"Được rồi!! " Rốt cuộc Trang Minh Nguyệt không thể nhịn được nữa lên tiếng, bà biết rõ tính khí của Văn Hạo, nghe đến mấy câu này nhất định sẽ cùng cha đối nghịch, bà liền mở miệng trước, nhìn chồng kích động nói: "Trung Tín!! Mới ăn cơm tối xong! Ông nói nhiều chuyện như vậy, làm ấy đứa nhỏ làm sao tiêu hóa? cả nhà Lam Anh xem Hi Văn như ruột thịt, chuyện muốn sửa họ, ông cũng phải tôn trọng cả ý kiến nhà bọn họ, dù sao bọn họ nuôi nấng Hi Văn nhiều năm, bây giờ chúng ta không thể tự tiện làm chủ a! Còn chuyện kết hôn, không phải nên hỏi trước mấy đứa nhỏ một chút sao?
"Bà biết cái gì? Đàn bà! " Hàn Trung Trí mặt lạnh nhìn vợ, bực tức nói: "Đã nhiều năm rồi, Hàn gia chúng ta là danh môn vọng tộc, nhưng vì xảy ra chuyện CD của Hạ Tuyết, mới đưa đến mấy lời đồn nhảm nhí này! Thậm chí người xung quanh cũng nói”.
Ông ta bất mãn ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tuyết, lạnh lùng nói: "Người xung quanh đều nói, hiện tại sự thật đã sáng tỏ, Hạ Tuyết muốn giành Văn Hạo với Thư Lôi!! Tôi đương nhiên biết Hạ Tuyết không có tâm tư đó, cô ấy cũng không phải là loại người kia, tuyệt đối sẽ không trộn lẫn cùng một chỗ với Văn Hạo! Nếu đã như vậy, tại sao không nhanh chóng làm rõ quan hệ? Vẫn giày vò nhau làm gì?
Trái tim Hạ Tuyết uốn éo thành một đoàn, rốt cuộc cảm thấy trong lời nói Hàn Trung Trí có lời gì, không nhịn được ngẩng đầu nhìn ông ta, nhưng nhìn thấy cặp mắt âm trầm của Hàn Trung Trí, cô lập tức cúi đầu.
Hàn Văn Hạo vẫn rất bình tĩnhlắng nghe, nghe, nghe, nghe xong, rốt cuộc hắn lộ ra nụ cười quay đầu nhìn về phía cha nói: "Cha, hôn sự của con và Thư Lôi, là do cha quyết định, con đã theo ý của cha, cưới cô ấy, con cũng thưởng thức cô ấy, cũng không muốn nói quá rõ là bởi vì gia tộc.
Nhưng ít nhất hiện tại, xảy ra nhiều chuyện như vậy, tạm thời con không muốn suy tính đến chuyện hôn nhân, tôi muốn nói chuyện với Thư Lôi”.
"Con muốn nói chuyện gì?" Hàn Trung Trí nhìn con trai, nghiêm túc hỏi: "Thư Lôi vì xì căng đan của con và Hạ Tuyết mà sinh non, danh tiếng mất hết, sau đó nói với Tần gia, tạm thời không tính đến chuyện hôn sự? Con muốn vứt bỏ con bé? Tương lai con bé sẽ ra sao? Văn Hạo, cha cho con biết, mặc dù cha cũng là một kẻ rất tàn nhẫn, nhưng chuyện như vậy, cha thật làm không được! Con đã xin lỗi Hạ Tuyết, công khai tất cả, đã chịu đủ lời chỉ trích rồi! Bây giờ nếu dám vứt bỏ Thư Lôi, như vậy danh tiếng của con sẽ bị hủy hết! Con có suy nghĩ kỹ chưa?
Hàn Văn Hạo cắn chặt răng!
Hàn Trung Trí có chút đau lòng nhìn con trai nói: "Lúc con công khai tất cả, con có nghĩ tới đường lui không? Là con tự buộc mình đi đến bước này!
Hàn Văn Hạo đột nhiên cười một tiếng, quay đầu nhìn cha mỉm cười nói: "Nếu như theo lời cha nói, vì mình lưu nhiều đường lui, cũng không thấy chỗ nào tốt để đi!"
"Con ……" Hàn Trung Trí tức giận nhìn con trai, mặt đỏ lên, Hàn Văn Kiệt thấy thế, lập tức đứng lên, đi tới trước mặt cha, nắm chặt mạch môn của cha, nhìn anh trai nói: "Anh cả!! Trước tiên chậm một chút, những việc này, để nói sau đi! "
Mặt của Hàn Văn Hạo cứng ngắc, co quắp đáng sợ, ánh mắt hắn đỏ ngầu, nhìn cha nói: "Mặc dù cha nói suy nghĩ cho con, nhưng thật sự đang suy nghĩ vì con sao? Mở miệng ra là giữ uy tín và danh tiếng, không phụ lòng và xin lỗi, nếu quả thật muốn nói xin lỗi, người con phải xin lỗi đúng là Hạ Tuyết! Chuyện CD, con và Daniel đều nhìn ra, tuy thể hiện là đối phó Hạ Tuyết, nhưng là bí mật đối phó con và Daniel! Bất kể Hạ Tuyết và Thư Lôi đều là vật hy sinh!! Chẳng lẽ con là người được hưởng lợi duy nhất trong nhiều người? Con được lợi ích gì? ngàn vạn người chỉ trích, cũng không bằng một tiếng tha thứ của Hạ Tuyết! Nếu như con để ý đến ánh mắt của người khác, con sợ báo ứng, con sẽ không vì Hàn gia làm nhiều chuyện muốn xuống Địa ngục như vậy!!"
"Văn Hạo!" Trang Minh Nguyệt nghe xong, cảm thấy kinh hãi, hai mắt rưng rưng nhìn con trai nói: "Con làm sao vậy? Nói ra chuyện này làm gì? Chúng ta cũng biết con vì người trong nhà bỏ ra rất nhiều, cha con cũng vì thương yêu con mới nói như vậy!"
"Thương yêu con!? " Hàn Văn Hạo mặt lạnh nhìn cha chằm chằm, nói: "Nếu thương yêu con, phải xem trọng ý kiến của con mà không phải ăn một bữa cơm tối, trong lúc con hiếm có được vui vẻ, lại nói lên nhiều yêu cầu vô lý như vậy! Cha có để ý đến cảm thụ của con không? Nếu ở trong lòng của con, Hạ Tuyết chỉ là một áng mây, một cơn gió, con sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để bảo vệ mình! Cố gắng bảo vệ mình!! Nhưng cô ấy ở trong lòng của con, không phải là một áng mây, một cơn gió!! "
Hạ Tuyết lập tức ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn khuôn mặt kiên nghị của Hàn Văn Hạo, ánh mắt kiên định, trong lòng của cô đau xót, muốn vươn tay ngăn cản hắn nói tiếp.
"Con có ý gì? " Hàn Trung Trí nhìn chòng chọc con trai, hỏi!!
"Con có ý gì cha vẫn không rõ sao? " Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, nhìn thẳng cha nói: "Con yêu Hạ Tuyết! Con muốn đấy! Con muốn cưới đấy! Chỉ cần cô ấy nguyện ý gả! Con sẽ cưới! Nhưng cô ấy một mực cự tuyệt con, vì chu toàn cho tất cả mọi người, cô ấy cự tuyệt con!! Con cũng chỉ có thể tiếp nhận cự tuyệt của cô ấy!! Hôm nay đã đến mức này, là vì đã có rất nhiều ngã tư đường cứ đè ép cô ấy không thở nổi!! Hôm nay ngay một bữa cơm, cha cũng không thể để cô ấy ăn xong!! Hôm nay cha muốn lựa chọn làm rõ ràng mọi chuyện, cha cũng đừng trách con tàn nhẫn!! Nếu con bất chấp tất cả, cha nên hiểu, con có bao nhiêu lực lượng để hủy diệt tất cả!! Đi!!".
truyện ngôn tình
Hàn Văn Hạo nói nói xong, lập tức kéo Hạ Tuyết đi ra ngoài.
"Đừng như vậy" Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, đau lòng nhìn Hàn Văn Hạo.
"Con dám đi!! thì vĩnh viễn con đừng trở về cái nhà này!! " Hàn Trung Trí tức giận đến cả người run rẩy nói với Hàn Văn Hạo!!
Hàn Văn Hạo cắn chặt răng nhìn cha nói: "Cha không cần uy hiếp con, Hàn Văn Hạo con chưa bao giờ chịu sự uy hiếp!! Đây là huyết thống Hàn gia cho con!!"
Hắn vừa nói xong, dắt Hạ Tuyết rời đi!!!.