Quang Chi Tử

Quyển 3 - Chương 4: Sơ ngộ ma tộc



Lời còn chưa hết nàng đã ngã xuống đất.

Không thể nào a, thành quang của ta chỉ là ma pháp phòng ngự thôi không có tính công kích a. Sao lại có thể như vậy. Trong đầu còn đang đầy hoài nghi thì vị cô nương cầm đầu đã xuất thủ rồi.

Nàng thì thào niệm chú ngữ, trên tay chợt xuất hiện một quả cầu năng lượng tím sẫm. Tay nàng vung lên nhưng mục tiêu lại không phải là ta mà là vị cô nương tên là Lăng tử kia. Lăng tử được quả cầu năng lượng đánh trúng lại có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, , thở dài một hơi.

Đây là ma pháp gì vậy ta chưa từng thấy qua nó. "Cô nương, ma pháp của cô là ma pháp gì a, ta sao lại chưa thấy qua. " Ta tò mò hỏi.

Cô nương có giọng nói êm tai kia chợt cất tiếng: "Không cho hắn chạy, diệt khẩu."

"Không phải chứ, chỉ vì một câu nói lại muốn giết người a, các ngươi cũng quá ác độc." Ta chưa nói hết đã bị các nàng vây xung quanh rồi. Ta lập tức gia cường các loại phòng ngự ma pháp, lấy tĩnh chế động, muốn xem các nàng làm như thế nào đối phó ta.

Cô nương cầm đầu kia lại không ra tay, chỉ ra lệnh cho các thủ hạ của mình vây quanh ta. Các nàng bắt đầu chuyển động, ta vốn tưởng rằng bọn họ muốn dùng võ công nhưng phát hiện họ không có chuyển động, không xong, các nàng đang niệm chú ngữ.

Làn sương màu đen từ trên người các nàng truyền ra ngoài, hoàn toàn bao phủ lấy ta ở trong. Thánh quang hộ thân trên người ta vừa tiếp xúc với hắc vụ kia liền phát ra tiếng tư tư. Ta tức khắc cảm thấy áp lực tăng lên nhiều. đùa thành thật rồi. Thánh quang sắp không chịu được nữa..

"Hỡi quang nguyên tố vĩ đại, xin cho phép ta mượn lực lượng cường đại của mọi người, hãy để ánh sáng vô hạn chiếu khắp đại địa, chiếu rọi đi." Bây giờ quang diệu cửu châu của ta đã hơn trước rất nhiều, ta có thể hướng lực lượng ma pháp về phía mình muốn. Bây giờ vì bị bao vây tự nhiên ta dùng chính là toàn phương vị ma pháp. Theo ngâm xướng của ta, ta từ từ nhấc thân mình lên khỏi mặt đất, cả người phát ra bạch quang chói mắt. Ta ngửa đầu lên, từ mi tâm bắt đầu phân ra 1/3 ma lực che kín toàn thân, ánh sáng ở xung quanh như bị nhanh chóng hút vào phía người ta sau đó bất ngờ bộc phát. Làn sương màu đen kia bị bạch sắc quang mang của ta nhanh chóng lấn át thôn tính, ánh sáng không ngừng khuyếch trương, 8 nữ nhân bao vây lấy ta liền bị đánh bật lại phía sau. Ta lúc này còn chưa dùng hết sức, ta cũng không muốn giết người mà. Giờ nghĩ tới lần đầu giết người ta vẫn còn sợ nữa.

Trong lúc tám nữ nhân nguy cấp, vị cô nương cầm đầu kia nhanh chóng phát ra một vòng năng lượng màu tím bao phủ lấy tám người vào trong. Ngăn cản quang diệu cửu châu của ta xâm nhập. Mặc dù đã triệt tiêu được công kích nhưng cũng khiến các nàng thụ thương.

Áo khoác của tám vị cô nương kia đã bị quang nguyên tố xé nát, lộ ra ma pháp hộ giáp trên người. Trên hộ giáp này sinh ra một ít vết rạn. Oa, các cô gái thật xinh đẹp, tám nữ nhân này chẳng những bộ dáng xinh đẹp, ngay cả ta trước nay không có hứng thú với nữ nhân mà bây giờ cũng phải công nhận như vậy.

Nhưng khi ta vừa ngẩng đầu lên thì chợt toàn thân ngây ngốc. Không thể dùng ngôn ngữ để hình dung cảnh đẹp trước mắt. Đây dĩ nhiên không phải cảnh đẹp của Hi Nình hồ, mà nếu so sánh thì Hi Ninh hồ chỉ như đom đóm so với minh nguyệt trên cao.

Vị cô nương cầm đầu không chật vật giống như tám vị nữ nhân kia, nhưng tấm khăn che mặt cũng đã bị thổi bay lệch ra sau, lộ ra tư dung tuyệt mĩ tới không thể hình dung. Đây chính là cảnh đẹp mà ta nhắc tới vừa nãy, đẹp tới kinh người.

Quá đẹp, thật sư quá đẹp, tất cả các mỹ nữ ta biết trước kia gộp lại cũng không thể so sánh được với nàng. Vẻ đẹp thanh khiết thoát tục, dường như tất cả cái đẹp trên thế gian đều đã tụ tập trên thân của nàng vậy. Ta ngây ngất ngắm nhìn bất giác nước miếng đã ứa ra.

Mỹ nữ nhìn thấy bộ dạng giống như trư nhìn thức ăn của ta mới phát hiện ra khăn che mặt của mình đã bị lệch ra rồi, vội vàng che lại. "Sư phụ, người mau tới giúp ta giết chết tên sắc quỷ này."

Một thanh âm âm trầm truyền tới: "Là ai dám trêu vào tiểu công chủ của ta." Âm phong xào xạc. Thanh âm lạnh lẽo khiến lòng "nhiệt tình" trong người ta tắt lụi.

Theo thanh âm đáng sợ kia, một đạo khói đen hiện lên tại bên cạnh mỹ nhân. Trông khô gầy như gậy trúc vậy. Nói hắn là gậy trúc cũng không hề khoa trương, mặc dù ta không nhìn rõ cả người của hắn nhưng nhìn qua nhìn lại trên thân thể thì chỉ còn có bàn tay là to nhất.

"Sư phụ, chính là hắn, hắn đã biết được bí mật của chúng ta, lại còn nhìn thấy mặt của mọi người nữa, ngài mau giúp ta giết hắn." Mỹ nữ quả không thể yêu được, thanh âm êm tai kia sao lại có thể thốt ra được những lời ác dộc vậy chứ, hở ra là giết giết.

"Mỹ nhân, ngươi thật là dữ a, nhưng mà ta thích vậy, trở thành bằng hữu thì thế nào." Ta cố đùa nàng một chút.

Không có chờ nàng trả lời, gậy trúc đã nhẹ nhàng đi tới. Theo khoảng cách gậy trúc tiếp cận, cường đại khí thế càng lúc càng khiến ta không thở nổi. Cao thủ, ta lập tức bắt đầu cảnh giác. Thật sự là một cao thủ, ngoại trừ ĐỊch sư phụ cùng Long sư phụ chưa có ai có thể khiến ta cảm thấy áp lực lớn như thế.

Ta chuẩn bị tư thế sẵn sàng, đem quang nguyên tố bao phủ toàn thân, còn gia cấp lại vài ma pháp phòng ngự.

Thanh âm sắc lạnh kia lại vang lên: "Nguyên lai chỉ là một tiểu tử sử dụng quang hệ ma pháp. Không phải các ngươi bây giờ rất ít người học quang hệ ma pháp hay sao?"

"Ai nói rất ít, ngươi thật là đồ không có kiến thức. Bây giờ trên đại lục quang hệ ma pháp chính là ma pháp phổ biến nhất, ta đây vẫn chỉ là kẻ kém nhất trong đó thôi." Hừ, hắn nói cái gì ta sẽ cùng với hắn đối chọi. Ta cũng không nghĩ tới mấy lời đùa cợt của ta có thể khiến cho loài người tránh được một lần kiếp nạn.

"Ngươi nói gì? Thật vậy sao? Mọi người trên đại lục đều học quang hệ ma pháp?, sao tình báo của chúng ta lại không phải như thế a." Hắn có vẻ như thẳng ruột ngựa, ngay cả lời giả lời thật cũng không phân biệt được

Ta giả vờ nghiêm trang gật đầu nói: "Đương nhiên chính là thật rồi, ta cần gì phải lừa ngươi chứ." Đương nhiên có, không lừa ngươi thì phí hoài, mà có lừa chết ngươi cũng chẳng phải đền mạng, hắc hắc. Ta trong lòng cười âm hiểm.

"Sư phụ, đừng nghe hắn nói nhăng cuội, cứ giết hắn trước đi, không thể cho hắn tiết lộ bí mật của chúng ta được." vị mỹ nữ hô.

Mỹ nữ cái gì, ta thèm vào, muốn giết lão tử hả, mỹ nữ quả chẳng một ai là tốt cả, về sau nhất định không thèm tìm vợ là mỹ nữ .

"Được, trước hết giải quyết ngươi rồi sẽ tìm hiểu sau." Gậy trúc bắt đầu ngâm xướng chú ngữ. "Hỡi thần hắc ám, người hầu của người xin thỉnh cầu người, hãy hóa thành vô hạn thôn phệ tiêu diệt kẻ trước mắt đi, ta xin dùng linh hồn của mình để trả giá."

Cho dù trước kia không biết nhưng từ chú ngữ của hắn ta cũng có thể đoán ra đó chính là hắc ám ma pháp. Ta lớn tiếng kinh hô: "Ma Tộc."

Từ phía sau lưng gậy trúc hiện lên một cái bóng màu đen, nhanh chóng hướng ta đánh tới. Ta vội vàng dùng quang diệu cửu châu, muốn cùng hắn đối công. Nhưng sự tình ngoài ý muốn xảy ra. Cái bòng màu đen này không trực tiếp đánh nhau sống chết với quang diệu cửu châu. Nó chỉ hóa thành một làn khói đen thật lớn bao bọc lấy cột sáng quang diệu cửu châu của ta. Ta chợt cảm thấy bản thân mình và ma pháp mất đi liên lạc. Tận mắt nhìn thấy quang nguyên tố dần dần biến mẩt trong cái bọc đó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.