trên lộ ra biểu cảm nịnh nọt.

Hứa Thanh gật đầu, ánh mắt lạnh như băng quét về phía Thanh Thu, sau đó

nhìn mặt Thanh Thu.

Đó là một gương mặt cực kỳ tú lệ, làn da trắng nõn, chiếc mũi khéo léo,

miệng anh đào nhỏ nhắn, thoạt nhìn khoảng mười sáu mười bảy tuổi.

Làm cho người ta có một loại cảm giác giống như một cô con gái rượu, nhất

là giờ phút này lại đang nhắm mắt, cho nên lại càng hiện ra một cỗ cảm giác rất

non nớt.

Dung mạo như vậy, không có bất kỳ vẻ hung hăng nào, mang theo sự nhu

nhược trời sinh, thật giống một tiểu muội nhà bên, khác biệt cực lớn với hành vi

cử chỉ thường ngày của Thanh Thu.

Mà trong cái thế giới tàn khốc này, loại nhu nhược của nàng, nếu như không

có gì ràng buộc, sẽ khiến cho người khác theo bản năng muốn ức hiếp nàng.

Hứa Thanh đưa mắt nhìn, ngay lúc vừa muốn thu hồi ánh mắt, hắn đột nhiên

cảm giác được bộ dáng của đối phương nhìn có chút quen mắt, vì vậy cẩn thận

đánh giá lại, dần dần nhíu mày, bỗng nhiên đứng dậy, đi tới.

Đội trưởng cười nhạt, trong thần sắc mang theo một tia hài hước muốn xem

náo nhiệt, thuận tay gảy nhẹ liêm đao, ác quỷ ở trên lập tức kêu thảm một tiếng,

đã hôn mê.

Hứa Thanh không quan tâm tới đội trưởng, hắn bước nhanh đến trước mặt

Thanh Thu, cẩn thận xem xét tường tận, sau trong mắt lộ ra một tia hoảng hốt,

nhưng cũng không phải rất xác định, vì vậy giơ tay lên lấy túi trữ vật Thanh

Thu xuống, sau khi lục soát một lần, liền lấy ra một hòn đá nhỏ từ vị trí …ngực

của Thanh Thu.

Nhìn hòn đá nhỏ này, tâm thần Hứa Thanh dấy lên gợn sóng, có chút thất

thần.

Giờ phút này một chút cảnh tượng chôn ở trong trí nhớ lại hiện ra trong

những gợn sóng này.

Đó là một căn nhà gỗ, một tiểu cô nương có vết sẹo cực lớn trên mặt ngồi

trong góc, nàng lạnh run, cảnh giác hết thảy mọi người tới gần.

Cảnh tượng biến hóa, tiểu cô nương xuất hiện ở Đấu Thú Tràng, cầm cây

thăm bằng trúc trong tay, phía trên có khắc bốn chữ cự giác mãng xà, giờ khắc

này trong mắt của tiểu cô nương rõ ràng hiện lên sự tuyệt vọng.

Cảnh tượng lại một lần cải biến, dưới ánh trăng, ngoài cửa lớn, tiểu cô

nương quật cường truyền ra giọng nói, nàng nói nàng sẽ báo đáp hắn, sau đó tập

tễnh rời đi trong đêm trăng.

Cảnh tượng tiếp sau còn có rất nhiều, vô luận là Bạch Đan trong tiệm tạp

hóa, hay là thân ảnh biến mất trong gió tuyết, hay là đối phương đuổi theo đưa

kẹo cho hắn.

Cho đến cuối cùng, cảnh tượng trong ký ức tựa như ngừng lại dưới hoàng

hôn, tiểu cô nương nắm tay ca ca, vừa quay đầu lại, vừa chậm rãi đi xa.

Nương theo cảnh tượng, còn có một chút giọng nói từ bên trong thời gian

truyền đến, vang vọng bên tai Hứa Thanh.

"Tiểu hài tử ca ca, mỗi lần ta không vui, mẫu thân đều cho ta kẹo ăn, ta ăn

xong, liền vui vẻ."

"Đây là một viên kẹo cuối cùng của ta, tặng cho ngươi."

"Tiểu hài tử ca ca phải vui vẻ nhé!"

"Ca ca ta tới đón ta rồi, tiểu hài tử ca ca, ngươi có muốn cùng nhau rời khỏi

với ta không?"

"Không sao, chờ ta trưởng thành, chúng ta còn có thể nhìn thấy nhau, tiểu

hài tử ca ca, ta nói rồi, ta sẽ báo đáp ơn cứu mệnh của ngươi, ta nhất định có thể

làm được!"

"Ta phải đi…Tiểu hài tử ca ca."

Giọng nói trong trí nhớ không ngừng vang vọng trong đầu Hứa Thanh, cho

đến hồi lâu, Hứa Thanh than nhẹ một tiếng, tiếng thở dài kèm theo quá khứ,

mang theo cảm khái, mang theo thổn thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.