Niếp Yên Dung nhạy bén thông minh, chiều nay ở Phó gia, cô ta liền nhìn ra, Phó phu nhân mới là người quyết định ở Phó gia.
Chỉ cần lôi kéo được bà, cô ta không cần lo lắng nữa.
Mà đối với điểm này, Niếp Yên Dung rất chắc chắn.
Cô ta cũng không phải loại rẻ tiền bên ngoài. Tiền, gia phong, tướng mạo đều không phải loại trưởng bối không thích, chỉ cần cô ta làm tốt bổn phận của minh, cô ta tin tưởng Phó phu nhân tất nhiên sẽ thích cô ta. Còn Nhị thiếu gia Phó Cánh Nghiêu…
Niếp Yên Dung cười một tiếng mà qua, ném coi thường và không lễ phép của anh ta tối nay ở sau ót, sau này cô ta gả vào, thì chính là chị dâu cả, Phó Cánh Nghiêu còn dám như vậy, Phó phu nhân nhất định sẽ không tha cho anh ta.
Huống chi, Niếp Yên Dung nắm chắc có thể khiến anh thay đổi thái độ.
Nhưng Phó Cánh Nghiêu dường như không muốn nể mặt chị dâu cả trên danh nghĩa này, tiệc tiến hành được một nửa, liền trực tiếp rời đi, không quan tâm Phó phu nhân tức giận.
Vẫn là Niếp Yên Dung mềm giọng khuyên nhủ hồi lâu, tâm tình bà mới tốt lên, không khỏi càng yêu thích Niếp Yên Dung.
…
Tiệc kết thúc, dĩ nhiên do Phó Cánh Hành đích thân đưa vị hôn thể của mình về.
Niếp Yên Dung uống chút rượu vang, sắc mặt phá lệ kiều mỵ, Phó phu nhân đứng trên bậc thang nhìn dáng vẻ Phó Cánh Hành và Niếp Yên Dung thân mật sánh vai rời đi, trong lòng như uống mật, có thể chờ được ngày này rồi.
Đến khi kết hôn, lại sinh một cháu trai mập mạp, cuộc sống của bà không thiếu sót chút gì.
Niếp Minh Dung đã đi trước một bước, do tài xế Niếp gia đưa về.
Phó Cánh Hành có uống chút rượu, nên không lái xe.
Khi Niếp Yên Dung lên xe, bước chân hơi lảo đảo, Phó Cánh Hành thân sĩ đỡ tay cô ta, cô ta đứng vững liền buông ra.
Niếp Yên Dung ngồi vào xe, Phó Cánh Hành và cô ta cách mấy chục centimet.
Xe chạy chậm rãi, dưới ánh đèn mờ ảo, cô ta không nhịn được quay đầu nhìn anh.
Anh ngồi ngay ngắn, vẫn lãnh đạm thâm trầm, trên mặt không nhìn ra vui giận, tối nay, trừ tiếp xúc một lần khi vừa lên xe, anh không có động tác gần gũi gì nữa.
Nhưng một đêm kia, anh và Chưởng Châu cũng không biết mây mưa mấy lần.
Niếp Yên Dung không khỏi nghĩ tới tình trạng hôm ấy Chưởng Châu về nhà.
Tóc mai rối loạn, sắc mặt tái nhợt, lại lộ ra ửng đỏ kỳ lạ, ngay cả bước chân… cũng xiêu vẹo, chị cả đau lòng, kêu người giúp việc lập tức chuẩn bị canh bồi bổ cho cô.
Niếp Yên Dung cảm thấy trong đầu khó chịu giống như ghim một cây gai, cho dù biết đêm đó Phó Cánh Hành uống say, chị cả đảm bảo tăng thêm thuốc kích thích an toàn cho anh, nhưng cô ta vẫn cảm thấy không thoải mái.
Phó Cánh Hành là người lãnh tình thận trọng, thật sự sẽ ý loạn tình mê đến mức đó sao?
Niếp Yên Dung tâm sự nặng nề, xe dừng lại cũng không biết.
“Niếp tiểu thư?”
Phó Cánh Hành kêu một tiếng, cô ta phục hồi tinh thần, xoay người đối diện tầm mắt không kinh động của anh, Niếp Yên Dung cảm thấy trong lòng mình bỗng nhiên trào ra ủy khuất.