Mặc kệ thế nào đi nữa thì nếu anh có liên quan đến người Nhiếp gia, vị Tam tiểu thư này, sau này anh còn phải gọi một tiếng em ba.
Chưởng Châu không nhận lấy mà từ chiếc khăn nhìn qua chỗ dấu răng trên cổ tay anh.
Cô cảm thấy đầu óc của mình như mê muội, thiếu niên thường xuất hiện trong giấc mơ của cô, giống như người đàn ông thành thục ổn trọng trước mắt đang chồng lên nhau.
Chưởng Châu cảm thấy mặt nóng lên, tầm mắt của cô mơ hồ, vóc dáng của anh cao như vậy, cô không thể không ngẩng đầu nhìn cô.
Phó Cánh Hành không nhịn được nhíu mày, chỉ cảm thấy cô gái này kỳ quái không nói nên lời.
Ngày đó ở Nhiếp gia anh đã thấy cô, cách ăn mặc của cô so với Nhiếp Yên Dung thì xuất sắc gấp trăm lần, anh chỉ cho rằng cô là tiểu thư được nuông chiều thích làm ầm ĩ, nhưng hôm nay ánh mắt cô nhìn anh...
Nhiếp Chưởng Châu càng khóc hung dữ hơn, gương mặt như đóa sen, như bị nước mưa tàn sát qua, lộ ra vẻ đẹp là cho người ta thương tâm.
"Tam tiểu thư?"
Ánh mắt Phó Cánh Hành trầm xuống, anh đồng ý cưới Nhiếp Yên Dung thứ nhất vì cô ta lý lịch trong sạch, gia thế không tệ, mẹ lại có cảm tình tốt với Nhiếp gia, thứ hai, là xuất phát từ khóc độ thương nhân.
Căn cơ của Nhiếp gia ở Uyển thành không ít, Nhiếp Vệ Quốc lại có tiếng là thương nhân nho nhã, Nhiếp thị luôn có danh tiếng tốt, anh là thương nhân nên mỗi một bước đi đều có suy xét của anh.
Nhưng đám hỏi với Nhiếp gia không phải không thể không làm, nếu hôm đó không làm bậy thì anh tuyệt đối sẽ không nhanh như vậy nhả ra.
Nếu vì thế mà rước lấy phiền toái thì Phó Cánh Hành chỉ có thể giải quyết thật nhanh.
“Là anh sao…”
Cô gái rơi nước mắt không cách nào ngừng bỗng nhiên ấp úng mở miệng.
Phó Cánh Hành không nhịn được, trong lòng vừa động, lại nhìn Chưởng Châu, khóe môi nở nụ cười, đôi mắt lóe sáng làm cho cô không dám nhìn thẳng.
“Trên tay anh...”
“Chưởng Châu…” Bỗng nhiên âm thanh của Nhiếp Yên Dung vang lên, Chưởng Châu như bị người ta hung hăng cho một bạt tai đánh vào mặt, cả người thanh tỉnh hẳn lên.
Bên tai vang lên tiếng chim hót, người đàn ông đứng trước mặt cô khí thế như núi, tuấn tú vô song, thâm trầm mà lợi hại, không còn là thiếu niên thanh tú trong giấc mộng.
Cô cảm thấy thân thể mình lạnh xuống.
Cô đang làm gì, rốt cuộc cô đang làm gì đây?
Đứng ở đối diện là người đàn ông sắp thành chồng của chị cô, là người đàn ông sắp cưới chị cô làm vợ, nhưng vừa nãy cô đang làm gì đây?
Chỉ là một cái dấu răng, chỉ là một đoạn hồi ức mơ hồ, Nhiếp Chưởng Châu, mày nổi điên làm gì?
“Sao lại khóc hả? Xảy ra chuyện gì? Em nhanh nói cho chị hai…”
Nhiếp Yên Dung kéo tay cô, vội vàng hỏi, ngón tay ấm áp cẩn thận lau nước mắt cho cô, sau đó nhíu mày hỏi, giống như trước kia mỗi khi cô hóc chị hai sẽ không chất vấn cô mà vẫn luôn dỗ cô.
Nhưng càng như vậy trong lòng Chưởng Châu cô càng áy náy.