Quang Chi Tử

Quyển 11 - Chương 17: Thần bí mặt nạ



Sấu tiểu hán tử cau mày nói:

-Tiên sinh này, những cái này đều là hàng thượng phẩm, ta đã kỳ công thu thập.

Ta lắc đầu nói:

-Mấy đồ vật này đối với ta công dụng không lớn, nếu ngươi không có những thứ khác, ta phải đi đây.

Sấu hẳn tử tựa hồ thật lâu không có khách, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng nói:

-Vậy ngài hãy nhìn xem cái này. Cái này chính là cực phẩm ở nơi này của ta đó.

Nói rồi hắn lấy ra một cái hộp gỗ mở nắp ra, lộ ra bên trong nội tầng tầng. Bên trong chỉ có một đồ vật, mỏng giống như tờ giấy, màu bạc, không biết là vật gì. Nhưng ta mơ hồ cảm giác được trong đó ẩn chứa một nguồn năng lượng thật lớn. Cái này quả thật là một vật không tầm thường đó a.

-Đây là cái gì?

Ta hỏi.

Sấu hán tử nói:

-Cụ thể là vật gì đến bây giờ ta còn không có hiểu được. Ta gọi nói là Dũng Giả mặt nạ. Mang nó lên mặt, chẳng những che kín cả khuôn mặt , hơn nữa thấu khí tính phi thường tốt, một chút cũng đều không cảm giác được. Ta nghe người khác nói lại,vật này bên trong ẩn chứa cường đại năng lượng ma pháp. Cái này chính là bảo vật a. Thế nào, nếu ngài thích, ta bán rẻ cho.

Mặt nạ? ta trong lòng vừa động, tiện tay cầm cái Dũng Giả mặt nạ lên. Cầm vào tay mềm nhẹ, tựa hồ không có sức nặng, cũng cảm giác không ra nó làm bằng chất liệu gì. Ta cúi đầu, cẩn thận gắn cái mặt nạ vào trên mặt. Trên mặt cảm giác mát lạnh, mặt nạ tự động đi lên, toàn thân cảm giác có được một luồng sức mạnh. Cảm giác của ta tại mặt nạ trước mặt tăng lên. Năng lượng hàm ẩn bên trong mặt nạ bị năng lượng dung hợp trong cơ thể ta hấp dẫn, tự nhiên hình thành một cái cầu nối liên kết. Thánh kiếm ở ngực ta cũng có chút dao động. Năng lượng ấm áp dâng lên, dung nhập vào trong mặt nạ, mặt nạ nhất thời phát ra quang mang nhàn nhạt màu bạc. Trên mặt nạ chỉ có cái miệng và cái mũi là lộ ra, cái này quả thật là rất tốt, đối với ta cực kỳ hữu dụng, vừa lúc có thể che dấu khuôn mặt xấu của ta.Năng lượng ẩn chứa trong đó có chút khí tức thần thánh. Chẳng lẽ là thần khí hay sao?

Sấu tiểu hán tử vội vàng hỏi:

-Thế nào? Ta nói có đúng không. Ngài xem, ngài vừa mang lên liền xuất quang mang, nhất định là nó nhận ngài là chủ nhân đây.

Ta mỉm cười nói:

-Đồ vật này ta thích, bao nhiêu tiền?

Sấu tiểu tử xoa xoa dôi bàn tay nói:

-Cái này, cái này, đồ vật này của ta giá gốc là 1 vạn kim tệ.Nếu nó và ngài đã có duyên như vậy, ta chỉ lấy ngài tám phần, 8 ngàn kim tệ, ngài thấy như thế nào?

Ta chết lặng, lúc này mới chợt nhớ lại trên người không có đem theo tiền. Tám ngàn kim tệ đối với ta mà nói quả thật là một số tiền lớn a! Bất quá, ta quả thật rất thích đồ vật này, ta có chút quẫn bách nói:

-Thật có chút không hay, ta bây giờ không mang theo tiền.

Vừa nghe ta nói không có tiền, sắc mặt Sấu hán tử liền thay đổi. Vẻ mặt cung kính vừa rồi liền biến mất, thay vào đó là một sắc mặt khó coi, thân thủ hướng trên mặt ta chộp tới:

-Không có tiền xưng cái gì ma pháp sư, trả lại cho ta. Lãng phí thời gian của lão tử ta.

Tay hắn đi đến trước mặt ta còn ba bốn thốn, mặt nạ đột nhiên lóe quang mang, đột nhiên nhằm tay hắn đánh tới.

Sấu tiểu hán tử cả giận nói:

-Như thế nào? Ngươi muốn cướp đồ vật đó của ta sao? Mau trả lại cho ta.

Ta có chút xấu hổ nói:

-Đồ vật này ta quả thật rất thích. Hay là như thế này vậy. Ta dùng đồ vật khác đổi với ngươi vậy.

Sấu tiểu hán tử hừ lạnh một tiếng nói:

-Ngươi? Ngươi nghèo như vậy thì có cái gì để cùng ta trao đổi đây. Mau trả lại cho ta, ta không bán nữa.

-Không, hãy cùng hắn trao đổi đi. Hãy đổi với cái bao quần áo kia của hắn.

Một thanh âm trầm trầm từ ngoài phòng truyền đến, một thân ảnh xuất hiện ở ngoài cửa. Ta quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một gã trung niên tráng hán. Người này so với ta còn cao hơn một chút, cùng Chiến Hổ có chút tương đồng. Trên người mặc trang phục võ sĩ bình thường. từ trên người phát ra khí thế, hẳn là có chút công phu. Trên mặt hoành nhục biểu hiện hắn không phải là hạng người thiện lương gì. Hai con mắt không ngừng đánh giá ta.

Sấu tiểu tử cung kính nói:

-Đại ca, ngài đã trở về, người này không có tiền lai còn muốn đồ của ta, làm lãng phí của ta nửa ngày công phu.

Tráng hán nọ liếc mắt một cái noi:

-Ta không phải nói như vậy, cho ngươi dùng mặt nạ đổi bao quần áo trong tay hắn.

Hắn quay sang hướng ta nói:

-Có đổi hay không?

Ta làm sao có thể dùng Tô Khắc lạp để pháp trượng để cùng đối phương trao đổi đây, lắc đầu nói:

-Ta không thể đổi được, ngươi làm sao lại muốn bao quần áo này của ta đây?

Tráng hán nọ hừ một tiếng, nói:

-Nhãn lực như vậy mà cũng không có thì ta làm sao mà có thể lấy việc buôn bán vật phẩm ma pháp làm sinh ý trong nhiều năm như vậy. Trong bao quần áo của ngươi hẳn là ma pháp trượng. Ta vừa rồi ở bên ngoài vừa rồi có thể cảm giác được nó phát ra năng lượng khí tức. Có thể dùng để đổi với Dũng Giả mặt nạ của ta.

Tô Khắc Lạp để pháp trượng của ta chính là long thần chi trượng, đổi cái này với cái mặt nạ không biết có tác dụng gì đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng mà, ta như thế nào dùng nó để trao đổi đây, phải biết rằng Tô Khắc Lạp để chi trượng đối với ta là phi thường hữu dụng. Có nó, có thể tăng cường uy lực ma pháp của ta lên. Cái mặt nạ này quả thật ta rất thích. Cái này làm sao bây giờ. Ta ngưng thần xem xét các vật phẩm trong không gian đại trung, nhìn xem có cái gì có giá trị có thể đem hoán đổi với bọn họ. Tâm thần vừa động, ta phát hiện một dạng đồ vật.

-Như vậy đi, pháp trượng của ta không thể hoán đổi cho các ngươi được. Nhưng ta có thể dùng các vật phẩm khác để trao đổi, tuyệt đối sẽ không cho các người thua thiệt, như thế nào?

Tráng hán nọ nói:

-Trước tiên lấy đồ vật ra cho ta coi một chút, nếu quả thật là đồ tốt, có thể thương lượng. Bất quá, ngươi đừng hòng lừa gạt ta, bằng vào nhãn lực của ta, liếc mắt một cái là có thể nhận biết đồ vật trị giá bao nhiêu tiền. Tại pháo đài, ta chính là chuyên gia giám định bảo vật nổi danh.

Mỉm cười, ta nói:

-Yên tâm, nhất định sẽ làm các ngươi hài lòng.

Nói rồi, ta từ hư không hoa tay, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một dạng đồ vật.

Tráng hán nọ kinh ngạc nói:

-Không gian ma pháp? Ngươi thật sự là cao cấp ma pháp sư?

Phải biết rằng ma pháp sư tại đại lục là một chức nghiệp được coi trọng nhất. Nhất là ngoài giai đoạn cao cấp ma pháp sư, bình thường cũng đều được mọi người tôn kính phi thường.

Ta không để ý đến sự kinh ngạc của hắn, cầm trong tay cái gì đó đi tới nói:

-Hay là ta dùng cái này trao đổi với ngươi, như thế nào?

Tại trong tay ta, có một cái quyển trục.

Sấu tiểu hán tử nọ nói:

-Đây là vật gì, một cái chỉ quyển mà đòi đổi bảo vật của chúng ta sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.