Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em

Chương 10



Cơ hồ vào lúc này đây, Diệp Chi cuối cùng cũng hậu tri hậu giác mà hiểu rõ rằng, Lâm Mộ Đông đúng thật không phải làm từ khối băng.

Nhiệt độ xuyên qua lớp vải mỏng manh, kẹp lấy hơi thở nam tính mạnh mẽ, không thể cự tuyệt mà trực tiếp quấn chặt lấy cô.

Diệp Chi hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào ngũ quan sắc nét và thâm thúy của Lâm Mộ Đông.

Từ khoảng cách này, cô gần như có thể nhìn thấy rõ ràng đôi đồng tử thâm trầm đen láy của đối phương.

Cho dù là trong giây phút nguy cấp cứu giúp một người như thế này, thì thần sắc của Lâm Mộ Đông vẫn không có gì thay đổi, trông giống như anh chỉ là tiện tay nhấc một chú chuột hamster không cẩn thận rơi vào trong hố băng lên, rồi tạm thời bảo vệ nó trong một không gian an toàn tuyệt đối.

Diệp Chi nắm chặt cây bút ở trong tay, len len liếc tập bảng biểu ở trong tay một cái, cô có chút do dự không biết bây giờ có nên cúi đầu, đem số đo vòng ngực vừa nãy chưa nhìn ra được điền vào đây hay không.

Không đợi cô đưa ra quyết định, Lâm Mộ Đông đã thuận tay nhẹ nhàng dìu cô, dắt cô đi đến một chỗ trống an toàn.

Thoát khỏi vòng tay che chở của đối phương, tri giác của Diệp Chi từng chút từng chút khôi phục, nghe thấy xung quanh đã náo loạn thành một mớ hỗn độn ầm ĩ huyên náo.

Sự cố phát sinh quá đột ngột, không ít người đều bị dọa một phen hoảng hồn, nhanh chóng xúm qua đấy.

“Quay về hết đi, canh súng cho kỹ đấy!”

Giọng nói nghiêm nghị khiển trách của Lưu Nhàn vang lên: “Đã nói biết bao nhiêu lần rồi miệng súng không được nhắm vào người, sao lại không chịu nhớ vậy hả……xảy ra chuyện thì làm sao đây!”

Người đội viên vừa rồi bị giáo huấn liên tiếp giờ đây sắc mặt trắng bệch, bị dọa đến mức cơ hồ không thể đứng vững, khẩu súng vừa mới gây họa đã bị Lưu Nhàn cướp lại, bà tháo thanh đạn ra rồi vứt sang một bên.

Bất ngờ súng bị cướp cò, khi Lưu Nhàn phát hiện ra thì đã không kịp nữa rồi, bà gần như bị dọa đến mất nửa cái mạng. Nhìn thấy Diệp Chi được bảo vệ mới khẽ yên tâm một chút, bà vội vã chạy qua đấy: “Thế nào rồi……có bị thương hay không? Có nghiêm trọng hay không?”

Diệp Chi lắc lắc đầu: “Em không sao.”

“Thế thì tốt thế thì tốt.”

Lưu Nhàn kéo lấy cô kiểm tra đi kiểm tra lại vài lần, xác nhận không có bị thương, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Đạn của súng hơi uy lực nhỏ, nhưng cũng có thể khiến người ta bị thương. Vừa rồi điều chỉnh tư thế cho cậu ta, không biết cậu ta chưa tháo đạn xuống, là sai sót của tôi…… ”

Tuy rằng ngoài mặt còn có thể bình tĩnh xoa dịu Lâm Mộ Đông, nhưng trong lòng của Lưu Nhàn cũng đã không nhịn được mà luống cuống lên, chỉ mãi lo điều chỉnh tư thế cho đội viên, mà bà không chú ý đến Diệp Chi đang đứng ngay phía sau.

Người đội viên kia cũng thực sự quá căng thẳng, phân tâm lắng nghe bà nói về những điều quan trọng, trong lúc đó tay bỗng dưng run rẩy, không cẩn thận bóp vào cò súng.

Nếu không phải Lâm Mộ Đông đang nghỉ ngơi ở phía sau phản ứng nhanh, thì hiện tại Diệp Chi có lẽ đã chảy không ít máu rồi.

Lưu Nhàn thở phào một hơi, đang muốn nói tiếng cảm ơn với Lâm Mộ Đông, vừa mới ngẩng đầu, liền thấy thân ảnh của anh đã chuyển hướng về phía người đội viên gây họa, một đường đi thẳng qua đó.

Lần này gây họa thực sự quá lớn, vốn dĩ nên trừng phạt thật nặng một lần cho nhớ đời. Lưu Nhàn cũng không muốn lại đó giảng hòa nữa, bà chỉ là đem vị tiểu đội y dễ bị dọa sợ kia kéo sang một bên.

Cô gái nhỏ xém chút nữa đã bị đạn cướp cò bay ập đến, hiện tại lại phải chứng kiến Lâm Mộ Đông nổi giận. Lưu Nhàn thật sự sợ sẽ dọa đến cô, liền thấp giọng dặn dò: “Đừng sợ, huấn luyện viên Lâm chỉ hung dữ với đội viên, nhớ là tránh đi một chút là được rồi…….”

Diệp Chi nghe bà nói nghiêm trọng như thế, cũng có chút căng thẳng, cô ngẩng đầu nhìn qua đó.

Lâm Mộ Đông cầm khẩu súng đặt ở trên bàn lên.

Tiếng kim loại va chạm nhẹ nhàng vang lên, khẩu súng ấy xoay xoay giữa các đầu ngón tay thon dài của Lâm Mộ Đông, không đợi người bên cạnh nhìn rõ động tác, linh kiện đã dứt khoát gọn gàng bị tháo rời ra.

Đây chính là muốn tịch thu súng mà.

Lưu Nhàn nhìn thấy Lâm Mộ Đông nhặt ống nhắm đem đi, trái tim treo lên càng cao hơn, bà gần như muốn nâng tay lên che đi đôi mắt của cô gái nhỏ: “Cậu ấy sắp giáo huấn người rồi, có lẽ sẽ có chút đáng sợ, hay là em trốn ra sau lưng tôi đi……….”

“Điều lệ Đội điều 1.”

Lâm Mộ Đông rũ tầm mắt xuống, thu lại ống nhắm: “Là gì?”

Giọng nói của anh lạnh lùng sắc bén, lộ ra sự áp bức mạnh mẽ đến dọa người, âm giọng không quá cao, thậm chí còn hơi đè thấp hơn bình thường một chút.

Cách vài vị trí tấm bia truyền đến chỗ của Lưu Nhàn và Diệp Chi, bởi vì giảm xuống âm lượng nên hàn ý trong câu nói gần như đã vơi bớt đi không ít, chỉ còn dư lại chút khí lạnh quanh quẩn lượn lờ, đến cả khối băng cũng triệt để tan chảy hết sạch sẽ.

Lưu Nhàn: “…… “

Diệp Chi ở sau lưng bà, chớp chớp đôi mắt, khe khẽ ló cái đầu ra nhìn.

Chỗ này của bọn họ cách khá xa nên không bị ảnh hưởng đến, người đội viên ở trước mặt Lâm Mộ Đông đã bị dọa đến gần như hít thở không thông, cậu ta há miệng, lắp ba lắp bắp nói: “Nghiêm, nghiêm cấm hạ bia không dỡ đạn, nghiêm cấm lấy súng nhắm người…….”

Lâm Mộ Đông xoay người: “Bản kiểm điểm mười nghìn chữ, chạy 50 vòng, bây giờ bắt đầu.”

Ngữ khí của anh vẫn bình thản, giống như đang nói về một chuyện rất bình thường, anh không quan tâm đến ai nữa, xoay người đi về hàng ghế huấn luyện viên.

Người đội viên gây họa mặt như đưa đám đi chạy bộ rồi, xung quanh yên tĩnh có thể nghe được tiếng kim rơi, các đội viên khác không ai dám lên tiếng, chỉ liều mạng đưa mắt nhìn nhau.

Cách trừng phạt của Lâm Mộ Đông trước giờ đều luôn nặng hơn những huấn luyện viên khác một chút, hôm nay lại càng nặng hơn, thoạt nhìn trông như thật sự động vào hỏa khí rồi vậy.

Nhưng riêng hôm nay lúc huấn luyện viên Lâm nói trừng phạt, ngữ khí thậm chí còn lãnh đạm hơn bình thường một chút, thậm chí đến cả khí thế dọa người bình thường có thể dọa cho toàn bộ sân huấn luyện đều đồng loạt bắn lệch bia giờ đây lại không cảm nhận được chút nào nữa.

Cơ hồ…….giống như sợ sẽ dọa phải người nào đó vậy.

Từ khi Lâm Mộ Đông gia nhập đội đến giờ trong mắt chỉ nhìn thấy mỗi khẩu súng ở trong tay, kiểu suy nghĩ vô lý này vừa mới hiện lên đã bị các đội viên dập tắt đi, chỉ cho rằng tiền đội trưởng bởi vì lần này không thể tham gia thi đấu nên tâm tình không tốt mà thôi, người nào người nấy câm như hến quay trở về vị trí tập bắn.

Tiếng súng lại từng đợt nối tiếp từng đợt vang lên giòn giã.

Diệp Chi đang đứng bên cạnh hàng ghế huấn luyện viên, cô vô thức ngẩng đầu lên, nhìn vào Lâm Mộ Đông đang đi đến.

“Cảm ơn…….”

Cho dù không có Lưu Nhàn giải thích, Diệp Chi lúc này đây cũng đã phản ứng ra, nếu như vừa rồi không phải Lâm Mộ Đông đột nhiên ra tay cứu giúp, thì chỉ sợ là bây giờ bản thân cô đã bị thương rồi.

Diệp Chi ôm lấy tập tư liệu đứng thẳng, hơi ngẩng mặt lên, vô cùng nghiêm túc mà nói lời cảm ơn: “Cảm ơn huấn luyện viên Lâm.”

Lâm Mộ Đông đi đến trước mặt cô.

Thân ảnh cao to mạnh mẽ trầm mặc đứng im, trông như bất cứ lúc nào cũng đều có thể lộ ra sự áp bức cường thế đang ùn ùn kéo đến.

Diệp Chi chớp chớp mắt, bởi vì khoảng cách được kéo gần nên cô không thể không ngẩng đầu cao thêm một chút, đón lấy ánh mắt của anh.

Khối băng trong ấn tượng từng chút từng chút tan chảy, để lại một hồ nước sâu không mang chút nhiệt độ nào, mặt nước tĩnh mịch không chút dậy sóng, tuy vẫn còn lộ ra chút hơi lạnh, nhưng cái lạnh ấy đã không còn cắt da cắt thịt như trước nữa rồi.

Có chút không hiểu hai người này đang làm trò gì, Lưu Nhàn liếc mắt nhìn tới lui vài lần, thử nâng tay vẫy vẫy: “Huấn luyện viên Lâm…….”

Lưu Nhàn thay anh giảng hòa đã quen rồi, theo bản năng tùy tiện tìm một cái lý do: “Huấn luyện viên Lâm đây là muốn thăm hỏi Diệp đội y sao? Diệp đội y không có bị thương, vẫn rất ổn đây, vừa rồi tôi đã kiểm tra qua rồi……..”

Huấn luyện viên Lâm nhíu chặt mày, thu tầm mắt lại, không nói một lời mà đi về hàng ghế huấn luyện viên ngồi xuống, lại lần nữa nhắm mắt lại.

Lưu Nhàn cảm thấy bản thân mình có lẽ đã cứu được người đội y này ra khỏi tủ lạnh, bà liền thở phào một hơi, chen vào giữa hai người, muốn đưa Diệp Chi sang bên kia nghỉ ngơi một lúc.

Diệp Chi lại hiếm khi có lúc không chịu đi theo.

Lưu Nhàn cảm thấy có chút kỳ quái, thuận theo tầm mắt của cô mà nhìn nhìn, tầm mắt rơi lên trên người của Lâm Mộ Đông đang nhắm mắt dưỡng thần: “Sao thế?”

Thân ảnh ở trên ghế vẫn là trước sau như một trầm mặc mà mạnh mẽ, Lưu Nhàn chăm chú nhìn nhìn, vẫn là không thể nhìn ra được có gì không đúng.

Diệp Chi đứng ở chỗ cũ, âm thầm đánh giá Lâm Mộ Đông.

Không biết có phải là ảo giác hay không, mà vừa rồi cô hình như thấp thoáng lờ mờ cảm nhận được……Lâm Mộ Đông có chút không vui.

Không phải bình thường đối với chuyện gì cũng đều lạnh nhạt thờ ơ không thèm quan tâm, là rất chân thật, bởi vì chuyện vốn nên phát sinh không có phát sinh nên tâm trạng không vui, mỗi người đều sẽ có kiểu cảm xúc không vui ấy.

Diệp Chi do dự một lúc, đem tập tư liệu đổi sang cầm một tay, rồi cho tay vào túi lục lọi tìm gì đó.

Chỉ có một chùm chìa khóa lẻ loi nằm trong túi quần, cô rút nhẹ ra, chùm chìa khóa cô đơn reo leng keng vài tiếng.

Diệp Chi đi về phía Lưu Nhàn, nhỏ giọng nói vài câu.

“Em muốn ra ngoài mua đồ?”

Lưu Nhàn có chút kinh ngạc, cũng theo đó mà đè thấp giọng nói, giúp cô cầm lấy đồ ở trong tay: “Cần gấp lắm sao? Mấy hôm nay huấn luyện thường kết thúc sớm, một lát nữa giải tán sẽ không còn ai nữa……em không phải đến để kiểm tra đối chiếu bảng biểu sao, hay là làm xong rồi hẵng đi?”

Diệp Chi mím mím môi, nhẹ nhàng gật đầu: “Có chút gấp…….”

Diệp Chi đã đi qua cửa hàng tiện lợi ở dưới căn tin vài lần rồi, văn phòng làm việc lại ở sân tập súng lục, thời gian khoảng cách đi lại cô cũng đã nắm rõ rồi, cô khẽ tính thầm ở trong lòng: “Em sẽ tranh thủ đi nhanh một chút.”

Thấy cô quá kiên trì, Lưu Nhàn cũng không nói nhiều nữa, bà gật gật đầu, cầm lấy đồ trong tay tiễn Diệp Chi ra cửa.

Buổi huấn luyện trước thềm thi đấu được kiểm soát thời gian chặt chẽ, không qua bao lâu, buổi huấn luyện này liền kết thúc rồi.

Diệp Chi vẫn chưa có quay lại.

Các đội viên phải đi huấn luyện các hạng mục khác, người nào người nấy thu dọn lại đồ đạc, cất súng ống vào đàng hoàng, rồi tụm năm tụm ba ra khỏi sân tập súng lục.

Sảnh tập to đùng rất nhanh liền trống không, chỉ còn lại hai vị huấn luyện viên vẫn đang ngồi trên hàng ghế huấn luyện viên.

Đồ đạc của Diệp Chi vẫn còn ở chỗ bản thân, Lưu Nhàn dự định ở đây đợi đến khi cô quay trở lại. Tới lui kiểm tra vị trí tập luyện vài lần, rồi lại nhìn nhìn Lâm Mộ Đông vẫn không có chút ý định muốn đứng dậy, bà thử mở miệng nói: “Cậu không đi tập bắn à?”

Lâm Mộ Đông mở mắt ra, điều chỉnh găng tay bảo vệ cổ tay ở tay phải: “Đi.”

Hai hôm nay Lâm Mộ Đông vừa trông chừng huấn luyện xong sẽ chạy đi tập bắn, Lưu Nhàn nhìn thấy đã thành quen rồi, bà lùi về sau hai bước, nhường lại cho anh một lối đi từ hàng ghế huấn luyện viên trải thẳng đến phòng tập bắn u tối kia.

Nhưng Lâm Mộ Đông vẫn ngồi lỳ ở trên ghế.

Tầm mắt của anh hơi rủ xuống, không biết là đang luyện tập lực chú ý hay chỉ đơn thuần là thất thần đây, một tay anh đút vào túi quần, không có bất kỳ ý định muốn động đậy nào.

Lưu Nhàn thật sự chưa từng thấy qua anh không tích cực đi tập bắn, càng nghĩ bà càng hiếu kỳ, lại cẩn thận liếc nhìn thêm vài lần.

Vẫn là không nhìn ra chút gì khác với bình thường.

Lưu Nhàn chăm chú nghiên cứu được một lúc, gần như không nhịn được muốn đi hỏi xem rốt cuộc hôm nay anh bị làm sao thế, bất chợt cửa kính của sân huấn luyện nhẹ nhàng vang lên một tiếng, một trận gió lạnh theo đó mà lùa vào trong.

Lưu Nhàn ngừng nói, ngẩng đầu lên nhìn qua.

Là Diệp Chi đã quay lại.

Cô gái nhỏ trông như vừa mới chạy bộ về, trước ngực nhấp nhô còn có chút gấp gáp, đầu mũi vành tai nhỏ nhắn đều bị đông lạnh đến hơi ửng đỏ, cô chạy bước nhỏ đến bên cạnh hàng ghế huấn luyện viên mới ngừng lại.

Sau đó cô đem túi bánh nếp đang cầm ở trong tay, nhẹ nhàng đặt vào trong hộp súng đang mở ở bên cạnh của huấn luyện viên Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.