Lâm Mộ Đông dựa vào bên cạnh cửa sổ, một tay cầm điện thoại, mắt nhìn cô gái nhỏ đã trang bị đầy đủ vui vui vẻ vẻ đứng chờ anh.
Lâm Mộ Đông:”…..”
Lâm Mộ Đông:”…….trò chuyện.”
Ông đối với người đồ đệ này vẫn luôn vô cùng dung túng, Sài Quốc Hiên vốn dĩ cũng định bảo anh thả lỏng thả lỏng, vốn không muốn bảo anh quay về mở họp, ông cười ha ha trả lời:”Trò chuyện à? Trò chuyện tốt đấy, thế hai người ở lại lâu thêm một chút đi……..”
Lời nói của Sài Quốc Hiên bỗng nhiên dừng lại.
Sài Quốc Hiên dừng lại câu nói, nhớ lại câu nói vừa nãy của Lâm Mộ Đông.
Sau đó ông không chút bất ngờ mà kinh sợ.
Cho dù vẫn luôn có nhiều trông đợi đối với Lâm Mộ Đông, Sài Quốc Hiên cũng chưa từng hy vọng đến việc đem mấy từ”trò chuyện”này đặt lên trên người của anh.
Việc giao tiếp của huấn luyện viên Lâm từ lúc mới tiến vào đội đã bắt đầu có khó khăn. Nhóm thanh thiếu niên 16-17 tuổi, vừa hay đang là độ tuổi làm trời làm đất đến cả chó mèo cũng đều ghét bỏ, chỉ có một mình anh cả ngày ở trong sân huấn luyện giết thời gian, cả đội bắn súng ngay từ đầu đều cảm thấy vui mừng vì đã tìm thấy một hạt giống tốt khiến họ an lòng, bất tri bất giác lại biến thành một nỗi lo lắng khiến họ trăn trở không biết có cần tìm một bác sĩ chữa trị tâm lý hay không.
Nhưng Lâm Mộ Đông của khi đó chí ít vẫn là bình thường, tuy rằng kiệm lời, nhưng cũng chỉ thuộc kiểu tính cách lạnh lùng không thích náo nhiệt, vốn không bài xích việc giao tiếp cùng người khác.
Cho đến lần đó sau khi bị chấn thương.
Phân trạm của World Cup, không phải một cuộc thi quá lớn, Lưu Nhàn bận rộn với mấy cái giáo án khi đó đều không thể đi theo đội, xui nhất là ngay vào lúc đó lại xảy ra sự việc ngoài ý muốn.
Sài Quốc Hiên đem người dẫn về đã là một tháng sau, tay của Lâm Mộ Đông khi đó vẫn còn đang băng bó, anh vẫn trầm mặc, vẫn lạnh nhạt, nhìn vào không có khác gì mấy so với trước kia.
Nhưng lại rõ ràng mọi thứ đều không còn giống trước nữa.
Đi gần với Lâm Mộ Đông hơn bất cứ người nào khác, Sài Quốc Hiên đã vô số lần thấy qua bóng lưng trầm mặc cầm súng của Lâm Mộ Đông sau khi bị chấn thương, thậm chí thỉnh thoảng ông còn cảm thấy, anh sẽ vĩnh viễn ở lại trong đó mãi, không thể thoát ra được nữa.
Hiện tại nghe thấy anh thế mà lại cùng đội y trò chuyện, Sài Quốc Hiên đột nhiên có chút kích động, ông tận lực mượn từ:”Tốt…..trò chuyện tốt à nha, hai người trò chuyện nhiều vào, có cần ra ngoài dạo phố không? Hay là người trẻ các cậu thích đi công viên giải trí? Tôi nghe nói qua hai ngày nữa sẽ có lễ Giáng Sinh gì đó……”
Lâm Mộ Đông trầm mặc nhéo nhéo trán.
Trong điện thoại lại im lìm một lúc.
Giọng nói cách một tầng ngăn trở đứt quãng xuyên qua đây, đại khái là Lưu Nhàn đang phổ cập cho lão nhân gia về cảm xúc tâm lý của những người trẻ hiện tại.
Điện thoại không nhắc nhở Sài Quốc Hiên thực sự rò rỉ âm thanh rất nghiêm trọng, Lâm Mộ Đông cúp ngang điện thoại, đơn giản gửi cho ông vài dòng tin nhắn giải thích.
Lâm Mộ Đông đặt điện thoại xuống, anh ngồi xuống ở bên cạnh bàn.
Diệp Chi nhoài người lên bàn, đang loay hoay với đống kim châm cứu mảnh nhỏ.
Cô gái nhỏ an an tĩnh tĩnh mà chờ đợi anh, một chút cũng không gấp gáp. Đầu ngón tay trắng trắng nộn nộn hơi bẻ cong cây kim mảnh nhỏ đến mức mềm dẻo, vừa buông tay ra nó lại bật về hình dáng cũ, mi mắt cũng tự đắc vui vẻ mà cong lên.
Tầm mắt của Lâm Mộ Đông rơi lên trên người cô, yên tĩnh ngắm nhìn cô một lúc.
Diệp Chi dường như từ trước đến giờ đều chưa có chuyện gì đáng để cô buồn rầu.
Nói cái gì cũng đều tin, nghe lời lại ngoan ngoãn, cả người dường như cũng mềm mềm mại mại giống như tính khí của mình vậy, một chút kẹo ngọt liền có thể dỗ cô vui vẻ ngay.
Riêng chủ ý lại rất chính trực, không cho cô chữa tay cô sẽ len lén thức khuya.
Lâm Mộ Đông rũ xuống tầm mắt, cởi nút tay áo ra, đem tay phải đặt thẳng lên mặt bàn.
Hôm nay ngủ cả một ngày, khí sắc của Diệp Chi hiển nhiên đã tốt hơn mấy ngày trước không ít. Nhận ra anh đã ngồi xuống, cô chống cánh tay ngẩng đầu lên, con ngươi sáng rực phân rõ trắng đen, tràn đầy tinh lực mà đợi anh phối hợp trị liệu.
……….
Chỉ là vì muốn để cho đội y không thức khuya không nhọc tâm, yên tâm ngủ nghỉ thật tốt.
Và xoa đầu hay không xoa đầu thực ra không có liên quan gì cho lắm.
Huấn luyện viên Lâm trước giờ đều chịu đau giỏi hơn bất cứ ai, anh không chút động đậy mà ngồi đó, mặc cho Diệp Chi xử lý ở giữa cổ tay.
Tầm mắt của anh rơi trên mái tóc vụn mềm mại được vén ở sau tai cho tiện của cô gái nhỏ, anh cầm viên kẹo bạc hà nằm ở trên bàn lên, bỏ vào miệng cắn vỡ.
Diệp Chi nắm lấy tay của anh, vô cùng nghiêm túc mát xa gân cơ.
Mi mắt cô gái nhỏ rũ thấp xuống, ngập tràn ánh đèn màu vàng ấm của đèn bàn.
Tóc vụn được vén ra sau tai nương theo động tác của cô trượt xuống dưới, được cô nhẹ nhàng dụi lên lại, rồi lại tiếp tục rơi xuống, không nghe lời mà rơi xuống bên má cô.
Tay của Diệp Chi vẫn còn đang bận, cô có chút khổ não mà mím mím môi, muốn dứt khoát không để ý đến nó nữa, bỗng nhiên có một độ ấm nhàn nhạt lướt qua má của cô.
Diệp Chi chớp chớp mắt.
Lâm Mộ Đông khẽ cúi người xuống, tay trái anh giúp túm lại mấy lọn tóc không nghe lời, vén hết ra sau tai.
Lực đạo của anh rất nhẹ nhàng, động tác cũng vững vàng, nhưng khớp ngón tay vẫn là không thể tránh được mà cọ qua thùy tai trắng trẻo nhỏ nhắn của cô gái nhỏ.
Rất nhẹ nhàng, hơi mang theo một chút vết chai sần do quanh năm cầm súng, xúc cảm khô khan lại ấm áp.
Diệp Chi trừng to đôi mắt, cô ngây ngẩn ngồi đó một lúc, toàn bộ phần tai bắt đầu từ lúc bị anh chạm vào, đang bắt đầu đỏ lên từng chút từng chút lan rộng xuống dưới, thật chậm rãi, không thể nào kháng lại được.
Lâm Mộ Đông cúi đầu nhìn lấy cô, giọng nói cũng dịu dàng, trầm trầm thấp thấp, điểm thên một chút khàn đặc vì bị đè giọng:”Diệp đội y.”
Diệp Chi ngẩng đầu lên.
Động tác của Lâm Mộ Đông đột nhiên khẽ đình trệ.
Da thịt trắng nộn nhẹ nhàng cọ qua đầu ngón tay của anh, mái tóc ngắn suôn mượt cũng nương theo động tác trượt xuống, lướt qua kẽ tay dịu dàng rớt xuống.
Tia sáng ấm áp bao trùm, phản chiếu rõ ràng những sợi lông tai nhỏ nhỏ li ti trên vành tai của cô. Thùy tai ửng đỏ có chút nóng bừng, có một vết tích nhạt màu trông thật chói mắt, bị những sợi tóc che phủ lại.
Cô gái nhỏ ngẩng mặt lên, con ngươi trong veo phản chiếu ánh sáng ấm áp, trong ánh sáng bao bọc cả bóng dáng của anh.
Lâm Mộ Đông chậm rãi dời tay đi, anh nhắm mắt lại.
……..không có liên quan gì cả.
Lâm Mộ Đông hít sâu một hơi, tay trái vừa rũ xuống khẽ nắm chặt thành quyền, giọng nói anh khẽ trầm xuống.
“Em……có đón lễ Giáng Sinh không?”
Dưới sự quan tâm ân cần của cả đội bắn súng, hai ngày tiếp theo đây, huấn luyện viên Lâm đều đúng giờ đi đến gian phòng của Diệp đội y để báo cáo.
Ngày thứ ba, căn cứ theo tin tình báo đáng tin của đội ném đĩa truyền về, huấn luyện viên Lâm vào lúc trời sắp tối đã dẫn Diệp đội y ra khỏi khách sạn.
“Tốt lắm tốt lắm, ngày mai không có phần thi của chúng ta, vừa hay cho bọn họ nghỉ phép một ngày vậy.”
Sài Quốc Hiên cầm ống nhòm đứng ở trước cửa sổ, ngữ khí vui mừng:”Khẳng định là đi đến công viên giải trí rồi đây, tôi đã tra qua, lễ Giáng Sinh thì nên đi đến công viên giải trí chơi…….”
“Lễ Giáng Sinh đến công viên giải trí xếp hàng, để người nhìn ta ta nhìn người à?”Lưu Nhàn bảo lưu ý kiến,”Huấn luyện viên Lâm thế mà thật sự thông suốt, nhưng không đến nỗi không có sáng tạo vậy chứ?”
Sài Quốc Hiên khá tự hào, ông đặt ống nhòm xuống:”Nào có, có là tôi dạy đó!”
Lưu Nhàn:”…..”
Lưu Nhàn vớ lấy điện thoại lướt lướt, tìm kiếm mấy chiến lược về công viên giải trí cho ngày nghỉ lễ, gửi qua cho Lâm Mộ Đông.
Huấn luyện viên Lâm người không có sáng tạo đang đứng trước cửa công viên giải trí, nhìn vào biển người đông nghịt ở trước mắt, anh trầm mặc nhấn nút tắt màn hình điện thoại.
……….
Công viên giải trí là một khu tham quan khá có tiếng ở Busan.
Công viên giải trí chủ đề đèn đón, mở xuyên suốt 24h, khung giờ này đang là khung giờ đông người nhất.
Buổi tổi của tháng 12 đã có chút lạnh, trước cửa có những ngọn đèn xán lạn thật lớn đang cháy sáng. Chỗ nào cũng đều được trang trí đèn màu, đầy đủ màu sắc, chiếu sáng cả màn đêm màu đen thuần, trông như một khoảng biển đèn biết di động.
Không ít quầy bán hàng đã dọn ra, trưng đầy các loại đồ chơi nhỏ nhắn, cũng có người bán thức ăn nhanh. Cả một dãy hàng bán búp bê bong bóng cũng bày đầy ra đó, có người mặc những bộ đồ thú bông to lớn đi tới đi lui để chào hàng, trong tay còn lắc lư một cây đèn huỳnh quang với đầy đủ màu sắc.
Mùi thơm của xúc xích nướng trộn lẫn với mùi hương thơm ngọt của bắp rang bơ, được tiếng cười vui đùa vô cùng náo nhiệt bao trùm lấy, nhanh chóng truyền đến mỗi một góc khuất.
Lễ Giáng Sinh đi đến đâu cũng đều là người, mỗi một gian hàng đều có người xếp hàng thật dài.
Lâm Mộ Đông khẽ nghiêng người qua, tránh đi dòng người đông đúc, anh dẫn Diệp Chi đến một chỗ vắng vẻ yên tĩnh hơn một chút.
Cô gái nhỏ dán sát ở bên cạnh anh, đeo một cái khăn choàng bông dày cộm, cô nhìn đông ngó tây, vui vẻ không thôi:”Đẹp quá đi……”
Lâm Mộ Đông nhìn lấy cô, ánh sáng dưới đáy mắt ôn hòa trở lại. anh nhẹ nhàng xoa xoa đầu tóc của cô.
Những sợi tóc mềm mại cọ vào lòng bàn tay anh, đầu Diệp Chi ở dưới lòng bàn tay anh khẽ ngẩng lên, cô cong cong đôi mắt:”Cảm ơn huấn luyện viên Lâm.”
Lâm Mộ Đông nhìn nhìn xung quanh, mi mắt anh rũ xuống, lắc đầu:”Đông người quá.”
Đây là lần đầu tiên anh đến những nơi thế này, anh không biết ở nơi này lại nhiều người đến thế. Cho dù ngày mai không có thi đấu, bọn họ cũng không thể ở lại bên ngoài quá lâu, nhìn số lượng người lúc này đây, gần như cũng chẳng chơi được bao nhiêu.
Diệp Chi nháy nháy mắt:”Huấn luyện viên Lâm, anh muốn chơi vòng quay ngựa gỗ không?”
Lâm Mộ Đông khẽ trì độn, nhẹ nhàng nhíu mày lại.
15 tuổi anh đã tiến vào đội tỉnh, 16 tuổi trực tiếp thăng lên đội quốc gia, đến cả việc học hành cũng đều là có gia sư kèm cặp từ xa mới hoàn thành xong được. Ngoại trừ việc cùng đội đi khắp nơi thi đấu, thì chỉ có bệnh viện là nơi anh đến nhiều nhất, anh căn bản sẽ không đến những nơi như thế này.
Tốn không ít sức lực mới có thể nhìn rõ được vòng quay ngựa gỗ có dáng vẻ như thế nào thông qua khe hở cửa dòng người, huấn luyện viên Lâm trầm mặc đứng ngơ một lúc, đón lấy ánh mắt sạch sẽ trong vắt của cô gái nhỏ, anh lắc lắc đầu.
Diệp Chi một chút cũng không bất ngờ, cô nắm lấy tay áo của anh, cong eo nhìn vào bản đồ:”Tàu lượn siêu tốc?”
Lâm Mộ Đông:”….”
Diệp Chi xem vô cùng nghiêm túc, cô tiếp tục đọc cho anh nghe:”Tàu hải tặc, con lắc lớn, thang trượt nước, máy nhảy lầu……”
Lâm Mộ Đông nghiêng đầu qua.
Cái bánh mì trứng sữa bị lò vi sóng làm hỏng bỗng nhiên lại từ trong ký ức của anh hiện ra.
Có những chuyện anh từng chưa từng nghĩ đến sẽ đi làm nó, cho nên khi vừa mới bắt đầu làm, anh cứ luôn làm không được tốt.
Luôn làm không tốt.
Cổ tay sau khi được xoa bóp mát xa đã đau đến mức gần như mất cảm giác, muốn động đậy một chút cũng khó khăn. Cánh tay phải của Lâm Mộ Đông khẽ động đậy, anh trầm mặc một lúc, rồi cúi đầu nhìn cô:”Em chơi đi, anh đợi em…….”
Tay áo của anh bỗng nhiên bị nhẹ nhàng nắm lấy.
Một chút lực đạo lôi kéo truyền đến, Lâm Mộ Đông nhíu mày, anh vô thức thuận theo lực đạo đó bước về phía trước vài bước.
Diệp Chi rất quyết đoán mà đổi một tấm bản đồ khác.
Cô gái nhỏ chỉ vào quầy hàng bán kem trên tấm bản đồ, con ngươi trong vắt sáng lấp lánh ngập tràn sự mong đợi, tính tích cực hoàn toàn khác hẳn với ban nãy, cô hỏi lại câu từ đầu tiên:”Huấn luyện viên Lâm, anh có muốn ăn kem không!”
Nửa tiếng đồng hồ sau, Diệp Chi đã vừa lòng mãn nguyện mà đi vòng qua hơn nửa vòng lớn công viên giải trí, ăn nửa cây kem, một cái bánh tart trứng, một cái bánh quế nhỏ, nửa phần bánh bạch tuộc, cô vui vui vẻ vẻ xoa xoa bụng rồi ợ một cái.
Lâm Mộ Đông cúi đầu xuống, một tay bảo vệ cô, giúp cô cầm nửa cây kem còn lại.
Bản nhạc Giáng Sinh vui vẻ vang lên bên tai, vô cùng náo nhiệt, những dây đèn được gắn kết trên mái hiên của cây cao, trong màn đêm u tối nỗ lực nhấp nháy ánh đèn đủ sắc màu, kết thành một biển đèn màu.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu chuyên tâm ngắm đèn, vô lo vô nghĩ, trong con ngươi trong veo như giọt nước phản chiếu biển đèn xanh biếc, cô câu được câu không mà ngân nga theo bài hát.
m giọng mềm mại dịu dàng, vừa mềm lại vừa ngọt, vô cùng ấm áp, trông như một viên bánh trôi đậu đỏ đã nấu chín.
Lâm Mộ Đông nghiêng người qua giúp cô chắn gió, ánh cúi đầu hỏi:”Có lạnh không?”
“Không lạnh ạ.”
Diệp Chi hôm nay ăn mặc rất ấm áp, lại đi cả một vòng lớn trong công viên giải trí, gần như có chút mồ hôi đổ ra, cô cong cong đôi mắt lắc đầu:”Một chút cũng không lạnh, nơi này rất vui nha……”
Lúc cô nói lời này, lực chú ý lại vô thức bị phía xa xa hấp dẫn, ánh mắt cô cũng theo đó sáng rực lên.
Vừa nhìn liền biết lại tìm thấy đồ ăn ngon rồi đây.
Khóe môi Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng giương lên, ánh mắt ấm áp, anh giơ tay về phía cô, chuẩn bị cầm lấy tấm bản đồ để nhìn đường đi.
Diệp Chi vùi đầu nghiêm túc ăn suốt cả dọc đường, bản đồ đặt ở trong balo đã sớm bị cô lãng quên mất. Thấy anh duỗi tay ra, cô có chút do dự, ngẩng đầu đôi mắt lén liếc nhìn anh.
Lâm Mộ Đông nhướng mày lên.
Cô gái nhỏ nghi hoặc một lúc lâu, thử giao tay mình ra, đặt vào lòng bàn tay của anh.
Xúc cảm mềm mại, bởi vì vẫn luôn ủ ở trong túi áo, vẫn còn ấm áp vô cùng, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của anh, lực đạo vừa mềm mại lại vừa dè dặt.
Bị nhiệt độ trong lòng bàn tay lướt qua, hô hấp của Lâm Mộ Đông khẽ đình trệ, anh rũ xuống tầm mắt.
Mấy ngày nay lúc làm phục hồi chức năng, vì để đảm bảo dây chằng và cơ bắp có thể dưới trạng thái yêu cầu kéo duỗi về đúng vị trí, Diệp Chi vẫn luôn phải nắm lấy tay của anh giúp anh dùng lực tìm cảm giác, cái động tác này đã thực hiện nhiều đến mức trở nên bình thường.
Nhưng hiện tại khẳng định là không giống thế.
Bọn họ không phải đang ở trong ký túc của đội y, cũng không phải đang trị liệu làm phục hồi chức năng.
Xung quanh là dòng người nhộn nhịp huyên náo, dây đèn lung linh ở trên đỉnh đầu của bọn họ, khiến ánh sáng xán lạn hết thảy đều đổ xuống đây, mùi hương thơm ngọt phiêu dạt trong không khí, ca khúc vui vẻ đinh đinh đang đang vang lên ở một nơi không xa.
Cô gái nhỏ đem tay giao cho anh, mặc cho anh nắm lấy.
Ngoan ngoãn không thôi.
Lâm Mộ Đông rũ tầm mắt, chậm rãi khép bàn tay lại, đem bàn tay kia bao bọc trong lòng bàn tay. giọng nói anh dịu dàng:”Diệp Chi.”
m giọng của anh trầm thấp ôn hòa, chậm nói ra tên của cô.
Cuối cùng cô hậu tri hậu giác ý thức được anh đã gọi tên của bản thân mình, Diệp Chi chậm CHƯƠNG một lúc mới ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt.
Lâm Mộ Đông nhìn vào cô, cúi đầu nhìn quét qua bàn tay phải của bản thân vẫn chỉ có thể nắm lấy tay của cô, anh lắc đầu:”Không có gì.”
Anh không nói gì thêm, chỉ là nắm chặt lấy tay của cô gái nhỏ, mặc cô dẫn mình đi, hai người đi về phía có ánh đèn sáng rực rỡ bên kia.
Bọn họ có lẽ là đi tạt qua con đường nào đó vẫn chưa trang sửa xong, cả đoạn đường này đều không có chiếu sáng, cũng không có người nào đi qua, bị ánh đèn sáng rực của chỗ khác phản chiếu vào, khiến nó càng trở nên vô cùng u tối lạnh lẽo.
Diệp Chi cúi đầu đi ở phía trước, cô lấy điện thoại ra mở đèn pin lên, cẩn thận phân biệt lối đi.
Lâm Mộ Đông mặc cho cô nắm tay mình, bước chân anh thả chậm lại, từng bước từng bước đi theo phía sau cô, nhìn vào gương mặt được phản chiếu dưới ánh sáng yếu ớt từ điện thoại của cô.
“Bên ngoài đông nhiều, một chút nữa lại phải chen tới chen lui.”
Cô gái nhỏ rất nhọc tâm, vừa đi về phía trước, vừa nhẹ giọng dặn dò Lâm Mộ Đông:”Nếu như có quá nhiều người, anh nhất định phải nhớ buông tay đấy. Cơ bắp của anh vừa mới bắt đầu phục hồi, mấy ngày nay không được kéo duỗi, không được quá dùng sức…..”
Cô nói rất nghiêm túc, giọng nói tuy rằng mềm mại, nhưng ngữ khí lại không hàm hồ chút nào cả.
Tiếng bước chân ở sau lưng bỗng nhiên dừng lại, lực đạo ở lòng bàn tay cũng hơi nặng hơn.
Diệp Chi sợ làm anh bị thương, cô liền vội vã dừng lại bước chân:”Anh sao thế, bị đau rồi sao? Để em xem xem……”
Lâm Mộ Đông đứng ở chỗ cũ, anh khẽ cúi đầu, đáy mắt đen láy sâu xa, ánh mắt rơi ở trên người cô.
Diệp Chi ngẩn người, cô ngẩng mặt lên.
Lâm Mộ Đông nhíu mày:”Không cần buông tay.”
Anh dùng sức dằn nén xuống chút mâu thuẫn không biết là bị cái gì kích thích ra, Lâm Mộ Đông cúi đầu xuống, tầm mắt gao gao bao trùm lấy cô, âm giọng vô thức đè thấp xuống:”Không cần buông tay anh. Vẫn còn tay trái, không cần cẩn thận như thế………”
“Là tay trái à.”
Diệp Chi rất thành thục mà thở dài một hơi, cô xoay qua cùng anh mặt đối mặt, cô nhón chân lên sờ sờ đầu của huấn luyện viên Lâm.
Cô gái nhỏ rất lý trí, vẫn để anh nắm tay bản thân mình, tay phải cô kéo lấy tay trái của anh:”Nhưng mà như thế này cũng không buông tay, thì hai chúng ta chẳng phải sẽ phải tay nắm tay xoay vòng vòng rồi sao?”