“Đây là cuộc sống của cô ấy, tôi không can dự vào.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết nói xong, dừng xe trước cửa khách sạn, vén váy, bước ra xe, đi đến quán cà phê trước đại sảnh khách sạn, lúc cô đi tới trước quán cà phê, nhìn thấy Phó Thiên Minh, tuổi chừng 50, là người đàn ông vô cùng lịch sự nho nhã, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần tây đen, đang cầm kịch bản, ngồi trước ly cà phê, trao đổi với trợ lý tình huống gì, khi nói chuyện, ánh mắt vô cùng chăm chú, chân thành nhìn vào ánh mắt người kia, cho đến khi người kia gật đầu, ông ta mới yên lòng uống cà phê.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết tháo mắt kính, mỉm cười đi tới Phó Thiên Minh.
.
.
.
.
. Trong lúc này! ! Có một vài phóng viên theo đuổi sinh hoạt cá nhân của minh tinh, ngoài ý muốn, phát hiện ảnh hậu Pháp, Hạ Tuyết, gặp mặt Phó đạo diễn tại quán cà phê, nghe nói Hạ Tuyết diễn vai nữ chính “Trà Hoa Nữ”, nhưng vì yêu cầu quá cao, cho nên công ty đại diện của Hạ Tuyết cũng chưa tỏ thái độ, hôm nay cuộc gặp gỡ này, nhất định đàm phán ký hợp đồng bộ phim “Trà Hoa Nữ”, các phóng viên phấn khởi đứng bên ngoài cửa thủy tinh trong suốt của khách sạn, giơ lên máy ảnh chụp hình ảnh đạo diễn Phó Thiên Minh và Hạ Tuyết trò chuyện với nhau thật vui, đặc biệt có thể nhìn thấy hình ảnh Hạ Tuyết và đạo diễn Phó Thiên Minh tay nâng ly cà phê, giống như chúc mừng hợp tác vui vẻ. Một lão phóng viên nhiều kinh nghiệm vừa chụp hình, vừa vươn tay vỗ trán, đắc ý nói: “Thêm một chút gì vào đi! Hiện tại, tin tức của cô ấy rất có giá trị! Chúng ta nhất định không thể buông tha tin tức này!” Phóng viên trẻ chạy vặt, tò mò nhìn đàn anh hỏi: “Thêm thứ gì vào?” “Nghe nói cô ấy ở Pháp đóng bộ phim “Dịu dàng”, tất cả đều do đạo diễn Trương Kính Trung ủng hộ, còn nói xem như cha ủng hộ con gái, chuyện này khẳng định có quỷ!” “Anh nghi ngờ Hạ Tuyết là……..Trương Kính Trung.
.
.
.
.
.” “Tin tức này bỏ qua việc đúng hay sai, mà cả hai có sẳn mâu thuẫn, cậu lập tức tra trang web nước ngoài, tìm tin tức của cô ấy và các Đạo Diễn nói chuyện với nhau, thu thập lại cho tôi, sau đó giao cho Văn phòng tạp chí Hoa Văn chúng ta, nói cô ấy dựa vào đạo diễn thượng vị! ! Trước khi nói, làm cho các diễn đàn ồn ào lên, chúng ta có nguồn thông tin cho biết Hạ Tuyết ban đêm đến thăm nhà Trương Kính Trung, có cử chỉ thân mật!” Tên phóng viên già nói. “A?” phóng viên trẻ vẫn còn non nớt, nghe tin tức như vậy, có chút sợ hãi nói: “Không sợ bị kiện sao?” “Bên kia paparazzi sẽ viết bài mập mờ một chút, khuôn mẫu một chút! Chuyện như vậy, chúng ta không xen vào! hiện tại cô ấy rất nổi tiếng, chúng ta nhất định phải tung tin bát quái ra! Phương tiện truyền thông khác hận không thể mạnh mẽ đem cô ấy lột ra để kiếm tiền!!” “Không phải cô ấy là bạn gái của Daniel, Tổng Tài tập đoàn Toàn Cầu sao?” Phóng viên trẻ nói. “Cậu lo nhiều nhiều như vậy làm gì? Cô ấy và Tổng Tài tập đoàn Toàn Cầu cùng một chỗ, còn tin tức cái rắm? Chúng ta phải tự tung tin tức ra ngoài! ! Đúng rồi! ! Lần này tranh cử vai nữ chính “Trà Hoa Nữ” còn có người nào?” Lão phóng viên hỏi lại. “Cẩn Nhu.
.
.
.
.
.
Phạm Tinh.
.
.
.
.
.
Cung Tân Tân” “Tốt! Lập tức đem bức ảnh đăng lên, lấy tiêu đề “Trà Hoa Nữ” bị nghi ngờ cạnh tranh không lành mạnh, Hạ Tuyết theo phong cách trước kia, đi tìm đạo diễn để tranh đoạt vai diễn.
Cẩn Nhu, Phạm Tinh, Cung Tân Tân, ba nữ chính bị thất bại! Lượng tiêu thụ lần này, chúng ta nhất định kiếm lời như điên rồi! !” Công ty điện ảnh và truyền hình ONE-KING! ! Lầu 12, phòng nghỉ! Phạm Tinh cầm quyển tạp chí, nhìn bức ảnh Hạ Tuyết và đạo diễn uống cà phê, tiêu đề lại viết: Ba hoa đán của ONE KING bị thất bại thảm hại, cô tức giận đem quyển tạp chí xoay vặn thành một cục, ném vào sọt rác, nhìn người đại diện kêu to: “Hạ Tuyết này thật quá đáng ! ! không biết quy tắc của giới giải trí một chút nào sao? ? Sao có thể một mình gặp đạo diễn đăng báo? Cô ta quá kiêu ngạo hay không? Trong giới giải trí, ai có thể đứng đầu cả đời? Chúng tôi cũng chưa thử vai, đã nói chúng tôi bị thất bại sao ?” Cẩn Nhu ngồi trêи sofa, bưng ly cà phê vừa uống vừa nghĩ.
.
.
.
.
. Cung Tân Tân tuy rằng tức giận, nhưng nhìn Cẩn Nhu nói: “Nghe báo chí, tạp chí đều nói, cô có cơ hội rất lớn để diễn vai “Trà Hoa Nữ”, bây giờ làm sao? Cô không thể diễn nữa!” Cẩn Nhu ngẩng đầu, nhìn Cung Tân Tân cười nhạt nói: “Trong giới giải trí này chính là như vậy, cơ hội đến, cơ hội đi, quyền quyết định không nằm trong tay chúng ta!” Cung Tân Tân ôm vai nhìn Cẩn Nhu, trào phúng cười nói: “Lên giường, không phải sẽ đạt mục đích sao ?” Cẩn Nhu mỉm cười nhìn các cô nói: “Cái vòng lẩn quẩn này, nếu muốn cùng người khác lên giường để nhận vai diễn, còn nhiều cơ hội mà! Nhiều tôi không nhiều lắm, ít tôi không ít chút nào, nhưng tôi muốn trong sạch một chút, không được sao?” “Giữ thân trong sạch để gả cho nhà giàu sao? Không phải cô đã gả một lần rồi sao? Còn muốn tái giá sao?” Phạm Tinh cũng tham gia đối phó Cẩn Nhu, cười nói. Cẩn Nhu mỉm cười nhìn các cô, nhàn nhạt nói: “Chỉ cần bản thân mình cảm thấy kiêu ngạo, có gan xuất hiện trước ống kính, sáng tạo một chút thành tích, sẽ giúp tôi rửa sạch khuất nhục trong quá khứ, không phải là có thể sao? Người khác vĩnh viễn chỉ biết đến tin tức sáng tạo của cô hôm nay ……” “Chậc!” Cung Tân Tân cười lạnh nói: “Chỉ bằng cô?” “Các người từ từ tán gẫu, không quấy rầy, tôi còn phải quay quảng cáo!” Cẩn Nhu chậm rãi đứng lên, đi ra khỏi phòng nghỉ, vẻ mặt lạnh lùng, nói với Tiểu Mễ đi phía sau: “Đem di động cho tôi !” “Vâng!” Tiểu Mễ lập tức chuyển điện thoại di động cho Cẩn Nhu. Cẩn Nhu chậm rãi nhấn số điện thoại của phóng Lưu, cười nói: “Alo! Lưu ký giả! Lần trước tôi nói muốn cho ông một tin tức có một không hai, vẫn thiếu đến bây giờ.
.
.
.
.
.
bây giờ tôi cho ông.
.
.
.
.
.
Có quan hệ đến ảnh chụp của Cung Tân Tân cùng với một thương gia nghỉ đêm không về, còn có ảnh khiêu ɖâʍ của cô ấy.
.
.
.
.
.” Tiểu Mễ hưng phấn nghe tin tức này, sau khi Cẩn Nhu cúp điện thoại, cô lập tức đi tới, hưng phấn nói: “Cẩn Nhu, cô phải cho cô ta biết một chút lợi hại, nếu không, còn tưởng rằng chúng ta dễ bị khi dễ! Mặc kệ lần này Hạ Tuyết rốt cuộc có tham thử vai hay không, chúng ta cũng phải đẩy họ xuống trước! Ôi chao! tác phong của cô giống như Hồ Điệp a!” Cẩn Nhu nhàn nhạt cười, đưa điện thoại di động cất. “Bất quá.
.
.
.
.
.
Phiền toái nhất chính là, Hạ Tuyết chắc không tham gia thử vai “Trà Hoa Nữ” nhỉ? một cơ hội tốt như vậy, cứ như vậy bỏ đi! Thật đáng buồn!” Tiểu Mễ bực tức nói. Cẩn Nhu dựa vào cửa kính trước công ty, lạnh lùng nhìn bộ dáng các diễn viên mới khúm núm, cô chậm rãi cười nói: “Mỗi người cũng phải bắt đầu lại một lần, Hạ Tuyết cũng không ngoại lệ.
.
.
.
.
.” “Nhưng hiện tại cô ấy là ảnh hậu.
.
.
.
.
.” “Ảnh hậu thì thế nào, tôi có biện pháp làm cho cô ta từ bỏ vai diễn “Trà Hoa Nữ”!” Cẩn Nhu định liệu trước cười nói. “Cô có biện pháp nào?” Tiểu Mễ giật mình hỏi! Cẩn Nhu không trả lời, chỉ ôm vai rời khỏi, vừa đi vừa nhớ tới sáu năm trước, Hạ Tuyết cùng Hàn Văn Hạo qua đêm.
.
.
.
.
.
Chỉ cần từng là phụ nữ dính đến Hàn Văn Hạo, tất cả đều thân bại danh liệt, bao gồm cả Dạ Thiên Thiên đang đau buồn kia.
.
.
.
.
. Cô ta vừa nghĩ, đột nhiên cầm điện thoại di động, bấm số Lưu ký giả, mỉm cười nói: “Lưu ký giả, tôi cho ông một tin tức có quan hệ người tranh cử ảnh hậu Giải Kim Mã, Hạ Tuyết.
.
.
.
.
.
tin tức rất lớn liên quan đến sáu năm trước.
.
.
.
.” .