Quang Âm Chi Ngoại

Chương 979: Càng diễn càng lớn (1)



Kẻ tự xưng hậu duệ của Ách Tiên Tộc chính là Ninh Viêm.

Hứa Thanh vẫn nhớ lời đội trưởng nói, sau khi Ninh Viêm thông qua khảo

hạch Chấp Kiếm Giả dự khuyết liền lập tức mất tích, đội trưởng tìm kiếm hồi

lâu cũng không tìm được.

Bọn họ vốn dĩ định mang theo gã cùng làm đại sự trong lần hành động này,

vào lúc nguy cấp sẽ dùng gã để làm tấm thuẫn.

Bây giờ lại nhìn thấy tên tiểu tử này lén lút đi tới Chân Tiên Thập Tràng...

"Chẳng lẽ huyết mạch thức tỉnh theo như lời gã nói, chính là Ách Tiên Tộc?

Hoặc là cái thân phận này cũng chỉ là giả?" Hứa Thanh suy nghĩ trong lòng,

nhưng thần sắc vẫn không lộ ra chút nào, ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng trước

sau như một, nhàn nhạt quét về phía Ninh Viêm.

Về phần Trần Nhị Ngưu một bên, giờ phút này khóe miệng lộ ra nụ cười ý

vị thâm trường.

Thanh Thu vẫn giả bộ không hề quen biết như trước.

Mà lúc này tâm thần Ninh Viêm khẽ run, gã không biết hai người Hắc Thiên

tộc đó.

Nhưng gã theo bản năng cảm giác cột sống của mình bốc lên khí lạnh, nhất

là cái tên Hắc Thiên tộc mang theo nụ cười ý vị thâm trường kia, nụ cười khiến

cho gã cảm thấy rất đáng sợ.

"Tên Hắc Thiên tộc kia tại sao lại nhìn ta rồi cười vậy?"

Ninh Viêm căng thẳng, ánh mắt nhanh chóng đảo qua Thanh Thu, tuy đối

phương không đeo mặt nạ, quần áo cũng đã thay đổi, nhưng khí tức lại không

hề có bất kỳ biến hóa nào, tự nhiên gã chỉ cần liếc mắt là nhìn ra thân phận.

Dẫu sao tất cả mọi người đều đến từ Nghênh Hoàng Châu, lúc đầu còn là

người cạnh tranh, cho nên Ninh Viêm đã chú ý Thanh Thu rất kỹ.

Giờ phút này gã cũng không quan tâm vì sao Thanh Thu lại ở đó, mà âm

thầm kêu khổ, bởi vì gã biết rõ trên thực tế mình có một cái sơ hở rất lớn, đó

chính là không cải biến dung mạo.

Nhưng mà đây cũng không phải là việc mà gã mong muốn, bởi vì một chút

nguyên nhân đặc thù, căn bản gã không thể cải biến tướng mạo và khí tức, cho

nên chỉ có thể dùng pháp khí che lấp, nhưng sau khi bị bắt lại, pháp khí gì đó

cũng đều đã bị đối phương tịch thu rồi.

Cho nên bây giờ gã chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi, trong lòng mơ hồ dâng

lên cảm giác bất an nồng đậm.

Sự thật đúng là như thế, không đợi Ninh Viêm đi xa, trong khi đám người

Thánh Lan tộc áp giải đứng dậy, đội trưởng bỗng nhiên mở miệng.

"Ách Tiên Tộc? Rất thú vị, ta muốn người này."

Đội trưởng giơ tay lên, chỉ một ngón vào Ninh Viêm.

Da đầu Ninh Viêm gần như muốn nổ tung, hô hấp dồn dập, tâm thần run lên

bần bật.

"Chẳng lẽ gã đã nhìn ra thân phận của ta? Không thể nào!" Ninh Viêm lo

lắng, càng vô cùng hoảng sợ, trong đầu dâng lên rất nhiều lời đồn về Hắc Thiên

tộc.

Nhưng việc này không tới lượt gã quyết định, những tu sĩ Thánh Lan tộc kia

nghe vậy, không chần chờ chút nào mà nhanh chóng hô vâng, lập tức đưa Ninh

Viêm tới trước mặt Trần Nhị Ngưu, càng trói chặt Ninh Viêm lại hơn, sau đó

cung kính dùng hai tay dâng lên.

Trần Nhị Ngưu khẽ gật đầu, nhận lấy dây thừng, dắt một chút, Ninh Viêm

run rẩy bị kéo tiến lên vài bước, nhìn qua nụ cười có chút dọa người của Trần

Nhị Ngưu, trên mặt Ninh Viêm nhanh chóng lộ ra một tia nịnh nọt.

"Tiểu nhân bái kiến đại nhân."

"Không biết ruột của Ách Tiên Tộc có vị như thế nào!" Đội trưởng nhe răng

về phía Ninh Viêm, sau đó liếm liếm bờ môi.

Trong tâm thần Ninh Viêm dâng lên sóng lớn cuồn cuộn, thần sắc cấp tốc

biến hóa, vừa muốn lui ra phía sau, nhưng bị đội trưởng kéo dây thừng một cái,

lập tức gã không giãy giụa được, cả người kịch liệt run rẩy, run giọng mở

miệng.

"Đại nhân đừng trêu đùa tiểu nhân, toàn thân máu thịt của tiểu nhân toàn là

mùi thối, không thể ăn được đâu."

Mắt thấy một màn này, Thanh Thu thở dài một tiếng, vốn dĩ nàng cũng

không có cảm giác ưa hay ghét gì đối với Ninh Viêm này, thuần túy là người

qua đường mà thôi, nhưng hôm nay đang tha hương ở nơi khác, trông thấy đồng

hương thê thảm như vậy, gặp phải nguy cơ bị ăn thịt, trong lòng vẫn dâng lên

gợn sóng, thần sắc không khỏi hiện ra vẻ bi thương.

Chú ý tới biểu cảm của Thanh Thu, ánh mắt Hứa Thanh nhìn về phía đội

trưởng, bình tĩnh mở miệng.

"Ngươi muốn tên Ách Tiên Tộc này làm gì? Cảm thấy hứng thú với ruột của

Ách Tiên Tộc?"

"Thần tử đại nhân, tất nhiên không phải việc này." Đội trưởng cúi đầu về

phía Hứa Thanh, cung kính mở miệng.

Ninh Viêm nghe vậy, lập tức thầm thở ra một hơi, nhưng rất nhanh đội

trưởng lại tiếp tục truyền ra lời nói.

"Đoạn thời gian gần đây thuộc hạ nghiên cứu ra Huyết Mạch đan, đã dùng

qua phần lớn tộc quần, duy chỉ có Ách Tiên Tộc vẫn chưa có thử nghiệm qua,

cho nên dự định mang gã về để tươi sống luyện chế."

Nói xong, đội trưởng còn quan sát Ninh Viêm, tiến lên vạch miệng của gã

ra, nhìn hàm răng một chút, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong, giống như đang nhìn

tỉ lệ đan dược vậy, thậm chí còn liếm liếm bờ môi.

Trong đầu Ninh Viêm vang lên tiếng vù vù, khi nghe đối phương mở miệng

giải thích, tâm thần của gã vừa mới buông lỏng một hơi, bây giờ lại nghe nói

như thế này, thân thể lập tức càng thêm run rẩy, thể xác và tinh thần bị vô tận sợ

hãi chiếm cứ, nước mắt không nhịn được chảy xuống.

"Đại nhân, ta…Ta biết nơi có rất nhiều đồng tộc sinh sống, bên trong có

không ít người huyết mạch còn nồng đậm hơn ta, ta dùng bọn họ đổi được

không?"

Đội trưởng sờ lên cái cằm, cười nhạt và không nói chuyện, không ngừng

quan sát cao thấp toàn thân Ninh Viêm.

Ninh Viêm càng lúc càng sợ hãi, trong mắt lộ ra nỗi bi thương.

Hứa Thanh không để ý tới đội trưởng và Ninh Viêm nữa, giờ phút này hắn

nhìn sắc trời một chút, lại nhìn về chỗ sâu trong rừng rậm.

Hắn phát hiện chín thành trái cây bên trong đều chưa thành thục, vả lại có

không ít quả còn lộ rõ ra sự chênh lệch về kích thước, bộ dạng không giống một

ngày liền có thể hoàn toàn thành thục.

Vì vậy liền chậm rãi mở miệng nói với Mộc Nghiệp cung kính đứng bên

cạnh mình.

"Ngày mai tất cả trái cây đều có thể thành thục sao?"

Mộc Nghiệp do dự, sau khi suy nghĩ một chút liền thấp giọng truyền ra lời

nói.

"Chủ thượng, bình thường mà nói thì là ngày mai, nhưng căn cứ điển tịch

ghi chép, trên thực tế thì mỗi một lần đạo quả thành thục, thời gian chỉ là đại

khái, cũng không phải tinh chuẩn, nhưng mà dù ngày mai không cách nào thành

thục, tối đa cũng chỉ trong vòng bảy ngày, nhất định có thể."

Hứa Thanh khẽ nhíu mày, hắn không muốn lưu lại trong Thánh Lan tộc quá

lâu, hắn lo sẽ có biến cố không thể khống chế, nhưng nếu cứ rời đi như vậy lại

có chút không cam lòng.

"Bảy ngày sao…Cũng có thể kiên trì thêm một chút nữa!" Hứa Thanh thì

thào trong lòng, quay người đi về phía Thiên Đính Quốc, Mộc Nghiệp vội vàng

đi theo phía sau, những người xung quanh cũng rời đi.

Biểu cảm của đội trưởng vẫn như bình thường, kéo sợi dây thừng trong tay

một cái, thân hình Ninh Viêm bị kéo đi, run rẩy đi theo, trong lòng tràn ngập mờ

mịt, bi phẫn, sợ hãi, hối hận, ngũ vị tạp trần…

Thật sự là tất cả mọi thứ đều hoàn toàn không giống với kế hoạch của gã,

dựa theo kế hoạch của gã, lần này cho dù thất bại thì gã cũng sẽ không gặp nguy

hiểm, với thân phận Ách Tiên Tộc này, nặng nhất là gã chỉ bị giam giữ một

đoạn thời gian, sau đó sẽ được phóng thích.

Dẫu sao nơi này là do một vị Ách Tiên Tộc thuần huyết cuối cùng thành tiên

biến thành, mà bên trong Thánh Lan vực, Ách Tiên Tộc mới là dân bản địa, cho

nên cũng có không ít hậu duệ.

Thánh Lan tộc chỉ là là kẻ đến sau, cho nên cũng không muốn tuỳ tiện khiến

cho hai tộc mâu thuẫn.

Thậm chí từ chỗ nào đó mà nói, thời điểm gã rời đi có khi còn có thể mang

theo một hai đạo quả, đây chính là mua bán có lợi nhất, cho nên gã mới đến đây.

Nhưng gã không ngờ tới, thế mà lại gặp Hắc Thiên tộc ở nơi này...

Ninh Viêm bị kéo đi về phía trước, đáy lòng bi ai nghẹn khuất, ngẩng đầu

liếc mắt nhìn Thanh Thu, phát hiện vẻ mặt Thanh Thu cũng tương tự như mình.

Cứ như vậy, hai người nghẹn khuất đi theo Hứa Thanh và đội trưởng, theo

một đám thị vệ Thánh Lan tộc hộ tống, trở về Hoàng Cung Thiên Đính Quốc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.