Quảng Cáo Tìm Vợ Yêu

Chương 201





“Xin lỗi không thể tiếp được rồi.

.

.

.

.

.” Hàn Văn Hạo khẽ nâng ống tay áo ẩm ướt một góc, liếc mắt nhìn Hạ Tuyết, nhàn nhạt xoay người rời khỏi. Tần Thư Lôi cũng mỉm cười gật đầu, cùng chồng đi vào phòng của khách sạn. Đôi mắt đẹp của Hạ Tuyết nhấp nháy, nhìn bóng lưng Hàn Văn Hạo đi xa, ánh mắt chớp lóe, dường như nhớ tới điều gì, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt, trái tim của cô trở nên mềm nhũn, hốc mắt đỏ bừng, ngẩng đầu nói với Daniel: “Không nghĩ tới, hôm nay có duyên như vậy, tham gia tiệc đính hôn gặp người quen, em giới thiệu cho anh biết ân nhân quan trọng nhất trong cuộc đời em!” “A…………?” Daniel cảm thấy vô cùng hứng thú cười nói: “Đây là vinh hạnh của anh !” Hạ Tuyết cảm động cười, sau đó kéo cánh tay Daniel, đi tới chỗ Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt.

.

.

. Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt vẫn im lặng nhìn cô, vẫn chưa phục hồi tinh thần khi cô xoay người, vẻ mặt căng thẳng và im lặng.

.

.

.

.

. “Văn Vũ.

.

.

.

.

.” Hạ Tuyết vén dài lên, đi tới trước mặt bọn họ, kϊƈɦ động gọi Hàn Văn Vũ.

.

.

.

.

. Trêи mặt Hàn Văn Vũ không chút thay đổi, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cô, không lên tiếng.

.

.

.. Hạ Tuyết vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Văn Kiệt vẫn thong dong, bình tĩnh, ánh mắt có chút yêu thương nhìn cô, trong lòng cô chợt đau nhói, mọi thứ quay cuồng, sáu năm không gặp hắn, hắn vẫn lịch sự, nho nhã, thêm trưởng thành và hấp dẫn, có phong cách đàn ông mạnh mẽ, Hạ Tuyết kϊƈɦ động nhìn Hàn Văn Kiệt và Mộng Hàm đứng bên cạnh hắn, ánh mắt của cô hơi chút ảm đạm, vẫn mỉm cười nói với bọn hắn.

.


.

.

.

.”Bác sĩ Hàn.

.

.

.

.

.

Mộng Hàm tiểu thư.

.

.

.

.

.

Các người có khỏe không?” Mộng Hàm mỉm cười nói: “Chúng tôi rất tốt! Hôm nay tất cả chúng tôi đang nói về cô, nghĩ sau khi cô về nước, chúng ta có thể gặp mặt một lần hay không, thật không ngờ, chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này.

.

.

.” Hạ Tuyết cười, nhìn hai anh em Hàn Văn Vũ, nhưng bọn hắn tiếp tục đứng một bên không lên tiếng, trong lòng cô căng thẳng, có chút mất mác nhìn về phía Hàn Văn Vũ.

.

.

.

.

. Vẻ mặt Hàn Văn Vũ vẫn không chút thay đổi nhìn cô, ánh mắt lộ ra vẻ xa lạ, Trong lòng Hạ Tuyết đau nhói, cố ý che miệng, kéo chân váy thật dài, hướng phía Hàn Văn Vũ bước tới, Hàn Văn Vũ nhìn cô, mặt không chút thay đổi lui về phía sau một bước, Hạ Tuyết lại bước tới hắn một bước, Hàn Văn Vũ lại lui về phía sau một bước, Hạ Tuyết vẫn bước tới một bước, Hàn Văn Vũ tức giận lui về phía sau một bước, không để ý cô.

.

.

.


.

. Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, cố chấp kéo chân váy thật dài, bước tới trước một bước, trong lòng Hàn Văn Vũ đau nhói, dừng bước nhìn cô, tức giận nói: “Đã biến mất sáu năm rồi, một cuộc điện thoại cũng không có, tôi.

.

.

.

.

Mỗi ngày không ngừng chờ, cũng không biết mình chờ cái gì, nghĩ đến cô có thể bị đói hay không, có thể bị lạnh chết hay không? Có thể ngủ ở phía sau xe của ai hay không? Có thể bị dê ɭϊếʍ rồi bạt tai nó hay không? Sớm biết cô quá tốt như vậy, tôi đã không cần lo lắng những chuyện này rồi.

Mỗi ngày tôi có thể ngủ thật thoải mái!” Hạ Tuyết cắn chặt môi dưới nhìn Hàn Văn Vũ, sáu năm không gặp hắn, hắn vẫn đẹp trai như thế, khuôn mặt tỏa sáng như ánh mặt trời, nhớ đến những ngày cùng một chỗ sinh hoạt, cô thở nhẹ, nước mắt trào lên trong hốc mắt, nghẹn ngào nói: “Trong cuộc đời tôi, hạnh phúc nhất chính là lúc anh giúp tôi bắt dê.

.

.

.

.

.” Hàn Văn Vũ sâu kín thở dài, quay đầu đi, không lên tiếng.

.

.

.

.

. Hạ Tuyết ngẩng đầu, nhìn chăm chăm Hàn Văn Vũ.

.

.

.

.

. Hàn Văn Vũ nhíu mày, cũng nhìn cô, đột nhiên cười, kϊƈɦ động tiến lên, cúi người xuống nắm eo cô, bế cả người cô lên, xoay tròn một vòng, lại một vòng trong không trung, Hạ Tuyết ôm chặt cổ Hàn Văn Vũ, đang lúc thân thể xoay tròn trêи không, nước mắt lăn xuống.

.

.

.


.

. Hàn Văn Vũ lập tức thả Hạ Tuyết xuống đất, lại ôm chặt cô, yêu thương nói: “Đứa ngốc! ! Đã làm ảnh hậu rồi, lại vẫn thích khóc như thế?” Hạ Tuyết ôm Hàn Văn Vũ, trong lòng hắn nức nở.

.

.

.

.

. “Được rồi, đừng khóc nữa.

.

.

.

.

.

Để tôi xem Hạ Tuyết của tôi vài năm sau, trưởng thành như thế nào?” Hàn Văn Vũ cúi người, giữ khuôn mặt gầy gò Hạ Tuyết, nhìn đôi mắt to tròn, xinh đẹp của cô, thần thái sáng lạng tỏa ra ánh sáng kỳ bí, chóp mũi cao thẳng, bởi vì khóc nên có chút phiếm hồng, đôi môi đỏ mọng mềm mại, các bạn đang xem truyện vợ trước giá trêи trời tại .vn, hắn “ôi” một tiếng, đau lòng nói: “Nhìn xem? Sáu năm qua, chắc là ăn không ít hoa quả, vẫn xinh đẹp như vậy, làn da thật tốt” Hạ Tuyết bị hắn trêu ghẹo, bật cười. Sau khi Hàn Văn Hạo thay tây phục màu đen, đi vào bửa tiệc đính hôn, nhìn em trai mình vẫn như sáu năm trước, yêu thương Hạ Tuyết, ánh mắt của hắn chớp lóe, kéo nhẹ vị hôn thê đi tới chỗ Daniel.

.

.

.

.

. Hàn Văn Vũ cảm thán ôm Hạ Tuyết nói: “Cô không biết, cô đi rồi, mỗi ngày bọn dê đều tới, ăn sạch cỏ trong vườn hoa nhỏ của tôi, sau cùng không còn gì để ăn, mỗi ngày chúng đứng tại cửa kêu, tôi phải đi mua cỏ lúc mạch cho chúng nó, tôi nghe lời cô, mua 10 con gà con về nuôi, tôi sợ chúng nó chết, cô trở lại sẽ tức giận, nên thuê người giúp việc mỗi ngày cho chúng nó ăn !” Hạ Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, trừng hai mắt đẫm lệ nhìn Hàn Văn Vũ.

.

.

.

. Hàn Văn Vũ nhìn Hạ Tuyết, cười khổ, ôm khuôn mặt cô, cúi người, thở dài nói: “Gà nè, dê nè, nuôi một đống, nhưng cô không trở về, sau này Trương Đạo diễn đem dê về nhà, người giúp việc cũng đem gà về nhà, chờ cho vườn hoa nhỏ của tôi hồi phục lại yên tĩnh, Hạ Tuyết của tôi sẽ trở lại.

.

.

.

.

.” Hắn vừa nói xong, có chút không tin, ôm mặt cô, nhìn trái, nhìn phải nói: “Cô thật sự là Hạ Tuyết, cô đã trở lại?” Hạ Tuyết mừng như điên gật đầu, đột nhiên cười, nước mắt tiếp tục lăn xuống.

.

.

.

.

. Hàn Văn Vũ thật sự ngạc nhiên, mừng rỡ, nở nụ cười, ôm chặt Hạ Tuyết, thở dài nói: “Cám ơn trời đất, cô không có việc gì là tốt rồi.


.

.

.

.

.

Cô hạnh phúc là tốt rồi.

.

.

.

.

.” Hàn Văn Kiệt tay nâng rượu đỏ, nhìn một màn này, cười khẽ.

.

.

.

.

. Hàn Văn Hạo nhắc nhở em trai: “Văn Vũ, chú ý thân phận của chú!” Hàn Văn Vũ đột nhiên giật mình thất lễ, liếc mắt nhìn Daniel một cái. “OH! IS-OK!” Daniel phong độ thân sĩ cười nói: “Bạn bè của Hạ Tuyết  là bạn bè của tôi, đã lâu tôi chưa nhìn thấy cô ấy vui vẻ như vậy!” Hạ Tuyết không nhịn được cười, lúc quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Văn Kiệt nhìn mình có thâm ý, khẳng định hắn có rất nhiều lời muốn hỏi cô, ánh mắt Hạ Tuyết rối loạn, lóe lên, né tránh ánh mắt của hắn. Hàn Văn Kiệt nhìn bộ dáng cô như vậy, cúi đầu, thưởng thức ly rượu đỏ trong tay.

.

.

.

.

. “Daniel, em giới thiệu cho anh! Hai vị này là bạn bè tốt nhất của em, vị này là Hàn Văn Kiệt.

.

.

.

.

.

bác sĩ Hàn! trong thời gian em ngã bệnh, đều do hắn chăm sóc cho em!” Hạ Tuyết kϊƈɦ động giới thiệu . “Xin chào!” Daniel rất có phong độ thân sĩ vươn tay, mỉm cười chào hỏi. “Xin chào!” Hàn Văn Kiệt đành phải nhàn nhạt vươn tay, bắt tay với Daniel. Hạ Tuyết lại sôi nổi giới thiệu: “Vị này là Mộng Hàm tiểu thư, là hôn thê của bác sĩ Hàn!” “Hi” Mộng Hàm mỉm cười vươn tay, Daniel nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của cô, nói: “Rất vui quen biết cô, Mộng Hàm tiểu thư!” “Tôi là Văn Vũ! Tôi và cô ấy không quen!” Hàn Văn Vũ cười vươn tay, nói với Daniel. Daniel cũng mỉm cười vươn tay, nói: “Rất hân hạnh được biết anh! Kỹ thuật diễn xuất của anh vô cùng hoàn hảo!” “Cám ơn! Đáng tiếc.

.

.

.

.

.” Hàn Văn Vũ bất đắc dĩ cười nói: “Đáng tiếc thắng được danh hiệu ảnh đế 6 năm, nhưng vẫn không thắng được một người!” “A……….?” Daniel rất hứng thú cười hỏi: “Người anh muốn thắng đâu rồi?” .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.