Quảng Cáo Tìm Vợ Yêu

Chương 61



Giữa trưa!

Hàn Văn Kiệt mở cửa phòng bệnh của Hạ Tuyết ra, nhìn thấy giường bệnh trống trơn, anh vô cùng sửng sốt, chợt nhớ tới sáng nay, không biết đã xảy ra chuyện gì, cô vừa mới hàn huyên với ai đó mấy câu, đã nóng nảy xông ra ngoài, đến giờ vẫn chưa trở về phòng … Anh nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã là giữa trưa rồi …

“Đến kia đi!”, Hàn Văn Kiệt thấp giọng nói, tiến thẳng về hướng phòng bệnh cách ly của Hạ Hân, anh nhìn thấy dì Lưu và Quách Dung đang ở bên ngoài cửa kính nhìn vào phòng bệnh trông chừng Hạ Hân, đang cầm hộp cơm trước mặt để ăn … Anh dừng lại, xoay người định trở về phòng làm việc vì không muốn quấy rầy họ, nhưng vừa mới xoay lại thì thấy có một người nào đó hấp tấp chạy phía đằng trước … hình dáng vô cùng giống Hạ Tuyết … nhưng mà tại sao dáng vẻ lại lén la lén lút?

Hàn Văn Kiệt cảm thấy khó hiểu, suy nghĩ một chút, rồi bước nhanh về phía trước đi theo người ấy, anh nhìn thấy người này chui vào cánh cửa thoát hiểm dành cho trường hợp hỏa hoạn khẩn cấp của bệnh viện, anh càng nghi ngờ hơn, lối đi ấy vô cùng lạnh lẽo … Anh chầm chậm bước tiếp, trên đường đi gặp hai người đồng nghiệp, chào hỏi nhau xong thì anh cũng đến được cánh cửa gỗ của lối đi ấy, anh cẩn thận mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy một người đang ngồi chồm hổm trên cầu thang run bần bật vì lạnh, đầu tóc rối tung …

Anh nhìn tấm lưng ấy, lãnh đạm gọi “Hạ Tuyết!”

Hạ Tuyết đang ngồi xổm trên cầu thang, sắc mặt đỏ bừng không dám ngẩng đầu lên, vừa rồi cô vội vàng chạy về phòng bệnh, nhưng không ngờ từ xa đã nhìn thấy anh đang đứng trước cửa, cô liền muốn trốn, không ngờ bây giờ …

Hàn Văn Kiệt bước từng bước xuống cầu thang, đến phía sau lưng Hạ Tuyết, nhàn nhạt nói “Tôi biết là cô … đứng lên … xảy ra chuyện gì? Lại chảy máu mũi à?”

“Không phải!”, Hạ Tuyết đột nhiên cười khanh khách, đứng dậy khoa tay xoay người … “Đột nhiên tôi muốn hóng gió một chút …”

Hàn Văn Kiệt im lặng nhìn mái tóc dài đến thắt lưng bị rối tung xõa trên tấm lưng của Hạ Tuyết, những sợi tóc bị cắt cọng ngắn cọng dài lòa xòa trên vai cô, hai má lại đỏ hồng và sưng, có thể nhìn thấy rõ ràng năm ngón tay trên má trái và má phải, khóe miệng chảy máu, con mắt trái giống như mắt gấu mèo, mắt phải hồng hồng như bị phỏng xung quanh, chiếc áo bệnh nhân nhăn nhúm, nút chính giữa bị bung, trên mu bàn tay có nhiều vết cào …

Hàn Văn Kiệt trầm mặc nhìn cô đang cúi đầu thật thấp, cô muốn dùng hai hai che mặt mình lại, dáng vẻ lúng ta lúng túng, vừa buồn cười vừa đáng thương …

“Sao lại như thế này?”, Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt hỏi.

“Tôi … tôi … vừa rồi đi ra ngoài, không cẩn thận bị té … ha ha ha …”, ánh mắt Hạ Tuyết lóng lánh, vụng về cười …

Hàn Văn Kiệt thẳng thừng nói “Té có thể làm cho tóc biến thành sợi ngắn sợi dài sao? Té làm cho mắt sưng lên à? Té làm cho trên mặt có dấu năm ngón tay hả? Té để lại nhiều dấu vết như thế sao? Trong người còn có chổ nào bị thương không?”

“Không có!”, Hạ Tuyết ngẩng đầu lên nhanh nhẩu đáp, nhưng vừa mới trả lời xong, lại thấy lỗ mũi nóng lên, cô khẽ hô “ai da”, vừa định che lỗ mũi lại bị Hàn Văn Kiệt nắm chặt bả vai, ép cô ngồi xuống, một tay vịn đầu cô, để cô ngữa trán về phía sau, anh lại tiến gần hơn đến bên Hạ Tuyết, dùng ngón giữa đè xuống mũi cô, ghé vào tai cô, nghiêm khắc hỏi “ Tại sao không uống thuốc?”

“Tôi … tôi … Hôm nay tôi quên …”, Hạ Tuyết co người lại nói dối.

Hàn Văn Kiệt nhìn thấy máu trong mũi cô hơi ngừng lại, lập tức ôm lấy thân hình be bé của cô, đi thẳng về hướng phòng bệnh … nghiêm khắc nhắc nhở cô “Nếu tiếp tục như vậy, cô sẽ mất rất nhiều máu … như thể con nít, làm sao mà có thể sống tốt chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.