“Anh trả lời tôi trước.
.
.
.
.
.
Rốt cuộc có chuyện này hay không?” Hạ Tuyết lo lắng hỏi lại, hỏi xong cả người lạnh run, giống như bị cảm mạo, hít hít mũi! Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng cô như vậy, cười lạnh nói: “Có thể biết được chuyện này chỉ có ba người! Một là Hứa Mặc và Nhậm Phong! Một là Cẩn Nhu!” “Tại sao anh muốn tránh né chuyện này?” Hạ Tuyết bất mãn kêu lên! Hàn Văn Hạo cúi đầu, nhìn văn kiện, nhàn nhạt nói: “Tôi không muốn tránh né! ! Tôi chỉ không muốn nói! Không cần thiết nói!” “Lúc ấy có phải cô ấy bị thương hay không? Sau này.
.
.
.
.
.
Cô ấy không có đứa bé?” Hạ Tuyết lo lắng hỏi. Rốt cuộc Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Hạ Tuyết, nói: “Tôi không biết cô và cô ta từng có cảm tình sâu đậm thế nào, tôi là một thương nhân, tôi nhắc nhở cô!! Dạng người như chúng tôi không có bạn bè, cũng không có kẻ địch, chỉ có quan hệ ích lợi! Chỉ cần người kia, đối với chúng tôi không có giá trị lợi dụng, thậm chí hãm hại người của chúng tôi, thì vĩnh viễn tôi sẽ không hợp tác với hắn!” “Anh muốn nói cái gì?” Hạ Tuyết không kiên nhẫn hỏi. Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm Hạ Tuyết, ánh mắt vẫn thiện lương, nghiêm túc nói: “Tôi muốn nhắc nhở cô, trong mắt tôi, cô ta là một thương nhân! ! Tốt nhất cô đừng đến gần cô ta! ! Cô ta đã từng vì hạnh phúc của mình, làm hỏng đi thân thể cô, cô muốn cứu cô ta một lần, tôi có thể hiểu được! Dù sao cô ta đã từng trả giá vì cô! Nhưng đừng quá mù quáng! Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Tôi không tin một người trước đây thiện lương, hôm nay sẽ trở nên vô cùng đáng giận! ! Giống như cô.
.
.
.
.
.
một đứa ngốc, sáu năm trước thiện lương như thế, sáu năm sau vẫn thiện lương như thế! Cô chê mình chưa đủ khổ? Ngày nào cũng xen vào việc của người khác! !” “Không cần anh lắm miệng! làm cho tôi đau khổ, cũng không chỉ có một mình cô ấy! Tôi muốn hận, tôi sẽ hận rất nhiều người!” Hạ Tuyết nhìn chòng chọc Hàn Văn Hạo nói. Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng đóng văn kiện lại, tức giận nói: “Xem ra, tôi không cần nói nhiều với cô rồi!” Hạ Tuyết lập tức nắm chặt tay Hàn Văn Hạo, thở dốc một hơi, thái độ ôn hòa nhìn hắn nói: “Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên xúc động, tôi thật sự muốn biết chuyện này! Được không? Tôi muốn biết, cô ấy có phải vì tôi mà sanh non hay không.
.
.
.
Cô ấy vẫn hi vọng làm một người mẹ.
.
.
.” Hàn Văn Hạo mặt lạnh nhìn Hạ Tuyết nói: “Cô muốn biết không?” Hạ Tuyết lập tức nhìn hắn, vội vàng gật đầu! Hàn Văn Hạo hừ một tiếng, sau đó chậm rãi vươn tay, nắm cằm nhọn của cô, nhìn cô vừa mới tỉnh giấc, bộ dáng thơm mát, mềm mại, nói: “Nếu cô muốn biết, cũng có thể! Giống như sáu năm trước vậy! Hôn tôi! !” “Cút! !” Hạ Tuyết tức giận đẩy Hàn Văn Hạo ra! Hàn Văn Hạo nhanh chóng trào phúng cười, siết chặt cằm của cô, nói: “Chính là phải như vậy! Vì bản thân mình, suy nghĩ nhiều một chút!! Đừng xen vào chuyện không đâu của cô ta! ! Sáu năm rồi, tôi đã đồng ý với cô, trợ giúp cho cô ta mọi thứ! ! Đây là chuyện tôi cam kết với cô !! Đã làm xong rồi! Quá nhiều rồi ! !” Hạ Tuyết sửng sốt nhìn Hàn Văn Hạo.
.
.
.
.
.
Nói: “Anh.
.
.
.
.
Vẫn giúp cô ấy? vì tôi ?” Hàn Văn Hạo tức giận nhìn Hạ Tuyết nói: “Sáu năm trước, cô quỳ gối trước mặt tôi, nói nể tình tôi và cô cùng nhau buổi tối ấy, cầu xin tôi cứu cô ta, cô đã quên? vì cho cô một lời hứa hẹn, tôi đã trợ giúp cho cô ta, nếu không phải là tôi, cô ta sớm đã bị hủy trong tay Hậu Nhật Hùng rồi!” Ánh mắt Hạ Tuyết rối loạn chớp lóe, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Anh vẫn nhớ lời hứa hẹn kia?” Hàn Văn Hạo cắn răng quay đầu đi nói: “Tôi chỉ không muốn thiếu nợ người!!” Hạ Tuyết lập tức cúi xuống.
.
.
.
.
. Hàn Văn Hạo nhịn không được nữa, quay đầu lại, siết chặt cằm của cô nói: “Cô giúp cô ta đã quá nhiều rồi !! Bi thảm của cô ta, không phải do cô tạo ra!” “Tôi mặc kệ cuộc sống bi thảm thế nào.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết nhàn nhạt nói: “Người nào không có cuộc sống bi thảm? Có thể còn sống khỏe, là đủ rồi.
.
.
.
.
.
hôm nay Thượng Đế cướp đi của tôi thứ này, sau này sẽ trả lại cho tôi thứ khác, ngược lại cũng là như thế! Tôi không dễ dàng mềm lòng mà không có nguyên tắc, tôi cũng đã từng hận cô ấy! Tôi cũng từng trong sáu năm, oán hận cô ấy! Nhưng.
.
.
.
.
.
Tôi không nhớ cô ấy vì tôi mà mất đi đứa bé kia.
.
.
.
.
..
.
.
.
.
một sinh mệnh nhỏ đáng thương.
.
.
.
.
.
người mẹ mất đi đứa bé, đó là điều đau khổ nhất !” Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp lóe, nhìn ánh mắt cô dịu dàng như vậy, lộ ra tình thương của mẹ, hắn nghi ngờ nhìn cô nói: “Người khác có mất đi đứa bé của mình mà đau khổ hay không, có quan hệ gì đến cô? Cô làm sao mà biết, người khác đau khổ? Cô là mẹ rồi sao? Cô hiểu được cô ta sao?” Hạ Tuyết không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tức giận nói: “Tôi không biết, mắc mớ gì đến anh! ?” Hàn Văn Hạo cũng tức giận nói: “Nếu cô không biết, cô cũng đừng suy nghĩ làm điều thừa thải! So với rất nhiều người, cô ta đã rất may mắn rồi.
Mặc dù cô ta mất đi đứa bé kia, nhưng chuyện đã qua, không có quan hệ gì với cô! cô lo lắng ình một chút đi!” Hạ Tuyết mặc kệ hắn, vẫn muốn hỏi tình huống Cẩn Nhu lúc đó.
.
.
.
.
. Hàn Văn Hạo tức giận, chớp mắt nhìn cô nói: “Tôi đã nói rồi, giúp đỡ cho cô ta, tôi đã làm rồi ! Nếu cô cảm thấy mình là một người có nguyên tắc, thì tránh xa cô ta một chút! ! Cũng vì cô ta, làm cho tôi nợ cô một đêm! !” Hạ Tuyết không lên tiếng.
.
.
.
.
. “Nếu cô ta muốn chết, đã sớm chết rồi, không sống đến bây giờ! Đừng để tôi đoán đúng, điện thoại vừa rồi là cô ta gọi cho cô! ! Bởi vì bây giờ cô có tất cả, cô ta lại giả vờ giả vịt!” Hàn Văn Hạo không nể mặt nói. “Anh.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết bất đắc dĩ nhìn hắn, nói: “Tôi vừa mới nghĩ muốn cám ơn anh, tại sao anh.
.
.
.
.
.” “Tôi nói rồi, tôi chỉ không muốn mắc nợ cô!” Hàn Văn Hạo lại nói! Hạ Tuyết vẫn nhìn Hàn Văn Hạo, mỉm cười chậm rãi, nói: “Cám ơn anh.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Hạo quay đầu lại, lạnh lùng nhìn người này, hiếm thấy cô tươi cười với hắn, hắn trào phúng nói: “Thật hiếm thấy, cô lại có thể nhẹ giọng với tôi như vậy”. “Tôi là người đàn bà chanh chua như vậy sao?” “Không khác nhau mấy!” “Con báo nhỏ chết tiệt!” Hạ Tuyết không để ý đến hắn nữa, đứng dậy, chuẩn bị xoay người rời khỏi, Hàn Văn Hạo cầm lấy tay cô, nói: “Tránh xa cô ta một chút! ! Nhớ kỹ sáu năm trước cô đã được bài học kinh nghiệm!” Hạ Tuyết bắt chước hắn, nhướng mày, nói: “Anh đừng xem thường người khác! Chẳng lẽ tôi không thể bảo vệ tốt ình?” Hàn Văn Hạo không lên tiếng.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết bỏ tay hắn ra, lạnh lùng xoay người, sải bước rời đi, ai biết mới đi không có mấy bước, không chú ý cánh cửa kia chỉ mở ra một nửa, cả người cứ như vậy đâm sầm vào trêи khung cửa, cô “a” một tiếng, ngồi xổm trêи mặt sàn kêu to lên: “Đau quá! !” Hàn Văn Hạo bỗng nhiên bỏ văn kiện xuống, lo lắng đứng lên, đã nhìn thấy Hạ Tuyết tức giận ôm cái trán của mình, chân trần nhắm cánh cửa kia đạp mạnh một cái! ! Hàn Văn Hạo không nói gì nhìn cô.
.
.
.
.
. “Ôi chao, chân của tôi!” Hạ Tuyết vừa ôm đầu, vừa đưa tay ôm chân trật đi về phía trước! ! Hàn Văn Hạo lắc đầu, quay đầu lại, vừa muốn cầm lấy văn kiện xem, lại nhìn thấy trong cặp hồ sơ Daniel giao cho hắn trước khi đi, rơi ra một tấm ảnh, hắn ngạc nhiên khom lưng, đưa tay nhặt tấm ảnh lên, hắn sửng sốt.
.
.
.
.
.
Bởi vì trong tấm ảnh là một cô bé gần 5 tuổi, mặc sơ mi trắng, quần ka-ki dài, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, trước ống kính, ôm vai dựa trêи cột tòa thành, nở nụ cười sáng lạng, trong phút chốc, hắn cảm giác trái tim mình bị đập mạnh! ! .