Quang Chi Tử

Quyển 11 - Chương 20: Đồ đệ ? Công chúa?



-Ui da.

Tiếng hô từ phía sau truyền đến. Ta hạ ý thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nữ tử nọ nằm trên mặt đất, tựa hồ bị té. Trong lòng nổi lên một ý niệm thiện, ta không được cũng phải trở lại bên cạnh nàng.

-Ngươi làm sao vậy?

-Nói nhảm, không thấy bổn tiểu thư bị té hay sao? Còn không mau đỡ ta đứng lên?

Nữ tử tức giận vội vàng nói.

Không muốn nghĩ cùng nàng có tiếp xúc thân thể nữa, ta phát ra một đạo dung hợp năng lượng, đỡ nàng đứng lên. Nàng ngoại trừ quần áo bên ngoài lấm lem một chút, trên người cũng không có vết thương gì. Xem ra ta đã lo lắng dư thừa.

-Tiểu thư, phiền nàng bước đi chú ý một chút.

Nói xong, ta lại theo hướng Nam đi đến.

-Người đeo mặt nạ

Tiếng gọi ầm ĩ lại truyền đến, nhưng lần này tựa hồ không có khí kiêu ngạo, ngược lại mang theo chút ôn nhu ủy khuất. Lòng ta như mềm đi, nhất là đối mặt với nữ hài tử, không khỏi nhịn được ngừng lại hỏi:

-Lại làm sao nữa đây?

Cô gái ủy khuất nhìn ta nói:

-Ngươi đưa ta trở về đi, có được hay không. Hoặc là, ngươi mang ta theo cũng được, ngươi đây là muốn đi đâu a?

Ta nhíu mày, ta đi tiếp nhận năng lượng truyền thừa của quang thần như thế nào có thể mang theo nữ hài tử có tính tình nóng như lửa đây? Ngay cả ta chính mình cũng không biết có thể quay trở về hay không. Ta hỏi:

-Ngươi trước tiên nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai? Vừa rồi những người đó sao lại truy đuổi ngươi?

Cô gái bĩu môi nói:

-Ta là người như thế nào? Ngươi muốn biết hay sao?

Ta gật đầu.

Thiếu nữ quỷ dị cười nói:

-Ta sẽ không nói cho ngươi biết, dù sao thì ngươi cũng không thể bỏ rơi ta ở nơi này. Ngươi từ trong pháo đài xuất ra đây, ngươi là không gian ma pháp sư, ngươi dạy ta có được không, ta rất thích không gian ma pháp. Ta cũng là không gian cao cấp ma pháp sư.

Cao cấp ma pháp sư? Ta như thế nào mà lại nhìn không ra, trên người nàng ma pháp khí tức rất ít, sợ rằng ngay cả trình độ trung cấp ma pháp sư cũng không tới.

Có thể là ánh mắt nghi hoặc của ta làm tổn thương lòng tự tôn của nàng, nàng hừ một tiếng, miệng liền niệm vài câu chú ngữ, thân thể chợt biến mất tại chỗ, trong nháy mắt thuấn di bên trái ta.

-Thế nào? Lúc này ngươi đã tin chưa, ta đúng là không gian ma pháp sư rồi.

Nhìn bộ dáng mười phần tin tưởng của nàng, ta không khỏi nhịn được mở miệng cười. Nàng trong nháy mắt sử dụng thuấn di quả thật rất kém, so với ta luc mới bắt đầu học không sai biệt lắm. Ngoại trừ miễn cưỡng có thể khống chế vị trí di chuyển,còn lại không có gì đáng nói. Tốc độ chậm không nói, chỉ nhìn một cách đơn thuần sắc mặt trắng bệch của nàng, ta cũng hiểu được ma pháp lực của nàng rất yếu.

-Cô nương, ta xem trình độ này của cô, sự rằng chỉ là sơ cấp ma pháp sư đẳng cấp mà thôi.

Thiếu nữ cả giận nói:

-Ngươi nói bậy, trong cung …,à, cả nhà đều nói ma pháp của ta là ở trình độ cao cấp ma pháp sư mà.

Cung? Cái gì cung? Chẳng lẽ…, ta trong lòng vừa động, đối với thân phận của cô gái này càng thêm tò mò.

-Thuấn di rời đi này mà cũng có thể cho là ma pháp sư cao cấp sao? Vậy ta hỏi ngươi, ngươi gặp không gian hệ ma pháp công kích chưa?

Cô gái bị ta hỏi thì thào nói:

-Không gian hệ còn có công kích ma pháp sao? Sao ta chưa bao giờ nghe nói qua.

Ngất, xem ra nàng không những công lực yếu, xem ra cả ma pháp học thức cũng …, ta mơ hồ đoán được, nữ tử này hẳn là con gái của một nhà quý tộc nào đó, nếu không, sao tính tình lại kiêu hãnh đến vậy. Nghĩ tới đây, ta nói:

-Xem đây, cái này là công kích ma pháp.

Nói rồi, ta tiện tay vung lên, một cái tiểu thứ nguyên trảm xuất ra, trong không trung nhất thời xuất hiện một cái khe nhỏ, không ngừng hút không khí chung quanh. Trong lúc nhất thời, đất đá chung quanh đều bị hút vào. Cô gái nọ trụ không vững, la lên một tiếng kinh hãi, nhất thời bị hút về hướng tiểu thứ nguyên trảm.

Ta lại phất tay, đánh ra một cái quang chi thúc phược trận, đưa thân thể nàng đứng tại chỗ.

-Thế nào? Biết cái gì là không gian ma pháp công kích chưa. Được rồi, ngươi tự mình trở về thành đi. Ta nghĩ người nhà nhất định đang tìm kiếm ngươi đó. Gặp lại.

Nói xong, ta xoay người bỏ đi.

Cô gái đột nhiên òa một tiếng, khóc lớn.

Kiên nhẫn của ta đã nhanh chóng bị nàng chọc giận, xoay người nói:

-Tiểu thư, lại chuyện gì nữa đây?

Thiếu nữ ủy khuất nhìn ta nói:

-Ta, ta không thể di chuyển.

Ta nhất thời hiểu được, thầm mắng chính mình trong lúc cấp thiết đã quên giải trừ quang chi thúc phược, với ma pháp của nàng ta làm thế nào nào có thể thoát ra được? Ta thu hồi quang chi thúc phược trói buộc nói:

-Được rồi, ngươi bây giờ có thể đi.

Cô gái đột nhiên kêu một tiếng, quỳ xuống, nghiêm chỉnh nói:

-Sư phụ, người nhận đệ tử này đi, ta nhất định bái ngài làm sư phụ.

Ta kinh ngạc, bái sư? Không thể nào, ta thu nàng làm đệ tử, sau này không phải là bị phiền sao. Ta lắc đầu nói:

-Quên đi, trình độ ma pháp của ta cũng không cao, không thể thu ngươi làm đồ đệ được, ngươi hãy thỉnh người cao minh khác đi.

Cô gái kiên định nói:

-Không, ta nhất định phái người làm sư phụ. Cũng không có ai nguyện ý dạy ta ma pháp, hôm nay thật vất vả gặp được một không gian hệ cao thủ như vậy, ngài nhất định phải nhận ta. Sư phụ, ta rất thông minh, ta có thể cho ngươi tiền,đóng cho ngươi rất nhiều học phí a.

Ta nở nụ cười, nàng muốn dùng tiền để đả động đến ta sao? Những người khác không thu nhận nàng sợ rằng bởi vì tính tình “nhu thuận“ đó của nàng a.

Ta phát ra một đạo năng lượng nâng nàng đứng lên, nói:

-Cô nương, ngươi đừng gọi ta là sư phụ, ta thật sự có chuyện rất trọng yếu cần phải đi làm. Ngươi mau chóng đi về pháo đài đi thôi.

Cô gái quật cường nói:

-Không, ngươi hôm nay nếu không thu ta làm đồ đệ, ta sẽ nhảy từ trên đây xuống.

Nói xong, nàng liền đi tới bên cạnh mép vực.

Ta mỉm cười nói:

-Cho dù ngươi có nhảy xuống dưới ta cũng không thu ngươi.

Thiếu nữ cả giận nói:

-Hảo, ta đây chính là do ngươi hại chết.

Nói xong, đột nhiên dũng thân nhảy ra, hướng giữa miệng vực lao tới. Ta càng hoảng sợ, không nghĩ nàng lại cương liệt như thế, nhanh chóng huy động Tô Khắc Lạp để pháp trượng phát ra một đạo quang hệ năng lượng đưa nàng quay trở lên.

-Ngươi định làm gì? Sao lại xem rẻ tính mạng của chính mình như vậy?

Cô gái hận hận nhìn ta, đôi mắt đỏ lên, nức nở nói:

-Ngươi khi phụ ta, các ngươi cũng đều khi phụ ta. Ngươi để cho ta chết đi.

Ta thật sự là đau đầu a! Ta hôm nay làm sao vậy, không có việc gì lại quản chuyện thiên hạ, kết quả chính mình không thể thoát thân được.

Thiếu nữ thương cảm nói:

-Sư phụ, ngài không phải muốn biết thân phận của ta sao? Ta nói cho người biết.

Ta kinh ngạc, không nghĩ tới nàng chính mình chủ động nói ra, nghe một chút cũng tốt, ta không khỏi nhịn được hướng nàng gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.