Quang Âm Chi Ngoại
Giờ phút này đang là buổi trưa, là lúc ánh mặt trời rực rỡ nhất, từng trận gió
thổi từ phương Bắc tới, hất bay sợi tóc của mọi người.
Hứa Thanh đứng ở trên vùng đất lạ lẫm, tương tự như Thanh Thu, quay lại
nhìn về phía Phong Hải Quận, sau một lúc lâu liền thu hồi ánh mắt, biểu cảm
bình tĩnh quan sát bốn phía.
Đây là bản năng của hắn, cho dù đi tới bất kỳ một địa phương lạ lẫm nào,
việc đầu tiên hắn làm đó là làm quen hoàn cảnh nơi đó.
Trong ánh mắt của hắn, khu vực phía trước là một đại địa màu nâu đậm tràn
đầy cát sỏi, xa xa là những dãy núi lên xuống, nhưng ít có màu xanh, thỉnh
thoảng còn có thể trông thấy một chút tuyết trắng đang hòa tan.
Thật ra thiên địa nơi đây cũng không có chỗ nào bất đồng, dẫu sao Thánh
Lan tộc cùng là nhân tộc, từ bản chất mà nói thì khác nhau rất nhỏ, ngoại trừ
bên trong máu của bọn họ có máu đến từ Hắc Thiên tộc.
Lúc Hứa Thanh quan sát hoàn cảnh, đội trưởng lại đưa mắt nhìn vị thanh
niên Thánh Lan tộc kia, nhẹ gật đầu với đối phương, coi như là đáp lại lời nói
của gã.
Lúc này vẻ cuồng nhiệt trong mắt của thanh niên Thánh Lan tộc này lại
càng đậm, vẻ mặt cũng mang theo sự chân thành, lần nữa mở miệng nói với
Hứa Thanh và đội trưởng.
"Đoạn đường này may mắn có hai vị đại nhân tương trợ, nếu không đội xe
của tiểu tu sợ là khó có thể nguyên vẹn trở về, tiểu tu khẩn cầu hai vị đại nhân
thượng tộc hạ mình đến Thiên Đính Quốc của ta, để cho toàn bộ hạ tộc của tiểu
tu thể hiện tình hữu nghị."
"Đồng thời trong quê quán của tiểu tu, đạo quả từ cây Chân Tiên Thập
Tràng cũng sắp hình thành, mấy tháng tiếp theo sẽ rất náo nhiệt, còn xuất hiện
một chút dị tượng, mặc dù không bằng thượng tộc, nhưng cũng có thể coi là
một trong những kỳ cảnh của Thánh Lan vực."
"Về phần vật các đại nhân thượng tộc cần thiết, sau khi Thiên Đính Quốc
chúng ta chú ý, Quốc Chủ nhà ta chắc chắn sẽ gom góp giúp đại nhân."
Thanh niên Thánh Lan tộc nói xong, lui ra phía sau vài bước, cung kính cúi
đầu với Hứa Thanh và đội trưởng.
Hứa Thanh trầm ngâm, nhìn đội trưởng.
Đội trưởng nheo mắt lại, trong mắt mang theo một chút thâm ý, sau khi trao
đổi ánh mắt cùng Hứa Thanh, lại nhìn về tên thanh niên Thánh Lan tộc, nhàn
nhạt mở miệng.
"Cũng tốt."
Thanh niên Thánh Lan tộc nghe vậy liền lộ ra thần sắc vui sướng, trên mặt
tràn ngập vẻ kích động, hạ lệnh cho đoàn xe đi về phía trước.
Rất nhanh, theo tiếng roi vang vọng, đoàn xe nhanh chóng chạy đi.
Đội trưởng và Hứa Thanh cũng không cần quay về nơi ẩn núp nữa, lúc này
cả hai ngồi trên con thú bốn chân, vì ngăn ngừa ánh mặt trời chiếu thẳng, trên
người bọn họ đều phủ thêm một kiện trường bào màu đen.
Mà Thanh Thu thì như là tôi tớ, cúi đầu sau lưng hai người, đè xuống sát cơ
trong lòng.
Khi còn bên trong khu vực của nhân tộc, Thánh Lan tộc không có tư cách sử
dụng truyền tống trận, cho nên phải di chuyển trên đường trong thời gian thật
dài, nhưng sau khi tới nơi này thì lại không giống nữa, đoàn xe bọn họ rất nhanh
liền đi đến một tòa truyền tống trận công cộng của Thánh Lan tộc.
Sau khi tới nơi này, đoàn xe đến từ Thiên Đính Quốc rất nhanh liền bước
vào truyền tống trận, theo trận pháp nổ vang, tất cả thú bốn chân tan biến, chỉ
trọn vẹn nửa canh giờ, nguyên vẹn cả đoàn xe đã được truyền tống đến khu vực
Tây Bộ của Đại Hoang Đông Quận.
Nơi đây, chính là địa phận của Chân Tiên Thập Tràng, càng là lãnh địa của
ba mươi sáu cái tiểu vương quốc.
Ngay khi vừa mới xuất hiện, ánh mắt Hứa Thanh liền trở nên ngưng tụ, nhìn
về phương tây.
Chỗ đó tương đối đen nhánh.
Trong mơ hồ hình như thấy rõ một cây đại thụ giống như dạ tràng uốn lượn
xông thẳng lên trời, quấn quanh lẫn nhau cùng một chỗ trên bầu trời, tạo thành
một thứ tương tự như một cái ô cực lớn.
Trải ra khắp nửa bầu trời, cực kỳ mênh mông.
Dưới cái ô, toàn bộ khu vực bị bao phủ là một mảnh lờ mờ, ánh mặt trời khó
có thể chiếu vào, bên trong trôi nổi vô số đèn lồng hình người tạo thành nguồn
sáng, khiến cho nơi đây có thể sinh hoạt bình thường.
Một màn này rất là kinh người.
Mà bên trong cái mảnh khu vực lớn tràn ngập đèn lồng này, ngoại trừ khu
rừng rậm rạp, còn có những tiểu vương quốc ở khắp nơi, lấy cây đại thụ kia làm
trung tâm, xây dựng thành vòng tròn quanh nó.
Mỗi một tòa thành trì đều có sắc thái thuộc về bản thân, có cái màu sắc đơn
lẻ, có cái nhiều màu sắc.
Tất cả những thứ này, đều tràn đầy phong tình của dị quốc, đồng thời uy áp
kinh người giống như biển đến từ cây đại thụ xa xa cũng khuếch tán khắp bát
phương, khiến cho toàn bộ người tới đây, dù là cảm giác hay là ánh mắt, đều
dấy lên từng cơn sóng lớn.
"Hai vị đại nhân, nơi này chính là Thiên Đính Quốc trong Chân Tiên Thập
Tràng rồi, tòa thành trì toàn thân màu trắng phía trước, chính là Thiên Đính
Quốc của ta."
"Ta đã cáo tri cho Quốc Chủ, có lẽ bọn họ đang vui mừng chuẩn bị tiệc
nghênh đón, đại nhân, mời."
Trong mắt thanh niên Thánh Lan tộc vẫn tràn ngập cuồng nhiệt như trước,
không hề tiêu tán và cải biến chút nào, vừa dẫn theo Hứa Thanh và đội trưởng
đi về phía trước, vừa nhiệt tình mở miệng giới thiệu.
"Hai vị đại nhân, theo truyền thuyết, cây Chân Tiên Thập Tràng này chính là
một vị tộc nhân Ách Tiên tộc thuần huyết cuối cùng biến thành tiên hóa thành,
đã tồn tại năm tháng cực kỳ lâu....."
"Cách mỗi 100 năm, cây này đều nở rộ kết ra trái cây, đây cũng là lý do vì
sao chúng ta phải vận chuyển Vân Mẫu Thạch."
"Những trái cây này rất là thần kỳ, thuộc về loại vật cực kỳ hi hữu trong
luyện khí..."
Trong khi giới thiệu, một tòa thành trì màu trắng dần dần xuất hiện ở phía
trước đoàn xe, hiện ra ở trong mắt mọi người.
Tuy chỉ là tiểu quốc, nhưng phạm vi thành trì rất lớn, quy mô không sai biệt
lắm với chủ thành của Thất Huyết Đồng.
Giờ phút này bên ngoài thành trì đã có không ít tu sĩ chờ đợi.
Số lượng trọn vẹn mấy trăm, trong đó cũng không ít Kim Đan cao Cung,
Nguyên Anh cũng có rất nhiều, nhất là người trung niên mặc vương bào đứng
đầu, sau lưng biến ảo ra ba tòa bí tàng, tràn ra chấn động tu vi kinh người.
Thấy một màn như vậy, hô hấp của Thanh Thu có chút dồn dập, tâm tình
càng thêm ảm đạm, nàng biết hy vọng chạy trốn của mình đã không còn lại bao
nhiêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.