5 giờ chiều! Vô số tân khách quý từ khắp nơi trêи quốc tế nao nức đổ xô đến khách sạn Castleton, thậm chí có cả hoàng tử của nước khác, vì không thể tới dự buổi lễ, đành phải tới tham gia buổi tiệc rượu! Nhất thời tất cả tân khách đến khách sạn Castleton đều tập trung xung quanh phía sau khu vườn có cảnh biển trình diễn nhạc sống, trò chuyện với nhau rất vui vẻ, thậm chí rất hâm mộ Tần gia và tập đoàn tài chính Hàn gia sau khi bắt tay nhau có thể sẽ gây bùng nổ thương mại điên cuồng, nhất là người con cả của Hàn gia, Hàn Văn Hạo và con gái Tần gia thật sự là một đôi trời sinh, vô số thiếu nữ nổi tiếng đều ngạc nhiên và nhìn bằng ánh mắt hâm mộ! Lúc này, Hàn Văn Hạo đã thay tây phục trắng, trước cổ áo gắn một con chim phượng hoàng màu xanh đậm, kéo nhẹ chiếc váy dài đuôi cá màu hồng của Tần Thư Lôi, tóc búi cao thanh nhã, hai người trong tiếng vỗ tay đi ra, chỉ thấy ánh mắt Tần Thư Lôi sáng lên, tràn đầy ý cười, nhìn về phía mọi người, nở nụ cười hạnh phúc, ngọt ngào.
.
.
.
.
. Trong 10 cô gái nổi tiếng của Học viện hoàng gia, đến đây đã 8 người, ngoại trừ em gái của Daniel không tới, các cô đều rối rít cổ động đi tới trước mặt Tần Thư Lôi, khẽ vén váy, hơi cong lưng, bọn họ đặc biệt dùng ngôn ngữ tôn quý nhau bằng tay chân để chào hỏi.
.
.
.
.
. Tần Thư Lôi động lòng người mỉm cười, nhẹ buông cánh tay vị hôn phu, cùng các chị em trò chuyện.
.
.
.
.
. Hàn Văn Hạo cũng hơi nới lỏng tay đi tới trước mặt một vị hoàng tử, cùng bọn họ nâng ly, đồng thời đàm luận một chút chuyện buôn bán, Hàn Văn Vũ ngồi trêи bãi cỏ tiệc rượu, nghe trợ lý gọi điện thoại đến báo, từ trong miệng Isha, người đại diện của cô đã chứng thật, Hạ Tuyết thật sự về nước, mà còn về cùng với Tổng Tài Tập đoàn Toàn Cầu! “Cái gì?” Trái tim Hàn Văn Vũ ầm ầm nhảy dựng, chịu không nổi nắm chặt điện thoại di động, không thể tin được kêu lên: “Cô ấy thật sự cùng Daniel ở chung một chỗ?” Hàn Văn Kiệt ngồi một bên, tay nâng ly rượu đỏ hớp một ngụm, bình tĩnh.
.
.
.
.
. “Theo tin tức nghe được là vô cùng chân thật.
.
.
.
.
.” Trợ lý nói. Giờ phút này, trong đầu Hàn Văn Vũ hỗn loạn, vẻ mặt có chút tái nhợt …… Nhớ tới nụ cười không tim không phổi của Hạ Tuyết, cùng hắn trộm dê, Hạ Tuyết, cô thật sự có người yêu rồi sao? Hàn Văn Vũ thở phì phò, khó chịu ngồi trêи ghế, trong đầu nhất thời trống rỗng.
.
.
.
.
. Mộng Hàm có chút đồng tình nhìn Hàn Văn Vũ, mỉm cười nói: “Ôi! Anh thật là! ! Trời đất chỗ nào không có cỏ thơm! Lúc cô ấy lựa chọn ra đi, không phải anh đã có chuẩn bị tâm lý rồi sao?” “Tôi biết cô ấy nhất định trở về !” Hàn Văn Vũ nhìn Mộng Hàm kiên định nói. “Tại sao anh biết?” Mộng Hàm ngạc nhiên hỏi. Hàn Văn Vũ nghĩ nghĩ, ánh mắt đột nhiên lóe lên.
.
.
.
.
.”Có lẽ chỉ có những người như chúng tôi mới hiểu, loại người trời sinh là thuộc về sân khấu, lúc cô gần gũi cô ấy, sẽ sản sinh một loại từ trường phản ứng kỳ lạ, linh hồn của cô sẽ nói cho cô biết, cô và cô ấy cùng một loại người!” Hàn Văn Kiệt vẫn không lên tiếng, chỉ nâng ly rượu đỏ, ʍút̼ nhẹ một ngụm.
.
.
.
. Tả An Na bước tới trước mặt Hàn Văn Hạo, dịu dàng nói: “Vừa rồi …… Quốc vương Bru-nai biết hôm nay anh đính hôn, đã gửi điện tín đến công ty, chúc mừng anh”. Hàn Văn Hạo mặt lạnh không lên tiếng, chỉ uống rượu đỏ.
.
.
.
.
. Tả An Na hơi chút ngẩng đầu nhìn hắn, biết chuyện sáu năm trước, cô không dám nói thêm, nhưng vẫn chân thành chúc phúc cấp trêи nói: “Tổng Tài.
.
.
.
.
.
Chúc mừng anh đính hôn thành công.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Hạo nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tả An Na, cũng mỉm cười nâng ly rượu nói: “Cám ơn.
.
.
.
.
.
An Na, cô đi theo bên cạnh tôi đã bao lâu rồi?” “Gần 8 năm rồi.
.
.
.
.
.” Tả An Na mỉm cười nói: “Chứng kiến Tổng Tài tung hoành ngang dọc, khí thế mạnh mẽ đã gần tám năm, tin rằng trong tương lai, nhất định Tổng Tài làm cho sự nghiệp của mình càng mở rộng hơn nữa! Tương lai nhất định không có đối thủ!” Hàn Văn Hạo ngửa đầu, lạnh lùng nói: “Nếu muốn đạt được thành công, nhất định phải có kẻ địch!” 8 năm nay, Tả An Na vẫn không hiểu nhưng không dám hỏi, chỉ nhàn nhạt nói: “Nhưng Tổng Tài chưa bao giờ dễ dàng gây thù oán với người khác, sáu năm trước.
.
.
.
.
.” Ánh mắt Hàn Văn Hạo không vui chớp lóe! Tả An Na không dám nhiều lời, chỉ thấy người quản gia Hàn gia bước nhanh tới trước mặt Hàn Văn Trung, cúi người nhỏ giọng nói nói mấy câu.
.
.
.
.
. Trêи mặt Hàn Văn Trung tức khắc vui sướиɠ, thoải mái cười, đỡ vợ đứng lên, gọi các con trai tới, nói có khách quý tới.
.
.
.
.
. Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nắm ly rượu, hơi xoay người, nhìn cha ngạc nhiên, mừng rỡ, hơi kỳ quái hỏi cha: “Là ai tới vậy ?” “Là Daniel, con trai của Tổng Thống Dennis cùng người bạn gái của hắn đến đây chúc mừng tiệc đính hôn của con.
.
.
.
.
.
Dennis và cha là bạn bè tốt đã nhiều năm rồi.
.
.
.
.
.
Mà người con trai của ông ta có thể làm cho sự nghiệp của con phát triển lớn hơn nữa! !” Vẻ mặt Hàn Văn Trung nghiêm túc nói. Hàn Văn Hạo không lên tiếng, hớp một ngụm rượu đỏ, Tần Thư Lôi dựa khẽ bên cạnh hắn, mỉm cười nói: “Em gái của Daniel là Eva thuộc 1 trong 10 người nhỏ tuổi nhất trong nhóm bọn em, vóc dáng vô cùng xinh đẹp.
.
.
.
.
.
cử chỉ tao nhã, luôn có phong thái của một tiểu thư khuê các, là người đứng đầu trong 10 người nổi tiếng thuộc Học viên Hoàng gia Pháp, anh trai của cô ấy, Daniel cũng đã từng đặt chân vào điện ảnh, sau này mới biết được, hóa ra là thủ đoạn chuẩn bị xây dựng vương quốc điện ảnh và truyền hình.
.
.
.
.” “Không trách được”.
Hàn Văn Vũ nâng ly cười nói: “Tại sao không nghe qua chuyện hắn có quan hệ đến phim ảnh nhỉ?” Hàn Văn Kiệt cười nhạt nói: “Giống anh vậy, là Giám đốc công ty điện ảnh và truyền hình ONE-KING, lại là ảnh đế, không có bao nhiêu người biết đến!” Mọi người cùng nhau im lặng cười, lại nghe tiếng kinh hô nói: “Trời ạ.
.
.
.
.
.
Trêи thế giới này, tại sao lại có một đôi người ngọc hoàn hảo đến như vậy?” Mọi người vừa nghe xong, xôn xao nhìn về phía trước đầu bên kia sân cỏ phủ kín hoa bách hợp, gió biển thổi phất phơ, những sợi tua lụa màu trắng phất phới, trong tiếng thở dài cảm thán, một đôi trai gái giống như tiên đồng ngọc nữ đang đi tới, chỉ thấy Daniel mặc âu phục hoàng thất màu đen, trước ngực đính một chiếc nơ con bướm trắng, cổ áo mở ra, lộ ra thần thái mê người của dòng máu lai, nhẹ dắt tay một cô gái xinh đẹp, gợi cảm hướng mọi người đi tới.
.
.
.
.
. Một cơn gió nhẹ thổi, mang theo mùi hương không khí trong xanh, bay đến mọi người, làm cho người ta không khỏi chăm chú nhìn cô gái trước mặt, đeo trang sức bằng bạch kim thịnh hành, mái tóc xoăn dài đến thắc lưng, trêи trán quấn ba đường bím tóc nhỏ xíu đính vào một viên kim cương 13 Karla màu xanh biếc, mặc váy dài tơ tằm màu tím, chân váy xòe ra hai bên, cho nên khi gió biển thổi phất đến, nhẹ cuốn lên làn váy tơ tằm, để lộ ra đôi chân dài mê người, và đôi giày thủy tinh đính kim cương độc nhất trêи thế giới, phong thái tuyệt vời như một nữ hoàng xuất hiện trước mặt mọi người.
.
.
.
.
. Hàn Văn Hạo tay nâng ly rượu đỏ, quay người lại, trong nháy mắt tiếp xúc gương mặt quen thuộc, ánh mắt của hắn nhanh chóng chớp lóe, nghi hoặc nắm chặt ly rượu đỏ, không thể tin gắt gao nhìn cô! ! “Hạ Tuyết?” Hàn Văn Vũ lại càng rung động kêu to! ! Hàn Văn Kiệt căng thẳng nắm ly rượu, trái tim ầm ầm nhảy dựng, cũng không thể tin được nhìn cô gái trước mặt! .