Quảng Cáo Tìm Vợ Yêu

Chương 235





Hàn Văn Hạo ngẩng đầu, ánh mắt có chút tán thưởng, mỉm cười nhìn cô bé trước mặt! Vẻ mặt Hi Văn cũng đắc ý mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo.

.

.

.

.

.”Nhìn đi! Cháu thắng! !” Ánh mắt Hàn Văn Hạo lóe lên, nói: “Cháu đã giúp tôi một chuyện, làm vãn hồi danh dự khách sạn, tôi muốn tặng cho cháu một món quà nhỏ để bày tỏ lòng biết ơn!” Hi Văn nhướng mày, nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Cháu không thiếu quà!” “Vậy cháu muốn gì?” Hàn Văn Hạo nhìn cô bé trước mặt hỏi. Hi Văn nghĩ nghĩ, nhìn hắn nói: “Cháu muốn cái gì, Chú cũng cho cháu sao?” “Uh`m!” Hàn Văn Hạo trực tiếp gật đầu. Hi Văn thâm sâu nhìn ông chú trước mặt, miệng của cô bé chu ra, nghĩ nghĩ vấn đề này, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Vậy chú giúp cháu một việc, được không?” Hàn Văn Hạo nhìn Hi Văn, chau mày nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy! Cháu nói đi! !” Ánh mắt mắt to tròn của Hi Văn lấp lánh, nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Cháu muốn tìm cha!” Mặc Nhã và Hạo Vũ đột nhiên khẩn trương nhìn Hi Văn. Hàn Văn Hạo nhướng mày, nhìn cô bé 5 tuổi trước mặt, mặc sơ mi trắng, ngồi trêи sofa, lúc nhìn người khác, luôn đầy kiêu ngạo, không nhìn ra chút nào sơ hở, nhưng lúc cô bé nói ra câu : cháu muốn tìm cha, ánh mắt cô bé đột nhiên tối sầm, lạnh nhạt, cúi xuống, nhìn thoáng qua ly rượu đỏ, lại ngẩng đầu nhìn hắn, có chút lo lắng nói: “Chú đồng ý với cháu không? Cháu không thể nói với mẹ và PAPA, cháu muốn tìm cha! Chắc chắn bọn họ sẽ không cho phép cháu ! Nhưng cháu muốn tìm cha! ! Cháu muốn hỏi cha, lúc ấy tại sao không cần mẹ!” Hàn Văn Hạo dường như hiểu được nổi lòng của cô bé, hắn mỉm cười nói: “Như thế nào? Bởi vì không có cha, cho nên cố ý kiêu ngạo như vậy?” “Không phải!” Hi Văn lập tức nói! ! Hàn Văn Hạo nghi ngờ hỏi: “Cháu đã nói cha cháu không muốn cháu và mẹ, tại sao vẫn còn tìm cha? Dứt khoát quên cha đi! !” “Cháu muốn tìm cha! Lần này cháu về nước, chính là vì tìm cha! ! Cháu rất muốn cha!” Hi Văn khẳng định nhìn Hàn Văn Hạo nói! Hàn Văn Hạo nhìn cô bé này, nhàn nhạt hỏi: “Cháu không hận cha sao? Hắn không cần cháu, cháu không hận hắn sao?” Hi Văn cắn môi, cúi đầu nói: “Cháu không hận cha! Mẹ nói, cha là vì bất đắc dĩ mới tách khỏi chúng tôi.

Mẹ nói, cha rất yêu cháu, nhưng không có cách nào gặp mặt thôi, mẹ vẫn nói với cháu, không cho phép cháu hận cha, bởi vì mỗi người tách ra đều có lý do.

.

.

.

.

.

Cho nên mẹ thường mang cháu đi trang trại rượu nho, mẹ đã đứng trêи ruộng bậc thang cao nhất, để cho cháu nhìn về Đông Phương, kêu to tên cha.

.

.

.

.

.” Hàn Văn Hạo an tĩnh nghe.


.

.

.

.

. “Cháu tin mẹ cũng rất muốn cha, bởi vì vào mỗi đêm lúc đi ngủ, mẹ thường xuyên chạy đến phòng cháu, leo trêи giường cháu, ôm cháu, hỏi: bảo bối, con có muốn cha hay không? Cháu không dám nói muốn, bởi vì cháu vừa nói muốn, mẹ sẽ khóc.

.

.

.

.

.

Khóc rất đau lòng, khóc nói với cháu, cha rất yêu cháu, cha vô cùng, vô cùng yêu cháu.

.

.

.

.

.

Mẹ là một người dễ dàng chảy nước mắt! Nghe nói lúc sinh cháu ra, khóc đến lợi hại”.

Hi Văn nhếch miệng, cúi xuống.

.

.

.

.

. Trong lòng Hàn Văn Hạo không hiểu sao căng thẳng.

.

.

.

.

. Hi Văn lại ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, bỏ đi thái độ kiêu ngạo rất dọa người lúc nảy, rốt cuộc giọng nói có chút yếu ớt, hỏi: “Chú.

.

.

.

.


.

Sẽ giúp cháu tìm cha không?” Hàn Văn Hạo nhìn cô bé, do dự một lúc, vừa muốn trả lời cô bé, lại nghe phía trước có tiếng kêu kinh ngạc, mừng rỡ.

.

.

.

.

.”Hi bảo bối! !” Hi Văn ngồi trêи sofa, quay đầu lại, nhìn thấy Daniel đi cùng quản gia, bước nhanh tới, lúc này Hi Văn mới buông lỏng, rất vui vẻ nhảy xuống sô pha, chạy tới trước mặt Daniel, kêu to: “PAPA! !” Daniel rất vui vẻ cúi người xuống, bế Hi Văn lên, hôn lên mặt của cô bé, giật mình cười hỏi: “Tại sao con một mình về nước? Cũng không nói ẹ? Mẹ mà biết con về nước, cô ấy nhất định bị hù chết rồi ! !” Hi Văn vui vẻ ôm cổ Daniel, cười nói: “Con muốn cho các người một ngạc nhiên, vui vẻ thôi! Ông nội nói với mẹ, Tiểu Ma Nữ một mình cầm chổi bay khắp nơi a! ! Ông nội nói với bà nội, Hi bảo bối lớn lên, nhất định có thể giống như Tiểu Ma Nữ bay khắp nơi! ! Cho nên con nói chào tạm biệt ông bà nội, về nước a! ! PAPA, con rất nhớ người!” Daniel ôm Hi bảo bối, nói: “PAPA cũng rất nhớ con!” Hàn Văn Hạo ngồi trêи sofa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hi Văn, ánh mắt nhanh chóng chớp lóe, bỗng nhiên nhớ tới lời của cô bé, một cách khó tin: “Tôi nghĩ mẹ tôi phải bảo lãnh, dù sao cô ấy là ảnh hậu.

Mặc dù tôi không hiểu tại sao nói: sói đến đây lại đoán không ra là quả khế, người có chỉ số thông minh như vậy, lại có thể làm ảnh hậu, nhưng ông đạo diễn nói, bản thân diễn viên không có giá trị ! ! Àiz!” Hắn khϊế͙p͙ sợ nhớ lại Hạ Tuyết ngồi gần hắn trêи sofa, căng thẳng hỏi hắn, sói đến đây, đoán một loại hoa quả! Trái tim của hắn căng thẳng, nhìn Daniel ôm cô bé vào trong ngực, đau lòng sửa lại mái tóc trêи trán, cầm lấy bàn tay nhỏ xíu của cô bé, đưa lên môi mình, hôn nhẹ, mỉm cười nói: “Hôm nay tiểu thục nữ chúng ta rất có hương vị cô gái Đông Phương!” Hi Văn lập tức ngẩng khuôn mặt lên tươi cười, vẻ mặt bướng bỉnh, vui vẻ dựa vào vai Daniel, chu môi rất đáng yêu.

.

.

.

.

. Trong đầu Hàn Văn Hạo nhanh chóng nhớ lại sáu năm trước, Hạ Tuyết nói với hắn.

.

.

.

.

.”Tôi quay xong bộ phim “Vương triều hiện đại” tôi sẽ cùng em trai rời khỏi thành phố này.

.

.

.

.

.


Sẽ không trở lại.

.

.

.

.

.

Tôi muốn đi đến một thị trấn nhỏ, mở một tiệm cà phê, ở nơi đó có đủ loại hoa Violet.

.

.

.

.

.

Tôi muốn bình an sống qua ngày.

.

.

.

.

.” Hắn lập tức nhìn bộ dáng cô bé 5 tuổi trong lòng Daniel, hắn càng không ngừng tính toán thời gian, hắn cau mày, cuối cùng đã hiểu, sáu năm trước Hạ Tuyết vì mang thai mà rời khỏi??? Hắn kinh sợ ngẩng đầu nhìn cô bé kia…… .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.