Quang Âm Chi Ngoại
Thanh Thu sau lưng Hứa Thanh nhìn một màn này, trong đầu vù vù một
tiếng, đồng thời trong lòng cũng có sát ý mãnh liệt, nàng hiểu rõ, thân phận và
địa vị của tên Hắc Thiên tộc trước mắt này cực cao.
"Nếu chém giết hắn..." Thanh Thu cúi đầu, che giấu sát ý trong lòng đi.
Trong khi tâm thần nhiều người đang lên xuống, Hứa Thanh cất bước đi
thẳng về phía trước, từng bước một đạp trên người tượng thần Hắc Thiên trước
mặt, trực tiếp đứng ở đỉnh đầu của nó, khoanh chân ngồi xuống rồi nhàn nhạt
mở miệng.
"Các ngươi đoán không sai, ta đích xác là đang ngụy trang."
Lời hắn truyền ra, mọi người bốn phía nhao nhao cúi đầu.
"Ta ngụy trang chính là Hắc Thiên tộc bình thường."
Nói xong những lời này, theo tòa Thiên Cung thứ tư Hứa Thanh trong cơ thể
chấn động, bức tượng thần Hắc Thiên quỳ bái dưới người hắn từ từ đứng lên,
tản mát ra uy áp động trời về khắp bốn phương, hắc mang khuếch tán, gió giục
mây vần, thiên địa biến sắc.
Bước chân đội trưởng khẽ động, cũng đạp lên trên, đứng ở đỉnh đầu tượng
thần, y đứng sau lưng Hứa Thanh, dáng vẻ khinh thường nhìn xuống đại địa.
Sau đó bức tượng thần Hắc Thiên này bay lên trên không, đứng ở giữa thiên
địa, lấy thái độ bá đạo bao quát nhìn về phía dưới.
Thân ảnh hai người Hứa Thanh trên đỉnh đầu dường như dung nhập vào
bóng đêm bên dưới chiếc ô lớn trên bầu trời, tản mát ra khí tức thần bí khó
lường.
Toàn bộ tu sĩ Thánh Lan tộc của cả vùng đất chấn động, thần sắc Quốc Chủ
có chút do dự, nhưng gã cũng hiểu được giờ phút này nhất định phải bái.
"Bái kiến thần tử!"
Tiếp theo toàn bộ Thánh Lan tộc đều đồng loạt cúi đầu.
Giờ phút này trong mắt vị Vương tử kia càng lộ ra vẻ cuồng nhiệt, giọng hô
lớn nhất.
Gã là Thánh Lan tộc, vốn dĩ tộc này vẫn là nhân tộc, cho nên trên người vị
Vương tử Thiên Đính Quốc này cũng có ẩn chứa bản tính của nhân loại, mà
thường thường nhân tính sau khi chất vấn đổi lấy được vững tin, sẽ càng kiên
định hơn so với bình thường rất nhiều.
Dưới nhiều người Thánh Lan tộc cúng bái, Hứa Thanh và đội trưởng cũng
không rời đi mà được Quốc Chủ mời tiến vào Thiên Đính Quốc, bọn họ suy
nghĩ như thế nào, không cần nói rõ cùng Thiên Đính Quốc, mà Thiên Đính
Quốc cũng không dám hỏi.
Nhưng lúc tiến vào thành trì, đội trưởng mở miệng hỏi ý kiến về việc Chân
Tiên Thập Tràng kia, biết được thời gian cách Thập Tràng kết trái còn có 9 ngày
nữa.
Sau đó Hứa Thanh và đội trưởng bình an bước xuống trong hoàng cung
Thiên Đính Quốc, bức tượng thần Hắc Thiên kia cũng không rời đi, mà trôi lơ
lửng ở phía trên cung điện mà Hứa Thanh cư trú, thủ hộ bốn phương.
Về phần Thanh Thu thì bị đội trưởng yêu cầu đổi lại trang phục thị nữ, làm
hầu nữ trong khoảng thời gian này.
Thanh Thu nghiến răng, chỉ có thể đồng ý.
Mà sự tình Thần tử của Hắc Thiên tộc đã đến cũng không thể nào bị giấu
giếm, dẫu sao việc này liên quan quá lớn, cho nên rất nhanh ba mươi sáu tiểu
vương quốc toàn bộ đều nghe nói tới việc này, tâm thần từng người đều rung
động, nhưng cũng khó tránh khỏi vẫn có hoài nghi.
Cứ như vậy, ba ngày trôi qua.
Trong ba ngày này, Hứa Thanh chủ yếu đặt tinh lực ở việc nghiên cứu tượng
thần Hắc Thiên, mặt khác đội trưởng cũng không nhịn được hiếu kỳ đi lên hỏi
hắn về việc tượng thần quỳ bái.
Lúc trước trên đường hai người đã từng giao lưu qua, nhưng Hứa Thanh
chưa nói về Tử Nguyệt, chỉ nói đến khí tức của Hồng Nguyệt.
"Khí tức Hồng Nguyệt ta cũng có mà, không sai nha, đồ chơi kia tại sao lại
không quỳ bái ta, còn nói ta tin ngưỡng pha tạp, hỗn tạp, huyết mạch hỗn loạn,
thật là vớ vẩn." Đội trường có chút ít không vui.
Hứa Thanh suy nghĩ một chút, nói việc Tử Huyền Thượng Tiên tạo thành
phù ẩn nấp cho đội trưởng biết.
Đội trưởng vẻ mặt hâm mộ, thở dài một tiếng, nhịn không được lấy ra quả
đào bắt đầu ăn.
Hai người truyền âm thì Thanh Thu không nghe được, nhưng nhìn đội
trưởng ăn quả đào, nàng sửng sốt một chút, lúc vừa muốn cẩn thận quan sát thì
quả đào của đội trưởng đã biến mất, thần sắc nghiêm nghị nhìn ra ngoài điện.
Ngoài đại điện, Quốc Chủ dẫn theo nhi tử của gã đến bái kiến, rất cung
kính.
"Thần tử đại nhân, ba mươi sáu vương quốc khẩn cầu có thể tổ chức một lần
thịnh yến vì đại nhân."
"Thần tử đại nhân không có hứng thú đối với việc này!" Trong đại điện, Hứa
Thanh khoanh chân đả tọa không nói gì, đội trưởng bên cạnh nhàn nhạt mở
miệng.
Quốc chủ của Thiên Đỉnh Quốc nghe vậy cúi đầu, không nhìn thấy thần sắc
biến hóa, lại tiếp tục cung kính truyền ra lời nói.
"Là hạ tu lỗ mãng, ta sẽ thông cáo cho những vương quốc khác, mặt khác
quốc sư Thiên Đính Quốc ta cũng đã trở về, muốn cầu kiến đại nhân.”
"Không gặp!" Đội trưởng tiếp tục mở miệng.
Quốc chủ Thiên Đính Quốc đứng bên ngoài vẫn cúi đầu, sau khi đứng ở nơi
đó một lúc lâu, gã lần nữa truyền ra lời nói.
"Khuyển tử Mộc Nghiệp, lần này mạo phạm đại nhân, tại hạ đã nghiêm trị
đối với nó, đại nhân còn có phân phó nào khác hay không?"
Trong đại điện, đội trưởng nheo mắt lại, y nghe được những cái hàm nghĩa
khác trong những lời này, vì vậy nhìn qua Hứa Thanh.
Thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh, nhìn qua Vương tử đang quỳ bái bên cạnh
Quốc Chủ, thủy chung chưa từng ngẩng đầu, bỗng nhiên mở miệng
"Mộc Nghiệp? Ngươi từng nói khát vọng được ban cho Hắc Thiên Phúc."
Lời Hứa Thanh vừa ra, vị thanh niên Thánh Lan tộc kia lập tức ngẩng đầu,
trong mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt, trùng trùng điệp điệp dập đầu.
Quốc chủ của Thiên Đính Quốc vẫn cúi đầu như trước, không lộ ra chút nỗi
lòng.
"Hai khỏa Huyền Thiên Yêu Nguyệt Đan, cùng với mười vạn đạo quả Chân
Tiên Thập Tràng." Hứa Thanh không có dài dòng, nói thẳng ra vật cần thiết để
chúc phúc.
Hắn biết rõ mặc dù muốn bày tỏ thái độ, nhưng hăng quá sẽ hoá dở, cuối
cùng sẽ khó khống chế khó khăn trắc trở.
Nhất là không thể xem thường bất luận kẻ nào, một người Vương tử còn có
được tâm cơ như thế kia, vậy càng không cần phải nói tới vị Quốc chủ trước
mặt cùng với chúng tu của Thiên Đính Quốc.
Về phần sau khi mở miệng như vậy bại lộ thứ bản thân cần thiết, cộng thêm
lúc trước nhiều lần cự tuyệt, sẽ khiến bọn họ càng thêm ngờ vực vô căn cứ,
nhưng đây chính là kết quả Hứa Thanh mong muốn.
Bởi vì Quỷ Thủ đã dạy hắn, bất cứ chuyện gì cũng không thể phủ nhận
thẳng thừng, phải đưa ra một cái đáp án hư giả bên trong, như vậy mới càng
chân thật.
Cho nên khi lời nói của hắn truyền ra, lúc ánh mắt của vị Quốc chủ hơi
ngưng tụ khẽ cau mày, Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng.
"Mộc Nghiệp, ngươi tiến lên đây."
Quốc chủ khẽ giật mình, tên thanh niên Thánh Lan tộc bên cạnh nghe vậy
hô hấp dồn dập, trong mắt càng thêm cuồng nhiệt, đứng dậy cung kính bước
vào đại điện, quỳ bái trước mặt Hứa Thanh, lớn tiếng mở miệng.
"Thần tử!"
Hứa Thanh giơ tay phải lên, Thiên Cung thứ tư trong cơ thể chấn động, một
đám dị chất đặc thù do Tử Nguyệt hình thành hội tụ tại ngón trỏ Hứa Thanh,
trực tiếp điểm vào mi tâm của tên Vương tử Thiên Đính Quốc này.
Sau một chạm này, toàn thân Vương tử Thiên Đính Quốc run lên, tu vi trong
cơ thể ầm ầm bộc phát, trong mắt chợt lóe lên một tia tử mang sau đó lập tức
trôi qua, trên người còn có một cỗ khí tức Hồng Nguyệt đến gần vô hạn bộc
phát ra.
Mơ hồ trong đó, thậm chí đã có một loại cảm giác thần thánh, ánh mắt nhìn
Hứa Thanh không còn là cuồng nhiệt, mà là thành kính, trực tiếp rạp đầu xuống
đất, làm ra đại lễ.
"Chủ thượng!"
Một màn này khiến cho tâm thần Quốc chủ lần nữa dấy lên sóng lớn động
trời, thần sắc cấp tốc biến hóa, hô hấp cũng đều trở nên dồn dập.
Lấy tu vi của gã, mặc dù không nhìn thấu Hứa Thanh, nhưng có thể nhìn
thấu nhi tử của mình, gã cảm nhận được rõ ràng vào thời khắc này, trên người
nhi tử của mình đã nhiều hơn một tia khí tức của Hắc Thiên tộc, tinh thần lực
cũng có chỗ cải biến.
Khí tức này dung nhập vào trong máu thịt, dung nhập tu vi, thành làm một
thể, cũng khiến cho người thu được chúc phúc có thể vận dụng một bộ phận
thiên phú của Hắc Thiên tộc.
Cái này giống như đúc với những vương công quý tử được chúc phúc mà gã
từng thấy bên trong vương triều thượng quốc, thậm chí...Còn có điều siêu việt
hơn.
Mà đối với Thánh Lan tộc có khái niệm thân phận sâm nghiêm, loại khí tức
này đại biểu chính là thân phận cùng địa vị, từ đây về sau sẽ hoàn toàn khác
biệt, giống nhau nâng cấp quốc tịch vậy!
Trong khi tâm thần dâng lên từng gợn sóng cực lớn, Quốc chủ nhìn Hứa
Thanh, Hứa Thanh cũng nhìn lại phía gã.
Hứa Thanh không nói gì, hắn dùng hành động để biểu đạt tư thái của mình.
Lúc trước mấy lần cự tuyệt, là thái độ, đưa ra yêu cầu cũng không phải là
giao dịch, mà là phân phó!
Đây, mới phù hợp với thân phận của Hắc Thiên tộc.
Cũng không có trở thành hăng quá hoá dở.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.