Kẹo mút chắc chắn là không thể đem đi nấu mì được rồi. Mỗi người có quyền mua chút đồ ăn vặt, nghĩ tới lúc bản thân Diệp Chi cùng huấn luyện viên Lâm kết thành đồng minh chiến lược, Diệp Chi giả vờ không phát giác ra gì cả, cô phối hợp cùng huấn luyện viên Lâm lặng lẽ rụt đầu lại. Còn đặc biệt di chuyển đi vài cm nữa, che giúp Lâm Mộ Đông ánh nhìn đầy nghiêm nghị của Lưu Nhàn.
Làm thế nào chịu được hỏa nhãn kim tinh của Sài Quốc Hiên, dưới sự hợp tác chân thành của hai người kia, quả là không ngoài dự liệu Lưu Nhàn chẳng hề phát hiện ra cây kẹo mút Lâm Mộ Đông giấu sau lưng. Không những không phát hiện ra cây kẹo, Lưu Nhàn còn hết sức lo lắng cho Lâm Mộ Đông, thậm chí còn nhấn mạnh tính cần thiết của tình đoàn kết hợp tác của các huấn luyện viên, sau đó lại lấy ra một bảng danh sách, kêu mọi người đi mua hết toàn bộ đồ cần dùng trở về lại.
Lâm Mộ Đông không nói gì nhiều, nhận lấy bảng danh sách xoay người bước xuống lầu. Diệp Chi theo bản năng cũng theo anh bước xuống mấy bậc thang, sau đó cô bị Lưu nhàn kéo lại:”Không cần giúp cậu ta đâu, đồ không có nặng, huấn luyện viên Lâm chỉ đi chốc lát rồi về thôi.”
Cô ăn mặc khá phong phanh, Lưu Nhàn sợ Diệp Chi đứng ở cửa lâu sẽ bị cảm lạnh, kéo cô vào phòng đứng:”Lạnh không?”
Diệp Chi vừa mới theo Lưu Nhàn vào phòng, trên người còn vương hơi ấm bên trong phòng, lắc lắc đầu cụp mắt mà nói:”Không lạnh ạ.”
Cô còn có chút hiếu kì về tăm tích của cây kẹo mút kia, thò đầu ra muốn nhìn thêm lần nữa, thì đã bị Lưu Nhàn kéo vào trong phòng mà các huấn luyện viên làm tạm văn phòng làm việc.
Căn phòng này là loại phòng gia đình của khách sạn, phù hợp cho ba người ở, so với phòng bọn họ rõ ràng là lớn hơn nhiều. Mấy huấn luyện viên ngồi rải rác trên sàn nhà, ở giữa để cái lò vi sóng, nước canh màu đỏ đang sôi ùng ục.
Mùi thơm nồng đậm tươi mới đã lan hết cả căn phòng, ngay cả đèn phòng cũng trở nên lờ mờ đi đôi chút. Ánh sáng màu vàng nhạt nhẹ nhàng ấm áp phủ xuống, hơi nước màu trắng bốc lên chầm chậm, trong phòng người thì bận rộn rửa rau, người thì bận rộn chia bát đũa, thoáng chốc đã làm tan đi không khí mù mờ căng thẳng trước ngày thi đấu.
Diệp Chi theo Lưu Nhàn vào phòng, nhiệt tình chào hỏi các huấn luyện viên khác, hình như cô cũng hiểu đôi chút về truyền thống kỳ lạ của đội bắn súng.
“Cô Diệp đến rồi hả?”
Sài Quốc Hiên nói chung đã cho mì thêm vào, híp mắt cười mà chào hỏi Diệp Chi, xé từng bao mì ra ôn tồn nói:”Ngồi đi, đợi đồ được mua đủ về, nhân lúc nóng có thể ăn được.”
Bị không khí kì quái bao vây xung quanh, Diệp Chi cũng muốn giúp gì đó, cô tìm cái ghế ngồi xuống, cùng Sài Quốc Hiên mở túi mì.
Sài Quốc Hiên lớn tuổi rồi, rất thích kể mấy chuyện của quá khứ. Đáng tiếc cả đội bắn súng đều quen hết cả mặt, không dễ dàng gì có thêm người mới như Diệp Chi, Sài Quốc Hiên lập tức nói như một cái máy hát, kể cho cô gái y tế nghe chuyện thi đấu ngày xưa.
Diệp Chi chưa từng nghe qua mấy chuyện của trước đây, đặt đồ xuống nghiêm túc ngồi nghe, ngồi bên nồi bị mùi thơm mê người bao bọc lại một hồi, ngồi chờ một lúc thì huấn luyện viên Lâm đã mua đồ trở về.
Lúc này đồ Lưu Nhàn yêu cầu Lâm Mộ Đông đi mua đã mua đủ, từ xúc xích đến thịt hộp, ngay cả trứng cũng mua cả tá, Lâm Mộ Đông xách cả túi to căng phồng, người anh còn vương chút hơi lạnh từ bên ngoài bước vào phòng.
“Chính là hồi đi thi đấu ở Nga, lệnh cấm càng nhiều hơn. Lúc đó là Lâm Đông dẫn dắt cả đội, cậu ta quản cái đám nhóc con đó chặt đến mức không cho bọn họ uống đồ uống bậy bạ, không cho ăn đồ vặt, còn cấm bọn họ không được liếm song sắt…”
Sài Quốc Hiên đang bận kể cho Diệp Chi về lịch sử oai hùng của đội bắn súng, thì bị Lưu Nhàn đá xuống ghế, Sài Quốc Hiên ngước mắt lên thì nhìn thấy Lâm Mộ Đông, khó khăn lắm mới mở lời, cười cười hỏi:”Ủa về rồi hả?”
Lâm Mộ Đông gật đầu, đem đồ đưa cho Lưu Nhàn, ngồi bên cạnh bàn.
Trước khi thi đấu bất luận thế nào cũng không được uống rượu, Lưu Nhàn còn đặc biệt dặn dò Lâm Mộ Đông mua thêm coca về, một bên hùng hùng hổ hổ chỉ huy bọn họ đem xúc xích cắt khúc để vào trong canh, một bên rót coca ướp lạnh vào từng ly giấy. Xúc xích sôi ùng ục chìm nổi trong nồi canh đỏ rực, xúc xích bị cắt qua, để xuống nồi thì nở ra. Bọt trắng tựa như lòng trắng nổi lên một mảng nhỏ, hơn một nửa còn đang chờ muỗng múc từ đáy lên, lòng trắng trứng từ trong suốt trở nên trắng đục, lòng đỏ trứng từ từ chảy ra.
Ngọn đèn chiếu vào khí nóng, sự tươi ngon hấp dẫn này dường như kéo mọi thứ lại một chỗ.
Diệp Chi bưng bát ngồi cạnh bàn, lặng lẽ ăn mì, nghe cả đội huấn luyện viên nói chuyện phiếm. Cuối cùng toàn là huấn luyện, thi đấu sắp đến gần, cho dù bọn họ đều biết rõ bữa ăn này dùng để điều chỉnh tâm trạng, giảm bớt áp lực, nhưng chủ đề bất giác cũng trở lại chuyện thi đấu.
“Dù thế nào cũng phải sắp xếp lại, tìm giải pháp tối ưu nhất.”
Huấn luyện viên trưởng của đội bắn súng đổi đũa gắp thịt viên, rồi nhúng vào nồi súp cay nồng:”Bây giờ không thể dự trước được kết quả thi đấu một cách chu toàn, tôi thấy nên tăng thêm áp lực, chỉ cần có thể tiến vào trận chung kết, nghĩ biện pháp ép ra thực lực, nói không chừng còn có thể có bất ngờ nữa?”
Huấn luyện viên phó ngồi bên cạnh vẫn không yên tâm mà nói:”:”Nhỡ mà không cẩn thận ép sai thì sao?”Cũng không phải ai cũng có thể—?”
Anh ta còn muốn nói thêm vài câu, giọng ngừng một chút, nhanh chóng liếc mắt sang nhìn Lâm Mộ Đông. Lâm Mộ Đông cúi thấp đầu ăn mì, hình như căn bản là chẳng chú ý đến nói của huấn luyện viên phó.
Anh ta lưỡng lự một hồi, vẫn cẩn thận chuyển câu nói khác:”Lần này không nắm chắc được, tôi cảm thấy lấy an toàn làm chính, chỉ cần vào trận chung kết, có thể thi đấu đến đâu thì đến..”
Mỗi người đều có cái lý của mình, Sài Quốc Hiên nghe từ đầu đến cuối, gật đầu lên tiếng:”Khóa vận động viên lần này thành tích bình thường không quá nổi bật, quan trọng phải ổn định, dù cho không đảm bảo được huy chương vàng, vé vào tiếp cũng phải lấy được.”
Việc này làm nặng lòng những huấn luyện viên trong phòng, Sài Quốc Hiên nhìn đội huấn luyện viên tinh thần đang chán nản, ngữ ý càng ẩn thêm sự nghiêm khắc:”Đến lúc này rồi, thì phải lạc quan tinh thần lên, các vận động viền đều nhìn theo mấy người đấy, mấy người nóng vội như vậy, làm các đội viên chúng ta làm sao mà thi đấu?”
“Được rồi, hôm nay đừng nói về việc này nữa.”Lưu Nhàn nhìn thấy sự gay go, tắt lò vi sóng,”Trận đấu sớm nhất cũng tận ngày mốt, ngày mai còn phải xem lại trạng thái của các đội viên…”
Huấn luyện viên trưởng có chút vội vã:”Vé vào trận tiếp theo luôn lấy được, tay súng—”
Lưu Nhàn ho khan một tiếng.
Lời của huấn luyện viên trưởng ngừng lại, anh ta biết hình như bản thân đã nói gì sai, mặt liền biến sắc, vội vã nói thêm:”cũng—cũng không sao, không cần phải quá căng thẳng. Đội nào cũng có lớn có nhỏ, đội của chúng ta còn có lão tướng giải nghệ, kết quả có ì ạch đôi chút, cũng đều là chuyện bình thường…”
Sài Quốc Hiên chau mày lại, vứt đũa xuống bên cạnh bát.
Huấn luyện viên trưởng mấp máy môi, tiến thoái lưỡng nan mà giữ chặt lại đầu lưỡi của mình.
Đội bắn đĩa bay không nhiều người cũng phần nào hiểu được tình hình của đội bắn súng bên này, có đôi chút lo lắng, nhìn qua nhìn lại, đang muốn lên giải hòa thì Lâm Mộ Đông đã đứng lên. Cả phòng đều lặng im như tờ.
Môn bắn đĩa bay là một môn thi đấu Olympic, Việt Nam đã từng có VĐV Lê Nghĩa đoạt HCV cá nhân tại SEA Games vừa qua nhưng trên thực tế phong trào Bắn đĩa bay ở nước ta chưa mạnh. Chính vì thế Giải thi đấu giao hữu Bắn đĩa bay lần thứ II 2017 là dịp để từng bước gây dựng phong trào Bắn đĩa bay tại Việt Nam.
Chiều cao của hai người khá chênh nhau, Diệp Chi vô thức ngẩng mặt lên, bị ánh đèn sáng chói vào mắt.
Tầm nhìn bỗng chốc mờ mịt đi rồi trở nên rõ ràng lại trong giây lát, bóng dáng Lâm Mộ Đông vẫn lặng yên như cũ, đồng tử đen tuyền sâu thẳm, bình thản như một dòng nước đang chảy, tĩnh lặng và sâu thẳm.
Sài Quốc Hiên sầm mặt lại, nghiêm mặt liếc mắt qua người huấn luyện viên vừa nói mấy điều ngớ ngẩn kia, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Mộ Đông, giọng điệu vui vẻ ấm áp:”Mộ Đông…”
“Huấn luyện viên Cảnh nói không sai.”
Lâm Mộ Đông ngắt lời của Sài Quốc Hiên:”Nên bàn bạc thế nào thì bàn bạc, áp lực thành tích, dùng chiến thuật, không cần phải nghĩ đến cảm nhận của tôi.”
Sài Quốc Hiên cố gắng kiềm lại cảm xúc, miễn cưỡng cười bảo:”Mộ Đông, cậu nghĩ nhiều rồi. Thực ra—”
“Đã đến lúc này rồi, điều quan trọng nhất chính là giải đấu thế giới này.”
Lâm Mộ Đông cầm bản danh sách lên rồi ghi chú vào trong đó, đặt nó xuống một chỗ sạch sẽ:”Tôi xem như giải nghệ cũng không hẳn đã giải nghệ hoàn toàn. Tôi thân là huấn luyện viên của đội bắn súng*(cự ly ngắn), chắc chắn phải có trách nhiệm huấn luyện chủ yếu cho trận đấu, vốn dĩ nên có một chiến lược, nên chuyện này không có vấn đề gì cả.”
“Không cần phải lúc nào cũng chiếu cố cho tôi.”
Lâm Mộ Đông rất bình tĩnh,”Hiện tại tôi không muốn gì cả, chỉ muốn nhìn thấy quốc kỳ của ta ở trận thi đấu được giương lên.”
Ngữ khí Lâm Mộ Đông lạnh nhạt, đáy mắt đen tuyền lộ ra sự kiên quyết đầy sắc bén.
“Tôi ở trường đấu, quốc kỳ nhất định phải được giương lên.”
Tay của Sài Quốc Hiên bỗng nhiên run lên. Sài Quốc Hiên cũng không nói gì thêm, hít sâu một hơi, hốc mắt lặng yên mà đỏ lên. Lâm Mộ Đông để bát đũa xuống, cầm lấy một cây bút.
….
Nói là một bữa tiệc làm giảm bớt áp lực, cuối cùng vẫn biến thành buổi họp cuối cùng chuẩn bị thi đấu. Diệp Chi từ trước đến nay chưa bao giờ nghe thấy Lâm Mộ Đông nói được nhiều như vậy, rõ ràng, sắc bén mà lạnh lùng, từng câu từng chữ nắm bắt chính xác tình hình hiện tại của đội bắn súng, hoàn toàn phân tích triệt để việc sắp xếp đội hình và cục diện thi đấu hiện tại của đội mà không chút khiên dè.
Tất cả đều được Sài Quốc Hiên nghiêm túc quản lý chặt chẽ, chỉ lo sẽ đâm đến sự gay gắt của vấn đề, Lâm Mộ Đông liệt kê từng mục như một người ngoài cuộc, đánh trúng vào từng vấn đề một cách cẩn thận mà nghiêm khắc.
Giọng của Lâm Mộ Đông lạnh nhạt và rõ ràng, đối chiếu một cách chuẩn xác, mạch lạc, theo trạng thái và tâm lý của mỗi thành viên tính đến tối nay, cuối cùng đã điều chỉnh và sắp xếp một đội hình có được ưu thế nhất.
Gần đây luôn bận rộn với quá trình đăng ký giải vô địch thế giới, gần như đã xác định lần thi đấu này chẳng có mấy kết quả, ngay cả Sài Quốc Hiên lẫn Lưu Nhàn cũng chưa chú ý đến tình hình của mỗi đội viên một cách tỉ mỉ tới mức chi tiết như Lâm Mộ Đông.
Mấy huấn luyện viên nhìn nhau, nhất thời không trả lời được từng câu nói của Lâm Mộ Đông, họ liếc nhìn nhau, định mở lời thì cô gái của đội y tế đột nhiên lên tiếng.
“Mã Hoài…”
Giọng của Diệp Chi nhẹ nhàng, nhìn cái tên được đánh dấu đang chờ đến lượt đánh giá, cẩn thận nghĩ một lượt:”Cậu ta quen dùng lực ở cơ vai, vai cậu ấy hơi tròn, lực cơ dưới xương bả vai lại quá yếu, áp lực tải cơ đột ngột phải gánh quá lớn, sẽ dễ rơi vào trạng thái co giật khi quá căng thẳng–”
Lời của Diệp Chi chợt ngập ngừng, nhìn đám người trong phòng đang ngơ ra, nhấp môi nói tiếp:”Chính là..”
Thiếu đi phần quan trọng trong việc giao tiếp bình thường với người bệnh, cô đã ở trong phòng thí nghiệm cho đến khi tốt nghiệp tiến sĩ, do dự một lúc, giơ cánh tay ra, mô phỏng lại tư thế mà cô từng thấy trước đó so sánh một chút.
Tư thế bắn súng có yêu cầu rất cao đối với cơ ở vai và lưng, Diệp Chi hiểu tư thế này nhiều hơn so với những người không chuyên. Lần đầu giơ tay rất vội, sau lưng bỗng nhiên có một trận đau, nhẹ nhàng hít thở, theo bản năng mà lùi lại một bước.
Có một chiếc ghế ở sau lưng Diệp Chi, chân cô bất ngờ không kịp vững lại bị vướng một cái, cả người không cẩn thận mà mất đi thăng bằng.
Phía sau có một người vừa kịp đỡ lấy Diệp Chi. Căn phòng vừa đủ ấm áp, Diệp Chi chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, nhìn dáng vẻ càng mảnh mai yếu ớt hơn. Thân hình mảnh mai được ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu xuống, lưng của Diệp Chi đụng phải khuôn ngực rắn chắc của Lâm Mộ Đông ở phía sau.
Mặc dù Diệp Chi gần như đã quen với cái ôm đó, nhưng lần này cô không cần phải tính toán sức lực với đối phương. Nhịp tim phía sau lưng Diệp Chi vừa ấm áp lại mạnh mẽ, sự ấm áp xuyên qua cả quần áo, khiến cho nhịp tim của cô cũng cùng cộng hưởng theo nhịp tim của Lâm Mộ Đông.
Diệp Chi nương theo lực phía sau lưng của mình mà đứng vững trở lại, nín lặng mà ngẩng mặt lên, đón lấy những gợn sóng nằm sâu trong đáy mắt đen tuyền của anh. Cô ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, đôi tai nhỏ nhắn xinh đẹp nằm ẩn hiện trong làn tóc đen mềm mại, thoáng hồng lên, sau đó lại phủ lên một tầng đỏ nhạt.
Lâm Mộ Đông chầm chậm thở ra một hơi, tay phải buông thõng bỗng nắm chặt lại, yên lặng mà nhắm mắt. Sau đó một tay anh nắm lấy vai Diệp Chi, đặt cô ngồi vững vàng trên ghế, còn giúp cô phiên dịch lại câu chữ hồi này một cách đơn giản và ngắn gọn.