Quang Âm Chi Ngoại

Chương 993: Thân phận Thần tử, kinh động Thần Điện (2)



Sau khi cảm thụ những thứ hồn đặc biệt này, Hứa Thanh không chần chờ,

Quỷ Đế Sơn trong thức hải lập tức tràn ra lực lượng trấn áp, ầm ầm trấn áp về

những đạo hồn vừa xuất hiện kia.

Lúc Quỷ U Đoạt Đạo Công của Hứa Thanh thu hoạch Kim Đan địch nhân,

vốn cũng sẽ gặp nguy cơ bị động hấp thụ một chút tạp niệm từ thần hồn của

địch nhân, mà hiệu dụng của Quỷ Đế Sơn chính là trấn áp những thứ này.

Giờ phút này theo tia sáng lập lòe, toàn bộ những hồn đủ nhân cách xuất

hiện trong thức hải Hứa Thanh, từng đám lập tức tan vỡ.

Sau khi chúng nó tan vỡ, cũng lập tức cấp cho Hứa Thanh chỗ tốt không

nhỏ, khiến cho hồn của hắn nhanh chóng được bồi dưỡng, trở nên lớn mạnh

hơn.

Phát hiện này khiến cho ánh mắt Hứa Thanh cũng sáng lên một cái, hắn dứt

khoát đình chỉ giết bằng thuốc độc, mà mặc kệ cho những cái con mắt kia sinh

trưởng.

Phương pháp xử lý của những người khác cũng không giống vậy, đều có sự

xảo diệu của riêng mình.

Đội trưởng ngay từ đầu là trực tiếp cắn nuốt, nhưng theo những con mắt

ngày lúc càng nhiều phủ kín thân, không biết y triển khai thủ đoạn gì mà toàn

thân cũng mọc ra vô số miệng rộng, không ngừng trượt khắp thân hình, thôn

phệ từng con mắt một.

Ninh Viêm hết thảy như thường, đám mụn trên người phần lớn tự mình kìm

nén mà chết, hình như không hình thành được hồn nhân cách, khiến cho đội

trưởng rất cảm thấy rất hứng thú với gã, túm lấy nhánh mây trong tay, kéo Ninh

Viêm run rẩy đến bên cạnh, vừa đi vừa nghiên cứu.

Về phần Thanh Thu..... Nàng không xử lý.

Đối với nàng mà nói, nhân cách là tạo hóa cực lớn, ý cảnh bản thân nàng

chính là cần có những loại nhân cách khác, giờ phút này đôi mắt nàng lộ ra ánh

sáng kỳ dị, hô hấp cũng hơi dồn dập, hiển nhiên thu được chỗ tốt kinh người.

Thậm chí trên người nàng cũng dần dần tràn ra khí tức khiến cho Hứa

Thanh cũng đều cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng mà sự xuất hiện của những con mắt này cũng có cực hạn, sau một

nén nhang, khi bọn họ đi tới độ cao hơn tám trăm trượng, những con mắt đó

không còn hình thành nữa.

Đáy lòng Hứa Thanh có chút tiếc nuối, tản độc đạo ra, lập tức liền biến

thành huyết nhân.

Mấy trăm con mắt hư thối, hóa thành nước đen chảy xuống.

Cũng chính vào thời điểm này, đội trưởng đi phía trước bỗng dừng bước

chân lại.

Đội trưởng nhìn chung quanh, lại bấm ngón tay tính toán một cái, sau đó

trong lúc thần sắc mọi người biến hóa, y giơ tay lên trực tiếp mổ bụng của

mình, lấy ra một cái ruột, xé đứt một đoạn rồi ném vào trên cành cây dưới chân.

Chớp mắt khi đụng chạm, ruột đội trưởng liền dung nhập vào bên trong thân

cây, tiếp theo y quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh, ánh mắt rất sáng.

Hứa Thanh trầm mặc hai hô hấp, một đao cắt đứt bụng của mình, bình tĩnh

cắt đứt một đoạn ruột, cũng ném vào trên cành cây.

Theo ruột bị hấp thu, đội trưởng quay đầu với vẻ chờ mong nhìn Thanh Thu.

Dưới chiếc mặt nạ, người khác không nhìn thấy biểu cảm Thanh Thu biến

hóa, nhưng cuối cùng Thanh Thu quay đầu, không có cắt ruột của mình.

Đội trường có chút tiếc nuối, Ninh Viêm bên cạnh lần nữa hít sâu, cho dù

trên đoạn đường này gã đã trải qua không ít việc hoang đường, nhưng hôm nay

gã vẫn cảm thấy hai tên Hắc Thiên tộc này đều là những tên điên.

Bởi vì tại tiếp đến trên đường đến, gã thấy hai tên Hắc Thiên tộc này hầu

như cách mỗi 100 trượng sẽ cắt lấy một đoạn ruột dung nhập vào thân cây, mà

gã nhìn qua nhánh cây không thấy cuối cùng này, đáy lòng dâng lên từng trận ý

niệm vớ vẩn.

"Ruột bọn họ, có đủ không? Có khi nào tới lúc không đủ, sẽ tới cắt ta

không? Cũng không có gì, có lẽ bọn họ không cắt được ta... Không đúng, cái

tên Hắc Thiên tộc kia quá nguy hiểm, nói không chừng lại có những biện pháp

khác để cắt ruột của ta!"

Trong đầu Ninh Viêm có chút loạn, càng lúc càng buồn rầu.

Cứ như vậy, mọi người đi theo một tràng của cây Chân Tiên Thập Tràng,

một đường đi lên bên trên.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, bình minh đã đến, lúc ánh nắng ban mai

tung bay khắp thiên địa, từ xa xa nhìn qua, chân trời tựa như đang có từng trận

hỏa diễm thiêu đốt đầy trời.

Nhưng tại khoảng trời bên kia, một nơi cách nơi này rất là xa xôi, bên trong

thủ đô Thiên Phong vương triều của Thánh Lan tộc, giờ phút này có gió thổi

động, lướt qua đại địa.

Bầu trời bên đó cũng không phải là mặt trời mọc, mà là mặt trời lặn, khắp

nơi tràn ngập rặng mây đỏ.

Vào lúc rặng mây đỏ trên trời đang rực rỡ, đột nhiên có một đạo hắc quang

khuếch tán toàn bộ Đô thành, từ trung tâm tế đàn tòa thành này bộc phát ra, bắn

thẳng đến bầu trời.

Mảnh hắc quang này ẩn chứa lực lượng vô thượng, có thể thôn phệ hết thảy

tia sáng, thôn phệ hết thảy pháp tắc, luyện hóa hết thảy quang minh.

Bầu trời vốn dĩ coi như sáng ngời, bỗng bị cái mảnh hắc quang này phủ lên

một mảng khu vực lớn.

Từ xa nhìn lại, dường như ở trên bầu trời sinh ra màu đen lốm đốm, trong

đó còn có rặng mây đỏ lưu lại.

Dưới khu vực màu đen lốm đốm, chỗ vị trí tế đàn có một tòa thần miếu.

Đây là Hắc Thiên Thần Điện!

Trong thần điện có tiếng chuông vang truyền ra, hiện ra cảm giác viễn cổ,

tựa như vang vọng trong năm tháng, cùng lúc đó, màu đen lốm đốm trên bầu

trời chậm rãi hóa thành một gương mặt Hắc Thiên tộc cực lớn.

Đây là một lão giả Hắc Thiên tộc, tóc của lão đã hóa thành màu trắng, làn da

tràn đầy nếp uốn, mà rặng mây đỏ còn lưu lại bên trên, bị người kia nhiếp tay

tới cầm biến thành mí mắt.

Sự xuất hiện của lão, khiến cho tâm thần toàn bộ tu sĩ Thánh Lan tộc trong

vương thành Thiên Phong nhao nhao rung động lắc lư, lần lượt quỳ xuống, trên

mặt dâng lên sự kính sợ.

Toàn bộ Vương Công đại thần cùng với hoàng tộc trong hoàng cung của

Thiên Phong cũng giống như thế, toàn bộ cúi đầu, cung kính quỳ bái về bầu

trời.

Một khắc đám người bọn họ quỳ bái, gương mặt hình thành trên bầu trời

lốm đốm màu đen, theo rặng mây đỏ cuộn mình, chậm rãi mở mắt ra.

Trong đôi mắt kia mang theo sự thâm sâu, mơ hồ có thể thấy được vô số đạo

ngân trôi qua, màu đen lốm đốm cũng theo đó mà mơ hồ, từng đạo hư ảnh

dường như đến từ vô số dòng thời gian khác biệt trùng lặp, hội tụ ở trên một cái

khuôn mặt này.

Mà bốn phía trên bầu trời, lại càng có vô số tiểu thế giới cứ hình thành rồi

lại tiêu tán, hóa thành từng màn dị tượng động trời.

Mà cuối cùng những tiểu thế giới này dường như biến thành chất dinh

dưỡng, hóa thành từng sợi hắc khí, số lượng đạt tới hàng triệu, vô biên vô hạn,

chạy quanh bốn phía đám lốm đốm màu đen, khuếch tán và thôn phệ tia sáng,

hình thành núi sông mơ hồ, hình thành đại địa hư ảo, còn tạo thành chúng sinh.

Từ xa nhìn lại, hết thảy toàn bộ, giống như hóa thành một cái đại thế giới

chân chính tồn tại ở trên trời.

Chỉ là cái đại thế giới này vẫn là hình thức ban đầu, chưa được củng cố.

Có thể tưởng tượng, nếu như thật sự có một ngày cái đại thế giới này được

củng cố, vậy nó sẽ được người khác vác trên vai.

Tồn tại như vậy phủ xuống thế gian, sẽ không còn là Quy Hư, mà là.....

Uẩn Thần còn sống!

Thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, chúng sinh Đô thành cúi đầu, hồi lâu sau

giọng nói tang thương truyền khắp Hoàng Thành.

"Người Thiên Phong."

"Có!" Trong hoàng cung, Hoàng của Thiên Phong, cung kính lên đáp lại.

"Đi nghênh đón Thần tử!"

"Tôn Hắc Thiên thần chỉ!"

Tâm thần Hoàng của Thiên Phong dấy lên gợn sóng, trầm giọng mở miệng.

Giờ khắc này, gió ở giữa thiên địa... Càng lớn.

–---

Lời tác giả Nhĩ Căn: Chúc mọi người năm mới vui vẻ, thân thể cả nhà già

trẻ giống như cây gậy, khỏe mạnh cường tráng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.