Quang Chi Tử

Quyển 11 - Chương 3: Thần hộ lĩnh



Ta nhận ra trừ ta và Mộc Tử, Chiến Hổ thì hình như tất cả mọi người đều biết điều Tu Ti muốn nói nên không hẹn à cùng đều nhìn về người ta.

Tu Ti ho khan một tiếng nói :

-Trước khi ta dẫn đệ nhất cấm vệ quân đoàn đi đến pháo đài, chúng ta đã cùng thương lượng với các vị trưởng lão đã quyết định đổi tên cho căn cứ của chúng ta, thành Thần hộ lĩnh. Hôm nay Trường Cung trở lại rồi quân đội của chúng ta cũng có thể chính thức có tên là Thần chi hộ vệ quân, tôn chỉ của chúng ta là trợ giúp thần linh tiêu diệt yêu tộc mang lại hòa bình cho đại lục.

Khi hắn vừa nói xong tất cả mọi người ở đây đều cất lên tiếng hoan hô vang trời.

Ta ngây ra hỏi :

-Tu Ti đại ca, đây là điều bí mật mà ngươi kêu sẽ làm ta kinh ngạc đó sao ?

Tu Ti mỉm cười nói :

-Đương nhiên vẫn còn, ngươi nghe ta nói xong đã, Thần chi hộ vệ quân do năm vị trưởng lão làm tổng tuần sát, phụ trách chỉ đạo mọi người huấn luyện cùng giám sat mọi người, có tác dụng chấp pháp. Tổng cộng ba nghìn người sẽ chia làm sáu cấm vệ quân đoàn, đệ nhất quân đoàn chính là những huynh đệ mà ta dẫn đi đợt vừa rồi. Bởi vì nhân số chúng ta còn ít nên không định ra các cấp tướng lãnh, sáu quân đoàn phân biệt do Chiến Hổ đại ca, ta, Hành Aó, Cao Đức, Đông Nhật, cùng Kiếm Sơn làm thống lĩnh.

Nghe hắn nói đến đây ta không nhìn được cất tiếng hỏi :

-Vậy còn ta làm gì

Tu Ti cười hắc hắc nói :

-Đây cũng chính là điều mà ta kêu sẽ làm ngươi kinh ngạc, nước không thể một ngày không chủ, thần không thể một ngày không vua, lĩnh chủ của Thần hộ lĩnh chúng ta chính là ngươi, tất cả sự vụ sẽ do ngươi làm chủ.

Ta trong lòng kinh hãi, ta chỉ biết hắn có âm mưu gì đó, quả nhiên là vậy, một khi ta lên làm lĩnh chủ sau này sẽ rất bân rộn nên vội đứng lên lớn tiếng phản đối. Nhưng tiếng phản đối của ta đã bị tiếng hoan hô của mấy nghìn người ở đây phản đối. Vẻ mặt Tu Ti đầy vẻ đắc ý nhìn về phía ta khiến toàn thân ta như cảm thấy run lên.

Ta chuyển hướng cầu trợ năm vị trưởng lão:

-Trưởng lão, vị trí lĩnh chủ ta không thể nhận được, ta bây giờ tuổi còn trẻ, kiến thức nông cạn đức vọng không đủ, mọi người xem...

Nhị trưởng lão cười nói:

-Trường Cung A, ngươi đừng từ chối nữa, việc này chúng ta đã sớm thương lượng và được sự nhất trí của mọi người thông qua, sẽ do ngươi hoàn toàn lãnh đạo chúng ta. Mà ngươi còn không đủ đức vọng chứ, bây giờ trên đại lục ai còn không biết uy danh sứ giả của thần-quang chi tử Trường Cung-Uy. Hảo, cứ quyết định như vậy đi.

Tu Ti đến bên cạnh ta nói:

-Thế nào? Trường Cung, điều bí mật này có khiến ngươi kinh ngạc hay không.

Ta cười khổ nói:

-Có gì mà kinh ngạc. Tu Ti đại ca, ngươi hại ta rồi.

trong lòng chợi nẩy ra một kế, ta vận khí từ đan điền hô lớn lên:

-mọi người im lặng một chút, ta có lời muốn nói.

Dưới sự quán chú công lực của ta thanh âm ta vang lên tận trời, nhất thời đè ép tao loạn khắp căn cứ xuống. Ánh mắt của tất cả mọi người đều hàm chứa kì vọng nhìn về phía ta. Ta mỉm cười nói:

-Nếu tất cả mọi người đều đồng ý ta đảm nhận vị trí lĩnh chủ này, ta cũng không từ chối nữa. Thế nhưng ta còn có một việc muốn tuyên bố với mọi người.

Nói đến đây ta làm vẻ nghiêm túc đứng dậy, trên người tỏa ra một cỗ khí thế sâm nghiêm, trầm giọng nói:

-Dù lần này chúng ta lấy được thắng lợi nhưng mọi người ngàn vạn lần đừng nên chủ quan, thực lực của yêu tộc còn chưa có chinh thức xuất hiện. Con đường phía trước của chúng ta còn rất gian nan. Cho nên, ta hi vọng mọi người có thể nâng cao tinh thần để chuẩn bị ứng phó với cửa ải khó khăn trước mắt. Vì có thể đối kháng với yêu tộc ta quyết định sau mấy hôm nữa sẽ đên nơi mà thần vương chỉ đinh để tiếp nhận truyền thừa của quang minh thần, ta cũng không biết phải tốn bao nhiêu thời gian nên ta đề nghị trong thời gian ta vắng mặt căn cứ sẽ vẫn do năm vị trưởng lão lãnh đạo.

-Người mà ta bội phục nhất về cơ trí là Tu Ti đại ca, sau khi ta đi vị trí lĩnh chủ sẽ do hắn tạm đảm nhiệm. Khi ta quay lại nhất định chúng ta sẽ quyết chiến một trận cùng với yêu tộc.

Lời nói khảng khái của ta nhất thời khiến sĩ khí của toàn bộ thần chi hộ vệ quân nhất thời tăng cao. Mọi người không ngừng hô to khẩu hiệu tiêu diệt yêu vương. Sau khi nói xong những lời này vẻ mặt ta đầy nghiêm túc ngồi xuống, Mộc Tử thấp giọng nói:

-Trường Cung, lời nói vừa rồi của huynh thật sự là rất có khí phách a!

Ta vẫn duy trì vẻ mặt bây giờ thấp giọng nói:

-Tu Ti đại ca tưởng hại ta, bây giờ xem hắn làm sao đây.

Quả nhiên, sắc mặt của Tu Ti chợt tái đi hắn đầy vẻ bất đắc dĩ nhìn ta.

Ban đêm khi tất cả mọi người đã đi nghỉ rồi ta đứng trên đỉnh núi cùng Mộc Tử, ánh trăng sáng chiếu xuống khắp mặt đất, chung quanh những bóng cây theo gió nhẹ khe khẽ chập chờn.

-Ngày mai nhất định là rất đẹp trời.

Mộc Tử lên tiếng. Ta ôm sát lấy thân thể mềm mại của nàng thở dài nói:

-Đúng vậy, bầu trời còn không có một gợn mây a.

Mộc Tử liếc mắt nhìn ta một cái rồi nói:

-Trường Cung, việc của Hải Thủy muội muội huynh định xử lí như thế nào?

Nghe thấy nàng nhắc đến Hải Thủy, trong lòng ta không khỏi cảm thấy buồn bã, lúc chúng ta rời khỏi Tư Đặc Luân pháo đài ta đã đưa cho Mã Khắc một phong thư nhờ hắn chuyển cho Hải Thủy, trong bức thư ta đã kể cho Hải Thủy toàn bộ mọi chuyện đồng thời cũng khuyên nàng hãy quên ta đi, ta đã không còn là Trường Cung trước kia nữa. Hình dáng của ta bây giờ làm sao ta có thể đối mặt với nàng nữa, ta không thể để cho nàng sống cả đời với bộ mặt xấu xí này a! Thâm tình của Hải Thủy đối với ta ta vẫn nhớ, nếu không có nàng chắc chắn ta sẽ không thể ra khỏi nhà giam được.

Tựa hồ cảm nhận được sự khó xử của ta Mộc Tử nói:

-Kì thật, tình yêu của Hải Thủy muội muội đối với huynh không hề kém so với muội chắc chắn nàng sẽ không để ý đến dung mạo của huynh đâu huynh cần gì phải...

Ta cắt lời của Mộc Tử nói:

-Muội có nhớ lí do tại sao ta không cho muội đi theo ta lần trước không? Đối với Hải Thủy cũng là vì lý do đó, dù ta không thể phủ nhận rằng không có tình yêu với Hải Thủy nhưng đa phần chỉ là lòng cảm kích biết ơn, dung mạo hiện tại của ta làm sao có thể tương xứng với nàng ấy, huống chi chuyện của yêu vương một ngày chưa giải quyết xong lòng ta thủy chung vẫn chưa thể yên tâm được. Mộc Tử, ta hy vọng muội có thể đáp ứng ta nếu như khi chiến đấu với yêu vương, ta bất hạnh...

Mộc Tử vội đưa tay lên miệng ta cả giận nói:

-Không cho huynh nói lời xui xẻo, huynh là sứ giả của thần làm sao có thể thất bại được.

Ta cười khổ lắc lắc đầu nói:

-Chuyện này ai có thể biết trước được. Muội và Hải Thủy đều là những cô gái rất tốt, ta hy vọng hai người hạnh phúc, nếu ta không thể mang đến được thì cũng mong hai người có thể tự tìm hạnh phúc của riêng mình. Mộc Tử đáp ứng ta nhé nếu thực sự có một ngày như vậy thì đừng vì ta mà bỏ phí tương lai nhé.

Lời nói của Thước Già Lặc ta còn nhớ bên tai, ngay cả hắn còn không thể chắc chắn đảm bảo thuận lợi cho ta khi nhận truyền thừa của quang minh thần, ta làm sao có thể xác định được vận mệnh của mình sau này. Thật ra có rất nhiều việc ta không muốn làm nhưng toàn là những chuyện mà ta phải làm, đó là trách nhiệm của ta, vì nền hòa bình của đại lục, trách nhiệm này dứt khoát ta phải hoàn thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.