Quảng Cáo Tìm Vợ Yêu

Chương 274





Đầu tiên cô nhìn thấy chiếc rèm cửa sổ sát đất trong phòng có màu xanh đậm, tiếp đến là tầng lụa màu trắng mỏng bên trong.

.

.

.

.

.

Lộ ra cửa kính nhìn ra bên ngoài cửa sổ có vườn hoa xinh đẹp rực rỡ.

.

.

.

.

. Daniel thích ngắm cảnh biển, cho nên giường nằm đối diện vườn hoa trước Phòng Tổng Thống. Lúc này cô mới chợt nhớ đêm qua cô ngủ trêи giường Daniel, cô đột nhiên chậm rãi cười, hơi quay đầu, phát hiện mình đang gối lên cánh tay Daniel ngủ rất thoải mái, hắn nằm nghiêng, tay để ngang trêи eo cô, mặt gối trêи chiếc gối đầu mềm mại, lông mi thật dài bao trùm mí mắt dưới, mũi cao thẳng, kết hợp đường cong đẹp đẽ, đôi môi khêu gợi mím chặt, lúc nào hắn cũng có dáng vẻ buông lỏng, nhưng không ai biết, rốt cuộc trong cơ thể hắn ẩn giấu sức mạnh thế nào.

.

.

.

.

. Hạ Tuyết không nhịn được vươn tay vuốt nhẹ lông mi hắn, cười vui vẻ.

.

.

.

. Daniel vẫn ngủ say. Hạ Tuyết không quấy rầy hắn nữa, cẩn thận đỡ cánh tay hắn qua một bên, sau đó đắp kín chăn cho hắn, cẩn thận ngồi dậy, chuẩn bị đi chân trần xuống giường, nhưng cánh tay lại bị người nhẹ nhàng nắm chặt.

.

.


.

.

. Hạ Tuyết sửng sốt quay đầu lại, nhìn thấy Daniel nằm trêи giường, ánh mắt ʍôиɠ lung đang nhìn mình, mỉm cười dịu dàng. Hạ Tuyết giật mình bật cười nói: “Anh thức dậy lúc nào vậy?” “Vừa mới.

.

.

.

.

.” Daniel nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tuyết vừa mới tỉnh ngủ ửng hồng, rất đáng yêu, hắn đột nhiên kéo cánh tay của cô, làm cho cô ngã xuống giường một lần nữa, sau đó đè chặt trêи thân thể cô, cúi đầu nhìn khuôn mặt Hạ Tuyết không nhịn được đỏ lên, ánh mắt hắn thoáng qua một chút hài lòng, thấp giọng khàn khàn nói: “Đột nhiên anh phát hiện, hóa ra lúc vẻ mặt em đỏ lên, nhìn rất đẹp.

.

.

.

.

.” Hạ Tuyết có chút khẩn trương, nhưng cố làm ra vẻ thoải mái nhìn Daniel nói: “Thế nào? Bình thường da mặt của em rất dày sao?” Daniel cười mê người, lại nghe bên ngoài cửa có tiếng vui vẻ, mừng rỡ, hắn nhíu nhíu mày hỏi: “Chuyện gì vậy? Sáng sớm sao lại náo nhiệt như vậy?” “Em cũng cảm thấy kỳ quái.

.

.

.

.

.” Hạ Tuyết tò mò nhảy xuống giường, sau đó chân trần muốn đi ra bên ngoài, lại bị Daniel từ phía sau ôm lại, cúi xuống hôn nhẹ lên cổ cô, thấp giọng hỏi: “Đi đâu vậy?” Hạ Tuyết quay đầu nhìn Daniel cười nói: “Ra ngoài nhìn xem xảy ra chuyện gì? Không biết có phải Hi Văn nghịch ngợm hay không? Em muốn đi rửa mặt chải đầu một chút.

.

.

.

.

.” Daniel hôn nhẹ lên cổ Hạ Tuyết, lại cất giọng khàn khàn mê người nói: “Rửa mặt chải đầu trong phòng anh này.

.

.

.

.

.” Mặt Hạ Tuyết ửng đỏ, hiểu ý của hắn, cười gật đầu nói: “Được!” Daniel vừa nghe ngạc nhiên, mừng rỡ, lập tức đem cả người cô bế lên, đi đến phòng tắm. Hạ Tuyết kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó ôm cổ Daniel, có chút khẩn trương cười hỏi: “Anh muốn làm chi?” Daniel cười nói: “Ôm em đi rửa mặt chải đầu!” “Em cũng không phải đứa bé!” Hạ Tuyết bất đắc dĩ cười nói. Daniel thần bí cười, ôm lấy Hạ Tuyết đi vào phòng tắm, lại đột nhiên đem cả người cô đặt trước bồn gốm sứ, cúi xuống nhẹ nhàng ʍút̼ cánh môi của cô.

.

.

.

.

. “Ưm.

.

.

.

.

.” Mặt Hạ Tuyết đột nhiên đỏ lên, thân thể ngửa ra sau.

.

.

.

.


. Daniel cười, lại tiếp tục cùng cô hôn nồng nhiệt, triền miên, cửa dần dần đóng lại, đóng kín không khí lãng mạn ấm áp. ***** Hàn Văn Hạo và Tả An Na đi nhanh vào Phòng Tổng Thống, vừa đi vừa nghe Tả An Na báo cáo chuyện ngộ độc thức ăn Trung Quốc tại Khách sạn Á Châu gần đây, mà người trúng độc là chủ tịch Quốc Hội của một nước, Hàn Văn Hạo mặt lạnh căn dặn nói: “Điều tra kỹ chuyện này! Bên trong đang chuẩn bị tranh cử, người được đề cử, nhất định sẽ ở tận sức tìm kiếm người tài trợ khắp nơi! ! Tạm thời chúng ta bất động, làm như không biết chuyện chủ tịch Quốc Hội trúng độc, nhưng vẫn ra sức điều tra !” “Vâng! Tôi sẽ điều tra rõ ràng!” Tả An Na nói xong, đã cùng Hàn Văn Hạo đi vào trong phòng khách, Thanh Nhã đã quen việc Hàn Văn Hạo thường xuyên sáng sớm đến bàn luận công việc, cô mỉm cười xoay người đi chuẩn bị châm trà, trong lúc xoay người, nhìn thấy cửa phòng của chủ nhân mở ra, Daniel ôm eo Hạ Tuyết đi ra, hôn lên mặt của cô, nhìn vô cùng ngọt ngào và mập mờ.

.

.

.

.

. Ánh mắt Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng và nụ cười ngọt ngào của Hạ Tuyết! “Chủ nhân, Hạ tiểu thư, Hàn Tổng Tài đến.

.

.

.

.

.” Thanh Nhã lập tức mỉm cười tiến lên nói. Daniel và Hạ Tuyết vừa nghe, cùng ngẩng đầu lên nhìn Hàn Văn Hạo. “Hey! Chào buổi sáng!” Daniel nhẹ nhàng buông Hạ Tuyết, hướng Hàn Văn Hạo, vươn tay mỉm cười nói: “Xin lỗi, hôm nay thức dậy hơi trễ”. Hàn Văn Hạo chỉ nhàn nhạt cười, vươn tay bắt tay Daniel, sau đó nhìn vẻ mặt vẫn rạng rỡ của Hạ Tuyết lúc nảy, đột nhiên nghiêm túc, ôm vai xoay người ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay có chuyện gì náo nhiệt thế này?” Thanh Nhã lập tức mỉm cười nói: “Hàn Tổng Tài nghe Tiểu chủ nhân phản ánh chiếc giường trong phòng rất cao, nên sai người đưa đến một chiếc giường lớn! Chiếc giường kia rất đẹp, tất cả đều khảm hoa văn bằng thủy tinh!” Daniel và Hạ Tuyết vừa nghe, đều tò mò nhìn về phía Hàn Văn Hạo.

.

.

.

.

. Hàn Văn Hạo mỉm cười nói: ” Tôn chỉ phục vụ của khách sạn là, sáng tạo ra ngôi nhà thứ 2.

.

.

.

.

.

Hôm qua tôi nghe Hi Văn nói cảm thấy giường của khách sạn rất cao, nên tôi sai người đưa tới một chiếc giường khác!” “Cám ơn tâm ý của anh!” Daniel sang sảng cười, sau đó ôm nhẹ eo nhỏ nhắn Hạ Tuyết đi tới phòng Hi Văn.

.

.

.

.

. Hạ Tuyết vừa đi vừa quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, vẻ mặt đông lạnh, tròng mắt sâu không lường được nhìn cô chòng chọc, cô nhướng mày, hừ một tiếng, đi vào phòng con gái, nhưng cô vừa mới bước vào, liếc mắt một cái nhìn thấy chiếc giường thủy tinh kỳ ảo, cô “oa” một tiếng, nói: “Trời ạ.

.

.


.

.

.

Chiếc giường rất đẹp.

.

.

.

.

.” Daniel cũng kinh ngạc bật cười, nói: “Chiếc giường này giống với giường công chúa Tây Âu.

.

.

.

.

Trêи thế giới cũng không có mấy cái.

.

.

.

.” Hắn vừa nói xong, nhìn vẻ mặt bình tĩnh ôm vai đứng nhìn chiếc giường kia của cô bé Hi Văn, nói: “Bảo bối, con thích không?” Hàn Văn Hạo cũng chậm rãi đi vào phòng, nhìn con gái.

.

.

.

.

. Hi Văn cũng quay đầu lại, nhìn Hàn Văn Hạo, đôi mắt to sáng lóng lánh chớp một cái, đột nhiên đi tới trước mặt hắn, ngẩng đầu lên, dùng thái độ cao cao tại thượng, nói: “Tại sao chưa được cháu đồng ý, chú lại đến đổi giường? cháu không thích cái giường này! Cháu không thích công chúa Bạch Tuyết! Trong mắt của cháu, cô ấy là một công chúa bất hạnh, thiếu chút nữa bị chết ba lần! Cháu không ngốc như vậy!” .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.