Sắc mặt Hạ Tuyết tái nhợt, nằm trêи giường bệnh, nhìn phòng bệnh xa hoa này muốn hù chết người ta, trêи ghế sofa trong phòng khách nhỏ chất đống rất nhiều đồ dùng trẻ sơ sinh, cô sợ tới mức u mê nhìn Daniel mặc áo T-shirt trắng, quần trắng, đeo mắt kính đen rất moden, vô cùng đẹp trai đang bưng một chén canh nóng, cẩn thận đi tới trước mặt Hạ Tuyết, ngồi ở bên giường, nhìn cô nói: “Đến rồi! Uống một chút nước canh đi!” Hạ Tuyết ngây ngốc nhìn Daniel nói: “Chuyện này.
.
.
.
.
.
có chuyện gì xảy ra? Hóa ra không phải tôi ở trêи trấn nhỏ sinh bảo bối sao? Tôi đã cùng bác sĩ khoa phụ sản nơi đó thỏa thuận rồi, tôi còn đưa người ta 100 đồng.
.
.
.
.” “Tôi không tin tưởng bệnh viện nhỏ” Daniel nhìn Hạ Tuyết cười nói: “Cho nên tôi đưa cô đến Bệnh viện trung tâm thị trấn, cách trấn nhỏ gần đây, đây là bệnh viện tốt nhất.
.
.
.
.
.
Tôi đã đăng ký cho cô ăn cơm một tháng!” “Một tháng? Tôi phải sống nơi này một tháng?” Hạ Tuyết vừa nghe, liền kêu lên: “Không được! ! Ở đây quá lãng phí tiền bạc?” Daniel mỉm cười nói: “Nhưng người Trung Quốc, sinh đứa bé, không phải muốn ở cữ sao?” “Tôi.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết sửng sốt, có chút ngạc nhiên nhìn phòng bệnh này hỏi: “Phòng này.
.
.
.
.
.
Phòng bệnh anh đặt sao ? Bao nhiêu tiền?” “10.000 đồng một ngày!” Daniel mỉm cười nói. Hạ Tuyết hít một ngụm khí lạnh, nắm chặt khăn trải giường, tức giận đến đau nhức nhìn cái gã đẹp trai này, bất đắc dĩ nói: “Sao anh không hỏi tôi? Phải dùng phòng tốt như vậy sao?” Daniel nhìn Hạ Tuyết, cười nói: “Lúc ấy cô thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện, tôi đâu có thời gian hỏi côi? Huống chi, tất cả chi phí này, tôi lo mà, cô yên tâm đi! Nếu không phải vì tôi, cô cũng sẽ không xảy ra chuyện này, may mắn là cô không sao.
.
.
.
.
.” “Hiện tại không phải vấn đề là ai lo, chẳng qua tôi cũng không có tiền để lo, nhưng không nên lãng phí như vậy!” Hạ Tuyết nhìn hắn chân thành nói. “Không lãng phí thì tiền bạc làm sao xài hết?” Hắn đưa ra một vấn đề rất nghiêm túc. Vẻ mặt Hạ Tuyết khựng lại, bị sốc nhìn hắn.
.
.
.
.
. Daniel cầm cái thìa nhỏ, múc môt chút nước canh, thổi thổi, đưa tới bên môi Hạ Tuyết nói: “Uống đi, nước canh này phải uống vào cho khỏe, nó gọi là.
.
.
.
.
.” Hắn không biết sử dụng tiếng trung thế nào, suy nghĩ không ra.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết trợn mắt nhìn hắn, nghiêng người ra trước ngửi ngửi, nói: “Là Điền Thất hầm gà phải không?” “Đúng vậy!” Daniel mỉm cười nói: “Là Điền Thất hầm gà! Cô uống xong, chúng ta cùng đi xem bảo bối! Chờ một lúc, bảo bối phải tắm rửa rồi.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết vừa nghe, nhớ tới lúc nảy y tá ôm bảo bối đi cho bυ” sữa, có nói chuyện này, cô lập tức nghiêng người tới trước, tự mình cầm lấy thìa, uống canh, muốn chống người rời giường, Daniel lập tức đỡ nhẹ Hạ Tuyết nói: “Cô không thể rời giường như vậy.
.
.
.
.
.
Cô vẫn không thể đứng.
.
.
.
.
.
Miệng vết thương chưa lành!” Hạ Tuyết nhìn hắn.
.
.
.
.
. Daniel không nói nữa, cất chén canh xong, cúi người, ôm ngang cả người Hạ Tuyết đứng dậy, đặt trêи xe lăn, lấy tấm chăn phủ xuống hai chân cô, mặc cho cô áo khoác áo thật ấm, đội mũ cô.
.
.
.
.
.
Mới yên lòng nở nụ cười.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết muốn khóc nhìn hắn nói: “Không cần phiền toái như vậy, đây không phải là bệnh viện sao? ?” “Hôm nay trời mưa! Sẽ rất lạnh! Mẹ tôi nói, người mẹ vừa mới sinh bảo bảo, không thể bị cảm lạnh !” Daniel rất nghiêm túc trả lời cô, sau đó đẩy xe lăn, đi ra khỏi phòng bệnh ..
.
.
.
.
.
Bởi vì Hạ Tuyết ở phòng bệnh độc lập, cách xa phòng trẻ sơ sinh, Daniel đẩy xe lăn, đi qua hành lang thật dài, nhìn bên ngoài hành lang qua lớp thủy tinh, có một ao sen lá xanh mượt, búp sen màu hồng trong mưa, trắng trẻo mũm mĩm nở rộ, hắn ngâm nga điệu hát dân gian cho Hạ Tuyết nghe, khúc hát này nghe êm tai, cảm động.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết nhướng mày, hỏi: “Đây là bài hát thiếu nhi? Nghe rất hay.
.
.
.
.
Tôi muốn nghe.
.
.
.
.” Daniel mỉm cười nói: “Bài hát này, mỗi ngày khi mẹ tôi làm bữa sáng, đều hát cho tôi và các anh, em nghe ! Bài này có tên “Bên cạnh ao sen”. “Tôi muốn nghe!” Hạ Tuyết vui vẻ nói: “Tôi cũng muốn bắt chước hát cho bảo bối tôi nghe!” Daniel vừa đẩy xe lăn cho Hạ Tuyết, vừa dùng giọng rất dịu dàng trầm ấm, cười nhỏ hát.
.
.
.
“Bên cạnh ao sen, tôi quên đi nổi buồn, trong lòng tràn ngập niềm vui và cảm động, bên cạnh ao sen, tôi nhớ đến mình, cũng có một trái tim trong sáng, bên cạnh ao sen, tôi quên nổi buồn, trong lòng tràn ngập niềm vui và cảm động.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết vừa nghe vừa vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn Daniel, giọng trong vắt nói: “Rất êm tai! !” Daniel cũng mỉm cười, tiếp tục đẩy xe lăn cho cô đi về phía trước, chỉ còn lại từng lá sen xanh ngắt trong mưa, như nhận lấy Bồ Đề Tâm để rửa tội trong cơn mưa.
.
.
.
.
. Phòng trẻ sơ sinh! Daniel ôm cả người Hạ Tuyết đứng dậy, cùng nhau tựa vào phía trước kính thủy tinh, nhìn bảo bối qua kính, đang ngoan ngoãn nằm trêи giường trẻ sơ sinh, thân thể nhỏ xíu uốn éo bên trái, lắc mình bên phải, miệng dường như kêu khóc muốn bυ” sữa mẹ, thỉnh thoảng vẫn ở trong tã lót ngáp, cái miệng nhỏ mở ra tròn xoe, lộ ra cái cằm chẽ.
.
.
.
.
. “A……….” Hạ Tuyết nhịn không được che miệng nở nụ cười, nước mắt lăn xuống, chỉ vào con gái nói: “Trời ạ! Anh có nhìn thấy không, nó ngáp, có phải nó buồn ngủ hay không?” Daniel cũng cười nói: “Nhưng nó đã ngủ liên tục rồi, vừa rồi tôi đến xem nó vài lần, nó đều đang ngủ a.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết kϊƈɦ động chống vào trước kính thủy tinh, vội vàng nhìn con gái rốt cuộc khẽ mở hai mắt, chớp chớp, hắc hơi một cái, hai cái chân nhỏ cọ cọ, hai tay nắm chặt, ở trước ngực run…… “A ……..Anh nhìn động tác kia! Giống tôi không? Thật đáng yêu a.
.
.
.
.
.” Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống nói: “Tôi thật sự rất muốn ôm nó, hôn nó.
.
.
.
.
.
nó đáng yêu như vậy, tại sao lúc ấy tôi lại có thể không cần nó, thực xin lỗi, bảo bối.
.
.
.
.
.” Nước mắt Hạ Tuyết từng giọt, từng giọt lăn xuống.
.
.
.
.
. Daniel nhìn bảo bối thật lâu, hỏi Hạ Tuyết: “Cô đặt tên cho nó là gì?” “Nó gọi là Hi Văn.
.
.
.
.
.
Hạ Hi Văn.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết nhìn bảo bối, sâu xa nhớ kỹ cái tên kia! Hôm nay trời đang mưa, từng giọt tí tách rơi xuống đất.
.
.
.
.
. Cả ngày hôm nay Hạ Tuyết gần như muốn canh giữ trước cửa sổ thủy tinh, nhìn bảo bối ngáp, lầu bầu ngủ, oa oa khóc lớn, cô cảm thấy tim mình như nở hoa, đột nhiên cảm giác thật hạnh phúc, đột nhiên hiểu rõ, cái gì gọi là máu mủ tình thâm, nhớ đến gương mặt hiền lành của mẹ và cha, cô đột nhiên cười, nước mắt lăn xuống nói: “Ba, mẹ, con sinh con gái, nó tên Hi Văn, hi vọng sau này nó có thể khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên! Con sẽ cố gắng, cố gắng nuôi nấng nó lớn lên, cho nó sinh mệnh của con.
.
.
.
.
.” Cô thở dài một hơi, nhìn con gái nằm trêи giường bệnh, o o ngủ, miệng hơi kêu khóc! “Cô phải trở về rồi!” Y tá mỉm cười nói với Hạ Tuyết, đẩy xe lăn đi về trước.
.
.
.
.
. “Cha đứa bé đâu? Vừa rồi còn ở đây mà?” Y tá mỉm cười hỏi. .