Quảng Cáo Tìm Vợ Yêu

Chương 273





Daniel đột nhiên chậm rãi ngẩng đầu, hai tròng mắt nóng bỏng nhìn cô.

.

.

.

. Hạ Tuyết thở phì phò, sau khi nhìn hắn, tròng mắt mâu thuẫn và do dự, cô không nhịn được nuốt cổ họng khát khô, ánh mắt mê mang chớp chớp. Daniel thâm sâu nhìn Hạ Tuyết một lúc lâu, hắn đột nhiên vùi đầu trêи cổ Hạ Tuyết, cười, sau đó bên tai cô nói: “Sorry.

.

.

.

.

.” Trong lòng Hạ Tuyết đau nhói, cô quay đầu nhìn hắn, vội vàng muốn giải thích nói: “Không có, không có, là em không tốt.

.

.

.

.

xin lỗi, em chỉ.

.

.

.

.” “OK!” Daniel vươn tay nhẹ nhàng che miệng cô lại, sau đó trầm giọng nói với cô: “Cùng một chỗ nhiều năm, cho tới bây giờ anh cũng chưa hôn em như vậy, đột ngột làm cho em chưa chuẩn bị tâm lý, là lỗi của anh.

.

.

.

.

.

Không có việc gì.

.

.

.

.


.” Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, vươn tay nâng nhẹ khuôn mặt Daniel, thở dài nói: “Daniel.

.

.

.

.

.

em phải làm sao?” Daniel mỉm cười nói: “Thật ra, đêm nay em đã rất tốt rồi, em để cho anh được tiếp cận em, đã rất tốt rồi.

.

.

.

.

.” Hạ Tuyết nói không ra lời, chỉ chăm chú nhìn hắn. “Tới đây.

.

.

.

.

.” Daniel đột nhiên từ bên cạnh giường, ôm Hạ Tuyết nằm ngay ngắn trêи giường, sau đó kéo tấm chăn tơ tằm đắp trêи người Hạ Tuyết, sau đó hôn trêи trán cô, thở dài nói: “Bảo bối, ngủ đi, anh ở trong này với em, nghỉ ngơi một chút, ngày mai cùng anh ăn sáng, hả?” Lần đầu tiên Hạ Tuyết nằm trêи giường Daniel, cảm nhận trêи giường của hắn ấm áp và mùi hương quen thuộc vây quanh mình, trong lòng cô tức khắc xẹt qua cảm giác buông lỏng, nhướng mắt nhìn Daniel đang cười nhạt nhìn mình, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, như an ủi nói: “Thật sự không có việc gì.

.

.

.

.

.

yên tâm nghỉ ngơi đi.

.

.

.

.

.” Trong bóng đêm Hạ Tuyết nhìn ánh mắt hắn dịu dàng, lóe ra ánh sáng mê người, trái tim cô đau nhói, mặc kệ hắn trấn an cô thế nào, một buổi tối như vậy, làm người ta rất tiếc nuối, cô đột nhiên hiểu ra, những ngày tháng vui vẻ, dường như đang muốn dần dần rời xa, bởi vì không thể cùng chung một chỗ, cũng chỉ có thể tách ra.

.

.

.

.

.

Nghĩ tới đây, trong lòng Hạ Tuyết đau đớn, cô nghẹn ngào quay đầu lại, vươn tay ôm bên hông Daniel, mặt dán trong lồng ngực hắn, hưởng thụ sự dịu dàng của hắn, nhớ đến ánh mắt thông cảm và nhẫn nhịn của hắn lúc nảy, trong lòng cô đột nhiên có quyết định. Daniel ôm Hạ Tuyết, xuyên qua cửa sổ sát đất, nhìn mặt biển mênh ʍôиɠ vô tận, đang gào thét, hắn nhẹ nhàng vỗ vai Hạ Tuyết.

.

.

.

.

. Sinh mệnh là như vậy, có người nói, bạn không nên như vậy, bạn không nên như vậy, luôn luôn bất đồng ý kiến, sau đó muốn nói một câu, cuộc sống a, bạn luôn luôn mâu thuẫn như vậy.

.

.

.

.

. Sóng biển vẫn gợn sóng , những chuyện xưa trong bóng tối tuôn trào.

.

.

.

.

. ***** Sáng sớm! Tia nắng ban mai chiếu xuống ban công Phòng Tổng Thống.

.

.

.


.

. Thanh Nhã cùng người giúp việc vẫn bận rộn chuẩn bị bửa sáng, các cô biết đêm qua Hạ Tuyết ngủ trong phòng chủ nhân cho nên cũng không dám quấy rầy, chỉ thỉnh thoảng chú ý đến cánh cửa, để tránh quấy rầy chủ nhân trong phòng! Tối hôm qua, Hi Văn dường như cũng có chút mệt mỏi, bình thường cô bé luôn uống ít mật ong, hôm nay cũng thức dậy rất trễ, Thanh Nhã cẩn thận đi vào phòng, nhìn Tiểu chủ nhân ngủ ngon như vậy, cô mỉm cười đi ra ngoài, nhưng vừa mới đi ra ngoài, đã nghe tiếng chuông cửa Phòng Tổng Thống vang lên, cô ngạc nhiên sửng sốt, bình thường lúc này, rất ít người tới quấy rầy a, cô nghĩ một chút, giơ tay để cho người giúp việc đi mở cửa, nhưng khi họ mở cửa ra, liền sửng sốt nhìn thấy một nhóm nhân viên nghiệp vụ đứng trước cửa, bao gồm cả giám đốc khách sạn.

.

.

.

.

. “Xin hỏi.

.

.

.

.

.

Mọi người có chuyện gì sao?” Thanh Nhã ngạc nhiên nhìn Giám đốc hỏi. Giám đốc mỉm cười nói với Thanh Nhã: “Chào cô, tôi là Lục Triển Hoa, Giám đốc khách sạn, chúng tôi nhận được điện thoại của Tổng Tài, nói vị khách nhỏ của các vị, phản ánh với Tổng Tài rằng chiếc giường trong phòng khách rất cao, sáng nay hắn căn dặn bảo người chúng tôi đến đây, đổi chiếc giường cho vị khách nhỏ!” “Ồ?” Thanh Nhã kinh ngạc nhìn Giám đốc, nói: “Không thể nào? Vị khách nhỏ của chúng tôi.

.

.

.” Cô sửng sốt, liếc mắt nhìn người giúp việc một cái, nói: “Chắc không phải là tiểu chủ nhân chứ? Cô ấy vẫn oán giận chiếc giường rất cao, rất khó leo lên!” Giám đốc lập tức cười nói: “Vậy được rồi ! Xin cho phép chúng tôi vào phòng, đổi giường cho vị khách quý nhỏ!” “Ông chờ một chút!” Thanh Nhã lập tức xoay người, không dám đánh thức Daniel, mà trực tiếp đi vào phòng Hi Văn, sau đó ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vươn tay lắc lắc vai Hi Văn, dịu dàng nói: “Tiểu chủ nhân, cô thức dậy đi.

.

.

.

.

.” Hi Văn là một đứa bé dễ tỉnh ngủ, cho nên cô bé nghe có người gọi nó, mở đôi mắt mơ hồ lim dim, giọng nói khàn khàn hỏi: “Làm sao vậy?” Thanh Nhã mỉm cười nói: “Ngày hôm qua, có lẽ cô đã phản ánh với Tổng Tài về chiếc giường khách sạn rất cao? Sáng nay Hàn Tổng Tài sai người đến đây đổi giường cho cô.

.

.

.

.

.” Hai mắt Hi Văn sáng lên.

.

.

.

.

. Sáng sớm, các nhân viên nghiệp vụ rất cẩn thận và chuyên nghiệp tháo bỏ chiếc giường nhỏ trong phòng Hi Văn, sau đó cẩn thận đưa tới chiếc giường thủy tinh gần 1.000.000 đồng, chiếc giường thủy tinh hình tròn này dài 2 mét vuông, hơn phân nửa hình tròn nhô ra là hoa văn khảm thủy tinh trắng, tất cả hoa văn là chuyện cổ tích công chúa Bạch Tuyết, sau đó trang bị khăn trải giường, chăn, gối đầu cùng kiểu dáng.

.

.

.

.

.


. Hi Văn ôm vai, hai mắt to nhìn chằm chằm nhân viên nghiệp vụ treo một cái màn lụa màu hồng trêи đỉnh, sau đó buông màn lụa thẳng xuống bốn phía của chiếc giường, màn lụa phủ lên thủy tinh lờ mờ bên trong phát ra ánh sáng đặc sắc, tạo hiệu ứng kỳ ảo làm say lòng người.

.

.

.

.

. “Oa.

.

.

.

.” Những người giúp việc trầm trồ nói: “Trời ạ.

.

.

.

thật đẹp a.

.

.

.

.

.” Vẻ mặt Hi Văn bình tĩnh nhìn mọi thứ.

.

.

.

.

. “Nếu mọi người không còn chuyện gì khác, chúng tôi không quấy rầy nữa! Chiếc giường đã bố trí xong!” Giám đốc khách sạn lập tức căn dặn nhân viên nghiệp vụ cẩn thận mang chiếc giường cũ đi ra ngoài, nhưng mặc kệ bọn họ cẩn thận thế nào, vẫn gây ra một chút tiếng động nhỏ, lúc nhân viên nghiệp vụ nâng giá gỗ, vô ý đụng phải cánh cửa! Thanh Nhã đang lo lắng nhìn bọn họ.

.

.

.

.

. Quả nhiên Hạ Tuyết nhíu mày, nghe tiếng động bên ngoài cửa, có chút mệt mỏi, thở dốc, chậm rãi mở mắt ………… .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.