Hạ Tuyết không lên tiếng, chỉ cầm trái cây ăn.
.
.
.
.
. Daniel nhìn bộ dáng Hạ Tuyết như vậy, đau lòng nói: “Lúc Hạ Tuyết một mình ăn cái gì, chính là lúc bi thương và cô đơn nhất.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết quay đầu lại, sâu kín nhìn hắn, mỉm cười nói: “Vì vậy ở Pháp, anh để năm cái tủ lạnh lớn trong nhà?” Daniel mỉm cười nói: “Anh lo lắng em bị đói.
.
.
.
.
.
em rất sợ đói.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết lại không lên tiếng.
.
.
.
.
. Daniel cầm một trái thủy tinh, đưa tới bên môi Hạ Tuyết ……..
Hạ Tuyết há miệng ăn, ăn rất ngọt, ngọt quá khiến cô ngẩng đầu, nhìn Daniel, có chút ngượng ngùng nở nụ cười. Daniel không hỏi lại cô, chỉ nhìn cô chăm chú. Hạ Tuyết sâu kín nói: “Hôm nay gọi điện thoại cho anh, muốn hẹn anh cùng ăn cơm trưa, thật không ngờ là một cô gái nghe điện thoại, cô ấy lạnh lùng nói với em, anh không có ở đây, rất không khách khí cúp máy.
.
.
.
.
.” Daniel nhíu mày suy nghĩ chuyện này, hắn đột nhiên bật cười nhìn Hạ Tuyết nói: “Hey.
.
.
.
.
.
em vì chuyện này, mà nhận “Trà Hoa Nữ”, sau đó trốn ở trong phòng một buổi tối?” Hạ Tuyết quay đầu, cười như không cười nhìn hắn, hỏi: “Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Daniel bật cười nói với Hạ Tuyết: “Baby, em còn nhớ anh đã nói với em, chuyện dấu son môi trước ngực anh chứ?” Hạ Tuyết nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Uhm!” “Hôm qua, tại bửa tiệc đính hôn của Hàn Tổng Tài, anh không cẩn thận đụng phải một cô gái, làm đổ rượu trong tay cô ấy, sau đó mời cô ấy đến Phòng Tổng Thống, đổi bộ y phục khác, đây là lễ phép! That’s right?” “Uhm!” Hạ Tuyết gật đầu đáp lại. “OK!” Daniel hơi chút xoay người, vô cùng đứng đắn mỉm cười nói với Hạ Tuyết: “Hey! Em biết anh thế nào chứ?” Hạ Tuyết nghe xong, nhịn không được cười lên một tiếng, hiểu ý của hắn nói: “You are gentlmen!” “Great!” Daniel nhấn mạnh, cười nói: “SO, buổi trưa hôm nay, lúc trời mưa thật lớn!” Hạ Tuyết giống như đứa bé, cắn môi dưới, nhìn Daniel, bắt chước giọng nói của hắn khi dụ dỗ con gái, trả lời.
.
.
.
.
.”Lúc trời mưa thật lớn !” “Sau đó anh đang chuẩn bị đi đến Tổng Công Ty mở cuộc họp khẩn cấp! vì Phó Tổng Tài Cố Thần Phong đã đi Mĩ rồi! Anh muốn tự mình tìm hiểu mọi chuyện!” Daniel nghiêm túc nói, may mắn tiếng trung của hắn rất giỏi, giải thích rất trôi chảy! “SO?” Hạ Tuyết nhìn hắn, tiếp tục hỏi. “Anh ngồi trêи xe, lúc xe chạy qua lề đường, anh nhìn thấy cô gái mà ngày hôm qua bị anh đụng ngã, không có dù che, toàn thân đều ướt đẫm, I’m a gentlmen! Of cause, I will help her!” “Uhm!” Hạ Tuyết bị giọng nói trơn tuột của hắn, bật cười.
.
.
.
.
. “Nhưng cô gái kia lại ngất xỉu.
.
.
.
.
.” Daniel lo lắng nói! Hạ Tuyết nhìn hắn! Lúc này Daniel có chút bất đắc dĩ nở nụ cười.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết trừng mắt nhìn hắn tươi cười, hai mắt nheo lại! “Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn anh!” Daniel thật lòng, mỉm cười nói với Hạ Tuyết: “Lúc bình thường, có một đội vệ sĩ đi theo chúng tôi ! Nếu khi đó, có vệ sĩ bên người, anh có thể để cho vệ sĩ hộ tống cô ấy về nhà hoặc đến bệnh viện, nhưng lúc đó, chỉ có Sophie đi theo anh, đương nhiên anh không thể đối với cô gái đã từng gặp qua một lần mà bỏ mặc, đúng không? Huống chi, chủ yếu là vì cô ấy là khách tham dự lễ đính hôn của Hàn Tổng Tài! Em cũng biết, quan hệ của chúng ta với Hàn Tổng Tài vô cùng đặc biệt, đối đãi tân khách của hắn, một chút cũng không thể lơ là, đúng không?” Hạ Tuyết nghe xong, tiếp tục gật đầu. “Cho nên anh đem cô ấy.
.
.
.
.
.
Bế lên, đưa đến bệnh viện, lúc đó vừa khéo, em gọi điện thoại cho anh, baby! Chúng ta cùng một chỗ sáu năm, em có thấy anh động tâm với bất kỳ tiểu thư xinh đẹp nào hay không?” Daniel tiếp tục nói: “Hoàn toàn không có! Càng không cần phải nói đến việc tiếp xúc đối phương! Cho nên cô ấy nằm ở trong ngực anh, anh có chút lo lắng, em sẽ hiểu lầm.
.
.
.
.
.
Bảo bối, đây là một hiểu lầm.
.
.
.
.
.
Anh hoàn toàn không có ý lừa gạt em, anh chỉ không muốn vì việc nhỏ như vậy để cho em lo lắng, hiểu lầm gì.
.
.
.
.
.
OK! Chuyện này là anh làm sai, anh không nên nói dối với em! Nhưng tình huống lúc ấy thật quá gấp, sợ em mất hứng, mới như vậy!” Hạ Tuyết nghĩ nghĩ chuyện này.
.
.
.
.
. Daniel thật lòng nói với Hạ Tuyết: “Nếu anh muốn thay lòng đổi dạ, anh không cần chờ đến sáu năm sau.
.
.
.
.
.
Càng không cần nói đến cô gái chỉ gặp mặt có một lần.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết khẽ cắn môi dưới. “Mà cô gái này rất kỳ quái.
.
.
.
.” Daniel tiếp tục nói với Hạ Tuyết: “Cô ấy vừa tỉnh lại, cô ấy lại muốn tự tử, muốn nhảy lầu, anh gần như trở tay không kịp.
May mắn là em trai Hàn Tổng Tài, là bác sĩ Hàn đã đến giải vây.
.
.
.
.
.
Lúc đó tình huống khẩn cấp, cho nên anh đánh rơi di động trêи giường bệnh.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết quay đầu lại, cũng có chút tò mò nhìn Daniel nói: “Tử tử sao?” “Ừ!” Daniel mỉm cười ôm mặt Hạ Tuyết, thương tiếc nói: “Nhớ sáu năm trước, lúc Hạ Tuyết của anh trải qua thời khắc nguy hiểm nhất, nhưng dáng vẻ rất kiên cường dũng cảm, anh nói với cô ấy, em thích nhất câu nói kia” “Cái gì?” Hạ Tuyết mỉm cười hỏi. “Đó là.
.
.
.
.
.
Đã chết còn không sợ, còn sợ còn sống sao?” Daniel đột nhiên cười. Hạ Tuyết bât đắc dĩ nở nụ cười, vươn tay đập mạnh lên vai của hắn nói: “Vậy cũng không cần gạt em chứ?” “A…………!” Daniel lo lắng nói: “Chỉ có ông trời mới biết anh rất lo lắng cho em! Chỉ có ông trời mới biết, lúc đó anh chỉ nghĩ nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện rồi rời khỏi.
Bảo bối, không phải ai, anh cũng lo lắng! em là con chim lam trong sinh mệnh của anh! Chim lam chỉ có một!” “Nếu chim lam có quá nhiều a?” Hạ Tuyết mỉm cười hỏi. “Vậy thì không phải chim lam, mà là một đám mây”.
Daniel cười nói: “Bảo bối, Hạ Tuyết của anh chỉ có một, Hạ Tuyết của anh là người nằm trong mưa gió, kiên cường phải sống để sinh ra bảo bối, sau khi sinh bảo bối, vẫn vui vẻ mỉm cười nhưng không oán trách bất kỳ ai, cũng không sống trong oán hận! Trêи thế gian này, chỉ có một Hạ Tuyết! Hạ Tuyết vui vẻ, đáng yêu! Chỉ có trời mới biết anh rất yêu thích em.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết hừ một tiếng, cúi đầu, ngắm nghía ngón tay út, trêи mặt tràn đầy nụ cười.
.
.
.
.
. Daniel ôm Hạ Tuyết vào lòng, nói: “Em làm anh sợ muốn chết, em thật sự dọa anh sợ muốn chết, anh đã nói, em có thể rời khỏi anh, chỉ cần em hạnh phúc là được, bởi vì anh đã từng chứng kiến, sáu năm trước lúc em thống khổ nhất.
.
.
.
.
Hình ảnh đó, vĩnh viễn luôn ở trong tâm trí anh, anh chỉ muốn Hạ Tuyết của anh thật hạnh phúc.
.
.
.
.
.” Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, dựa trêи vai của hắn, thở dài một hơi.
.
.
.
.
. Daniel lại ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tuyết, lo lắng hỏi: “Em thật sự tiếp nhận “Trà Hoa Nữ” sao?” .