Quang Âm Chi Ngoại

Chương 987: Đại nhân, đây là mệnh đăng của ngài! (2)



Đội trưởng liếc mắt nhìn Hứa Thanh, bất động thanh sắc, mà Hứa Thanh

cũng đã tràn cảm giác ra, rặng mây đỏ ảm đạm trên bầu trời mơ hồ tràn ra một

tia uy áp, đó là tượng thần Hắc Thiên.

Tới Chân Tiên Thập Tràng, tất nhiên Hứa Thanh sẽ có chuẩn bị, tượng thần

Hắc Thiên…Hắn mặc dù vẫn chưa hoàn toàn thay thế thành lực lượng Tử

Nguyệt, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc hắn truyền đạt mệnh

lệnh.

Sau một lúc lâu, trong khi từng người Hắc Y Vệ bốn phía khoanh chân chờ

đợi, Quốc chủ Thiên Đính Quốc ngóng về nơi xa xăm bỗng nhiên quay người

nhìn Hứa Thanh, nhẹ giọng mở miệng.

"Thần tử đại nhân, tư chất của nhi tử ta như thế nào?"

"Mộc Nghiệp tâm trí không tầm thường, tư chất thượng giai, nhưng Thánh

Lan tịch hạn chế tương lai của gã." Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.

Ánh chiều tà chiếu vào trong mắt Quốc chủ Thiên Đính Quốc, phủ lên thần

thái, khiến cho người ngoài không thấy rõ biểu cảm và ánh mắt biến hóa của gã,

chỉ có thể nghe gã thì thào nói nhỏ.

"Ta là binh tử tịch đệ tứ giai, thân tịch như vậy đã định trước trừ phi trong

hậu bối tử tôn xuất hiện người nghịch thiên, nếu không sẽ không thể thay đổi

tịch này…May mắn nhi tử ta được Thần tử đại nhân coi trọng, khiến tịch của nó

tăng lên tới tịch đệ nhất giai cao nhất."

"Thần tử đại nhân, từ đầu đến cuối…Mục đích của ngài chính là chỗ sâu của

Chân Tiên Thập Tràng đúng không, ngài là Thần tử của Hắc Thiên tộc, dựa theo

đạo lý mà nói, ngài nhìn trúng cái gì thì tự nhiên sẽ có Thần Điện hạ lệnh, để

cho Thánh Lan tộc giúp ngài mang tới là được."

"Hoặc nói theo cách khác, nơi nguy hiểm như thế này, sẽ có người đi theo

vệ đạo mới phải..."

Tâm thần Hứa Thanh trầm xuống, đội trưởng nhích tới gần Hứa Thanh vài

bước, nhưng bọn hắn rất nhanh phát hiện, cả đám Hắc Y Vệ bốn phía rõ ràng

đều nhắm nghiền hai mắt, trong bất tri bất giác, rõ ràng lâm vào ngủ say.

"Ta hiểu rồi, Thần tử đại nhân, ngài nhất định có kẻ địch trong Hắc Thiên

tộc, thế lực ngài đối đầu rất lớn, mà Thần tử cũng không phải là một vị, mà là

cạnh tranh lẫn nhau?"

"Thế nên, lần này ngài chỉ có thể một mình đi tới đây, làm như vậy là để nơi

đây không biết tạo hóa, tựu như đoạt cùng Thiên Phong vương triều vậy, tuy

ngài có đối đầu, nhưng đối với lũ tiểu nhân vật như chúng ta mà nói, nhất là

người được ngài tăng lên tịch mà nói, sẽ không bị ảnh hưởng."

"Dẫu sao như vậy không phù hợp thân phận, dựa theo suy luận mà nói,

chính là như vậy."

Quốc chủ Thiên Đính Quốc thì thào, sau đó quay đầu lại nhìn Hứa Thanh,

trong mắt mang theo sự thâm sâu.

"Đại nhân, sau khi bước vào chỗ sâu trong Chân Tiên Thập Tràng…Ngài

còn trở lại hay không?"

"Ngài sẽ không trở về nữa đúng không?" Trong mắt Quốc chủ Thiên Đính

Quốc lộ ra thâm ý.

Hứa Thanh nhìn mắt của gã, những lời thì thào nói nhỏ đối phương vừa nói,

thấy thế nào cũng đều là tự mình an ủi.

Dẫu sao người có thể trở thành chủ một quốc, cho dù là tiểu quốc, thì tâm trí

cũng tuyệt không phải hạng người tầm thường.

Có thể đi đến một bước này, hoài nghi hay không hoài nghi đã không trọng

yếu, việc tăng lên thân tịch, đã buộc chặt bọn họ lại với nhau.

"Ta có chuyện khác phải xử lý, sẽ không trở về." Hứa Thanh bình tĩnh mở

miệng, mặc dù trả lời đối phương, những bản thân lời này cũng không có vấn đề

gì.

Quốc chủ Thiên Đính Quốc nghe vậy, cũng không mở miệng mà khoanh

chân ngồi xuống, trầm mặc không nói.

Mà lúc này Hắc Y Vệ bốn phía cũng lập tức thức tỉnh, vẻ mặt không có bất

cứ dị thường nào, hiển nhiên bọn họ căn bản là không ý thức được mình vừa

ngủ say.

Cứ như vậy thời gian trôi qua, cho đến khi cảnh ban đêm phủ xuống, bên

cánh rừng truyền đến tiếng thét, trong ánh mắt Quốc chủ Thiên Đính Quốc lóe

lên hàn mang nhìn chỗ đó, Chu Hành Vu mang theo thủ hạ nhanh chóng tiếp

cận.

Biểu cảm Chu Hành Vu như thường, nhưng trong lòng có gợn sóng không

nhỏ, thứ khiến cho gã dâng lên gợn sóng chính là mệnh đăng, gã thật sự mang

tới một chiếc mệnh đăng!

Thiên Phong vương triều, lại thật sự truyền tống mệnh đăng tới, việc này

khiến cho đáy lòng của gã cũng xác định ba phần đối với thân phận Hứa Thanh,

sau khi đi đến gã liền chắp tay cúi đầu, phất tay một cái, một chiếc mệnh đăng

màu đỏ xuất hiện ở trên tay của gã, đưa cho Hứa Thanh.

Lấy lực khống chế của Hứa Thanh, lúc nhìn đến chiếc mệnh đăng này cõi

lòng vẫn dâng lên gợn sóng như cũ, giơ tay lên cách không một trảo, mệnh đăng

màu đỏ kia liền bay tới, rơi vào trong tay.

Bộ dạng chiếc mệnh đăng này là một cái cánh huyết sắc, không phải là một

đôi, chỉ có một cánh.

Cái cánh lông vũ điêu khắc trông rất sống động, tản ra từng trận khí tức

huyết sát, nhìn qua liền biết chính là loại mệnh đăng chủ sát phạt, cực kỳ không

tầm thường, chấn động bên trên lại càng kinh người.

Cầm lấy mệnh đăng, trong lòng Hứa Thanh cũng đã có tia hoảng hốt, hắn

thật sự cũng không ngờ, thế mà mình thật sự cứ như vậy liền lấy được mệnh

đăng.

Đây chính là mệnh đăng, mà hai chiếc mệnh đăng trong cơ thể hắn đều phải

liều mạng mới nhận được.

"Mệnh đăng thứ ba!" Hứa Thanh đè xuống chấn động trong lòng, hắn biết rõ

mệnh đăng không thể đưa vào túi trữ vật, giờ phút này cũng không thích hợp để

hấp thu, còn cần trở về kiểm tra một chút rồi mới có thể, vì vậy liền để mệnh

đăng này vào trong ngực.

Mà Thanh Thu và Ninh Viêm một bên nhìn Hứa Thanh để mệnh đăng vào

trong ngực, tâm thần cũng kịch liệt rung động lắc lư.

"Đồ chó hoang Hắc Thiên tộc, ta vất vả khổ cực cũng không có được một

cái mệnh đăng, tên khốn kiếp Hắc Thiên tộc này chỉ nói một câu là có." Thanh

Thu nghiến răng.

Ninh Viêm cũng hít vào một hơi, nỗi lòng khó có thể bình tĩnh.

"Thần tử đại nhân, mệnh đăng đã tới, như vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?"

Quốc chủ Thiên Đính Quốc cung kính cúi đầu với Hứa Thanh, mở miệng xin

chỉ thị.

"Đi vào chỗ sâu trong Chân Tiên Thập Tràng!" Hứa Thanh trầm thấp mở

miệng, một bước đạp qua cái vạch giới tuyến phía trước.

Đội trưởng đi theo sát phía sau, trong mắt lộ ra ánh sáng âm u, mà Thanh

Thu và Ninh Viêm cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo.

Chu Hành Vu do dự.

"Chu đại nhân, chức trách của ngươi là hộ vệ Thần tử, trên đường tiếp theo

sẽ có nguy hiểm, ngươi và ta phối hợp, chúng ta cần phải thủ hộ an toàn cho

Thần tử." Quốc chủ Thiên Đính Quốc nghiêm nghị mở miệng, bước qua giới

tuyến.

Chu Hành Vu nhíu mày, không nói chuyện, sau khi trầm ngâm liền mang

theo Hắc Y Vệ, tương tự bước vào.

Mà sau khi toàn bộ bọn họ bước vào giới tuyến, chỗ sâu trong Chân Tiên

Thập Tràng lập tức nổi lên dị biến!

Vào thời khắc này, những đạo hư ảnh ảo giác nhảy múa từng xuất hiện trong

cảm giác Hứa Thanh lại xuất hiện trên Chân Tiên Thập Tràng nơi xa.

Bốn phía cũng theo đó tạo thành biển lửa hư ảo bao phủ, khiến cho những

bóng người nhảy múa cũng lay động theo ngọn lửa.

Trong mơ hồ, lại có càng nhiều bóng người huyễn hóa ra hơn, thậm chí

tiếng ngâm xướng cổ xưa cũng bắt đầu lại vang vọng.

Một màn này, khiến cho tâm thần Hứa Thanh trầm xuống.

Mắt đội trưởng thì lộ ra kỳ mang, không người phát hiện, vào thời khắc này,

chỗ sâu trong mắt của y bỗng nổi lên gương mặt nhất trí cùng với bộ dáng của

đội trưởng.

Gương mặt trong con mắt đang mở to miệng, truyền ra tiếng nói không ai có

thể nghe thấy, mà nếu nhìn vào khẩu hình…Thế mà lại không khác gì tiếng

ngâm xướng cổ xưa bị gió thổi tới.

Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo, gương mặt trong mắt đội trưởng liền

biến mất không thấy gì nữa, y trừng mắt nhìn, khóe miệng lộ ra một nụ cười kỳ

dị.

Cùng lúc đó, Hắc Y Vệ và cả Quốc chủ Thiên Đính Quốc nơi đây cũng đều

hiện lên thần sắc ngưng trọng, ngóng nhìn về biến hóa vừa xuất hiện ở nơi xa

xăm.

"Thần tử đại nhân cẩn thận, nơi đây có điểm lạ, không hề giống với trước

kia, vô luận là bản thân ta đã từng trải qua hay là ghi chép trong điển tịch, đáng

lẽ phải đi đến nơi rất sâu thì loại huyễn cảnh này mới xuất hiện."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.