Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em

Chương 63



Diệp Chi ở trong nhà Lâm Mộ Đông trọn vẹn hẳn ba ngày.

Nhà huấn luyện viên Lâm thật to, có thu dọn kiểu gì cũng không xong được. Cô gái nhỏ mọc rễ luôn ở trong nhà, quở trách hướng dẫn rồi hạ lệnh, đến cả những đội viên chưa kịp trả phép của đội bắn súng cũng bị lôi đến để giúp đỡ, cũng gian nan thu dọn được tàm tạm đại khái rồi.

Bên Mỹ đã không thể tiếp tục trì hoãn được nữa, Diệp Chi xin nghỉ phép với cả đội, đặt vé máy bay đi California.

Lâm Mộ Đông dẫn đội đi huấn luyện mùa đông, không đi tiễn cô được.

Ba Diệp mẹ Diệp sáng sớm đã khởi hành, đưa con gái bảo bối tiễn đến sân bay, một đường tiễn đến bên ngoài khu kiểm tra an ninh, không kể chuyện to chuyện nhỏ mà giúp cô kiểm tra hành lý và hộ chiếu.

Cô gái nhỏ không có chút tinh thần nào, cô cúi sầm mặt, hốc mắt ửng đỏ lên, ngoan ngoãn mà trả lời câu hỏi của ba và mẹ.

“Sao cậu ấy lại không đến tiễn con thế?”

Ba Diệp nghe mẹ Diệp truyền đạt lại chuyện của con trai mới, mấy ngày nay ông không còn mài dao nữa, chỉ lặng lẽ giúp Diệp Chi thu dọn lại cái rương lớn bảo bối, âm thầm lặng lẽ đi rửa ra một cuốn album ảnh của Diệp Chi từ nhỏ đến lớn, rồi nhét hết vào trong vali, bảo mẹ Diệp giúp cô mang đến đó.

Trong lòng của người làm ba vẫn không dễ chịu, lại không nỡ để con gái bảo bối đau buồn, ông đè thấp giọng nói, không vui vẻ mà càm ràm cùng mẹ Diệp:”Một chút cũng không đáng tin. Đã cái thời đại nào rồi, không phải nên đặt vé máy bay tiễn con gái bảo bối của mình sang bên đó, rồi lập tức ngựa không ngừng vó mà mua vé máy bay quay trở về hay sao……….”

Mẹ Diệp rất bình tĩnh:”Tỉnh lại đi, có phải lúc ông giúp con gái bảo bối thu dọn hành lý đã xem lén rồi hay không?”

Bị vợ mình một lời chọc thủng, ba Diệp không nói nên lời, ông tự mình chạy sang một bên ngồi rầu rĩ.

Thật ra mẹ Diệp rất hiểu tâm tư của những người trẻ, bà đi qua vỗ vỗ vào vai ông, thở dài một hơi:”Nếu như cậu ấy đến tiễn thật, con gái của ông có còn nỡ đi hay không? Khi xưa tôi ra nước ngoài, chẳng phải ông cũng không dám đến tiễn tôi hay sao?”

Ba Diệp không nói gì nữa.

Mẹ Diệp cũng lười để ý đến ông ấy, bà đi qua thấp giọng nói chuyện thì thầm với con gái nhỏ bảo bối, rồi lại xoa xoa đầu của Diệp Chi.

Lúc thu dọn nhà cửa ba Diệp không có xuất hiện, mẹ Diệp là người đã đến thăm nhà Lâm Mộ Đông một lần.

Cảnh tượng hai người trẻ tuổi ở cùng với nhau không ai có thể chen vào được, mỗi lần cô gái nhỏ muốn cái gì đó, đến nhìn cũng chưa từng nhìn, Lâm Mộ Đông đã đem món đồ ấy đưa qua cho cô rồi.

Mẹ Diệp đã là người từng trải, nhìn thấy huấn luyện viên trẻ tuổi của đội bắn súng đến nói chuyện cũng vụng về thế này, nhưng trong đôi mắt chỉ chứa đựng mỗi con gái của mình, dáng vẻ muốn đem trái tim móc ra cho cô, bà vẫn cảm thấy trái tim mình cũng theo đó vừa ấm áp vừa đau lòng.

Nhớ đến ông chồng nhà mình năm đó dùng hết cách này đến cách khác để thả thính mình, cơn tức giận của mẹ Diệp lại không có chỗ xả, bà dùng sức nhéo ông ấy một phát:”Ông mua thêm một tấm vé máy bay đi, tôi muốn bỏ nhà ra đi, tôi muốn cùng bảo bối đi Mỹ.”

Ba Diệp:”….”

Ba Diệp không tức giận nữa, ông vòng qua vợ mình chạy trước chạy sau, dùng một ngụm hơi kể hơn mười câu chuyện cười cho con gái mình nghe.

Diệp Chi tâm sự trùng trùng, tâm trạng buồn khổ khi phải ly biệt ngập tràn trong lòng bị câu chuyện cười có chút lỗi thời của ba mình khuấy trộn, tâm tình cũng theo đó vơi bớt đi không ít, trên mặt cô lại lần nữa lộ ra một chút ý cười.

Đội ngũ đang kiểm tra an ninh chậm rãi nhích về phía trước.

“Ba ơi, con phải đi rồi.”

Diệp Chi nhón chân lên nhìn nhìn về phía trước, cô lắc lắc cánh tay của ba mình:”Ba và mẹ mau quay về đi, con đến rồi sẽ gửi tin nhắn cho hai người, con nhất định sẽ nhớ mà.”

m giọng của cô gái nhỏ dịu dàng mềm mại, thần sắc cũng nghiêm túc, một chút cũng không giống mấy năm trước vừa rời khỏi nhà nước mắt liền rơi mãi không ngừng, trên người cô thế mà cũng thấp thoáng hiện lên chút trầm tĩnh không yên.

Sự trầm tĩnh giống y hệt khí thế của huấn luyện viên Lâm của cô, rơi ở giữa mi mắt mềm mại, lộ ra một chút sức mạnh vô cùng an tĩnh dịu dàng.

Ba Diệp mẹ Diệp đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương đều có chút kinh ngạc.

Diệp Chi nhón chân ôm lấy ba và mẹ mình, đôi mắt cong cong cho mỗi người một cái hôn, rồi vẫy vẫy tay đi về phía khu kiểm tra an ninh.

Ba Diệp an tĩnh đứng đó, nhìn vào bóng lưng trầm mặc của con gái một hồi, ông nhẹ nhàng bật cười:”Bảo bối trưởng thành rồi.”

Cô gái nhỏ của nhà bọn họ yêu đương rồi, có người mình thích rồi, ở bên cạnh người mình thích, cùng nhau trưởng thành rồi.

Mẹ Diệp nắm lấy tay ông ấy:”Đi, về nhà……..”

Bước chân của bà đột ngột dừng lại, nhìn nhìn vào góc khuất của sân bay.

Ba Diệp khẽ dừng lại:”Gặp người quen rồi à?”

Mẹ Diệp nhìn một lúc, rồi lắc lắc đầu:”Có lẽ là nhìn nhầm rồi, đi thôi.”

Ba Diệp không nghĩ nhiều, ông gật gật đầu, nắm lấy tay vợ mình cùng nhau đi ra bên ngoài. Chưa đi được mấy bước, cánh tay chợt bị mẹ Diệp hung hăng nhéo một phát.

Ba Diệp đột ngột quay đầu qua.

Mẹ Diệp càng nghĩ càng tức giận, lại quay đầu nhìn về hướng đó một cái, rồi nhéo ba Diệp từng phát từng phát một:”Khi xưa lúc tôi ra nước ngoài học, ông nói không tiễn tôi, thế mà lại thật sự ngủ một giấc cho đến trời sáng, cũng không biết len lén đến sân bay trốn ở một góc nào đó nhìn tôi lên máy bay à?!”

Ba Diệp:”??”

Ông có chút không hiểu tại sao lại đột nhiên lôi chuyện cũ ra tính sổ, ba Diệp há to miệng, thử cố gắng giải thích:”Là bà nói không được…….”

Mẹ Diệp tức giận không có chỗ xả:”Mua vé máy bay cho tôi, tôi muốn bỏ nhà ra đi!”

Ba Diệp:”???”

Máy bay ầm ầm lướt qua bầu trời, để lại hai đường vĩ tuyết màu trắng nhạt, từng chút từng chút hòa tan vào bầu trời xanh biếc.

Sau khi Diệp Chi, cuộc sống của Lâm Mộ Đông tựa hồ không có gì biến hóa.

Buổi huấn luyện khép kín mùa đông giai đoạn một là ở ngay tại căn cứ, nội dung huấn luyện quân sự, lượng huấn luyện luôn ở trình độ cao nhất, mấy vị huấn luyện viên bận rộn không ngừng nghỉ. Lâm Mộ Đông mỗi lần đều phụ trách ca trực khuya nhất, dựa theo lệ thương vô cùng chăm chú mà huấn luyện chỉ đạo, dựa theo lệ thường bản thân anh sẽ tự tập bắn trong một tiếng, sau đó lên lầu, dưới sự giám sát qua video của Diệp đội y tiến hành làm hồi phục chức năng.

Cuộc sống của anh thậm chí còn có quy luật hơn cả trước đây không ít, số lần và trình độ đúng giờ xuất hiện trong căn tin khiến Sài Quốc Hiên một mực tin rằng là tay nghề của đầu bếp căn tin đều được nâng tầm rồi, ông vui vẻ đến mức đánh báo cáo khen ngợi liên tiếp ba ngày trời.

Lưu Nhàn gánh vác sự phó thác của cô gái nhỏ đội y, lẩn quẩn bên cạnh Lâm Mộ Đông trông chừng anh cả tuần lễ nay, cũng không phát hiện ra có manh mối gì không đúng.

Thậm chí đến cả tính khí của anh dường như cũng tốt lên rất nhiều, tuy rằng tần suất nói chuyện so với trước kia không có gì thay đổi, nhưng số lần trên người toát khí lạnh dọa chạy, dọa khóc các đội viên đều trực tiếp giảm xuống không ít.

Có mấy lần đúng lúc anh vừa làm xong hồi phục chức năng, kết thúc cuộc gọi video tay cầm điện thoại ra khỏi cửa, Lưu Nhàn thậm chí còn nhìn thấy anh nở nụ cười với các đội viên nữa cơ.

Tuy nhiên vẫn là dọa các đội viên bật khóc rồi.

…….bất luận nói thế nào, trạng thái tổng thể của huấn luyện viên trong khoảng thời gian này đã tốt lên không ít.

Lưu Nhàn đã nói rất chi tiết trong bản báo cáo mà bà len lén viết cho Diệp đội y, bà còn đặc biệt cường điệu rằng huấn luyện viên hở chút liền chạy đến văn phòng làm việc của cô, vừa đến đó liền ở lại rất lâu, có mấy lần còn vi phạm kỷ luật vì đến nửa đêm còn chưa chịu quay về ký túc xá.

Huấn luyện viên Lưu vô cùng tận chức tận trách, bà báo cáo tình hình của hơn nửa tháng trời, còn đóng gói một đống to hình ảnh siêu nét siêu HD gửi qua cho cô.

Gương mặt của cô gái nhỏ cũng vô thức ửng đỏ theo, cô xem kỹ càng từng tấm từng tấm rồi lưu hết về máy, môi mím lại nhỏ giọng nói lời cảm ơn với huấn luyện viên Lưu, rồi lặng lẽ cúp máy.

“ Diệp, lại đang trò chuyện với bạn trai của cô à?”

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, người phụ trách của tổ chữa trị đi đến, cười cười chào hỏi bắt chuyện với cô:”Thứ nên chuẩn bị đều chuẩn bị kha khá rồi, mấy ngày nay công việc không nhiều, bọn họ ra ngoài tụ tập hết rồi, cô có muốn cùng nhau ra ngoài đi dạo chút không?”

Diệp Chi lập tức dời mắt khỏi điện thoại ngẩng đầu lên, đôi mắt cong cong, nhẹ nhàng lắc đầu:”Bác sĩ Bernard, cảm ơn ngài, tôi vẫn còn vài việc cần phải làm, tôi không ra ngoài được đâu.”

Bọn họ hiện tại đang ở trung tâm chữa trị tăng cường của Los Angeles, nhóm chữa trị đều an bài mọi thứ rất chu đáo, chỗ ăn chỗ ở nơi làm việc đều ở trong tòa nhà. Đến trước mắt đã làm xong tất cả công tác chuẩn bị cho giai đoạn tiền kỳ, chỉ cần trạng thái của bệnh nhân được điều chỉnh ổn thỏa, liền có thể bắt đầu tiến hành phẫu thuật giai đoạn đầu.

Người xin phẫu thuật là một vị vận động viên tennis có tiếng, tên là Louis Barry, sở trường là kỹ năng ở cổ tay. Nhưng cũng bởi vì thói quen đánh vợt nên đã khiến cho cổ tay bị quá tải, sau vài lần vết thương chất chồng vết thương, cuối cùng trong một lần thi đấu sau khi bị bong gân nặng toàn bộ thương tích đều bộc phát ra.

Trong tennis yêu cầu đối với cổ tay bao giờ cũng đòi hỏi cao hơn bắn súng, nếu như không tiếp nhận trị liệu, chức nghiệp và sinh nhai sẽ trực tiếp kết thúc. Chính vì thế cho dù xác suất thành công được dự tính có thấp thế nào đi nữa, anh ta cũng vẫn kiên quyết lựa chọn tiếp nhận phẫu thuật chữa trị dù vẫn đang trong giai đoạn rà soát.

Diệp Chi vừa đáp đất liền gia nhập vào công việc vô cùng bận rộn, mỗi ngày trừ ăn cơm ngủ nghỉ gọi video với Lâm Mộ Đông ra, thời gian còn lại gần như đều đang tham gia chỉnh sửa tư liệu mô phỏng để phẫu thuật, đến hiện tại mới rảnh rỗi được một chút.

“ Tôi đã nghe Hoffman nói qua, bởi vì những chuyện xảy ra trước kia, nên cô gái nhỏ người Trung Quốc của bọn họ rất sợ đi ra ngoài.”

Bác sĩ Bernard là chuyên gia về mảng chữa trị thần kinh vận động, đã gần 70 tuổi rồi, đầu tóc bạc trắng tinh thần khỏe mạnh, mỗi ngày đều nở nụ cười từ tính trò chuyện cùng các đồng nghiệp trẻ trung, không có lấy một chút lạnh nhạt cô độc như các học giả thường có.

Ông ấy ngồi xuống trước bàn làm việc của Diệp Chi, nở nụ cười cúi người, đem một viên kẹo nhẹ nhàng đặt lên bàn của cô:”Tôi nghĩ tôi nhất định phải giải thích một chút……đương nhiên hoàn toàn không có ý định phân biệt địa lý, nhưng không thể không nói, quốc gia của chúng tôi tuy rằng không cấm bắn súng, nhưng vấn đề an ninh trật tự vẫn là tốt hơn bang Rio một chút……..”

Diệp Chi hơi ngẩn người.

Có những ký ức rất mơ hồ thoáng qua trong đầu cô, nhanh đến nỗi không nắm bắt được:”Ngài nói…….cái gì Rio?”

Bác sĩ Bernard có chút kinh ngạc, ông ấy nhìn vào ánh mắt của cô, cẩn thận nhìn nhìn một lúc.

Ông thử cúi người lại gần, nhìn vào cô gái nhỏ cẩn thận đánh giá, dường như là đã đoán được cái gì đó, ông xua xua tay cười cười:”Không có gì, chỉ là tùy tiện tìm một nơi để đối chiếu mà thôi, cũng giống như Paris của bọn tôi cũng rất tốt, tàu điện ngầm của bọn tôi không hề đình công……cô đã từng đi khám qua bác sĩ tâm lý chưa?”

Diệp Chi gật gật đầu:”Có khám qua ạ.”

Trong ấn tượng của cô, đúng thật đã từng có ký ức bản thân mình bị cuốn vào trong một vụ xả súng.

Nguyên nhân trước sau cụ thể cô đã không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ là được đàn anh đàn chị cùng nhau dẫn ra ngoài chơi, bởi vì cách quá xa, cũng không nhìn rõ cho lắm, nên cô chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên rất đáng sợ.

Giáo sư Hoffman đã kiên trì giúp tất cả mọi người mời bác sĩ tâm lý đến tham gia phụ đạo, ít nhất trong khoảng thời gian gần nửa năm, toàn bộ phòng thực nghiệm đều được tiếp nhận chữa trị bởi một bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ của cô đã từng nói với cô, thực ra lúc mình đặc biệt sợ hãi thứ gì đó, có thể thử tiếp cận nó gần thêm một chút.

Khoảng thời gian đó Diệp Chi vẫn rất sợ nghe thấy tiếng súng.

Cho nên sau khi cô nhận được những lời mời gọi lương cao từ các bệnh viện và trung tâm nghiên cứu ở trong và ngoài nước, cô vẫn lựa chọn về nước, chấp nhận lời mời của tổng cục thể thao, đi đến đội bắn súng quốc gia làm đội y.

Cách chữa trị lấy độc trị độc này vẫn là rất hữu dụng, hiện tại cô đã không còn cảm thấy sợ khi nghe thấy tiếng súng nữa. Nhưng cho đến khi bị bác sĩ Bernard nhắc lại, cô mới phảng phất ý thức được, bản thân cô hình như đúng thật không quá muốn đi ra ngoài.

Có nỗi sợ hãi nào đó vẫn chưa triệt để tiêu tan đi, nó ẩn trốn trong một nơi mà cô đã sớm quên mất, nó đang vẫn kéo lấy cô, khiến cô theo bản năng trốn tránh đi một số việc đã được định sẵn.

“ Bác sĩ của cô rất tốt.”

Bác sĩ Bernard nhìn lấy cô chớp chớp đôi mắt, khẽ cười:”Tại sao cô lại không đem cô ấy giới thiệu cho huấn luyện viên Lâm của cô chứ? Nói không chừng cô ấy sẽ có cách giúp cậu ấy thoát ra khỏi vực sâu của chứng PTSD, không phải sao?”

Diệp Chi khẽ ngẩn người.

Cô thấp thoáng cảm nhận được bác sĩ Bernard tựa hồ đang khắc ý đi vòng qua một chủ đề nào đó, nhưng khi cẩn thận ngẫm lại, trong đầu lại mơ hồ đến mức khiến cô không nắm bắt được gì cả.

“ Em cũng muốn để anh ấy đến đây đó chứ………”

Cô gái nhỏ nghĩ rất thoáng, không nắm bắt được thì không thèm nghĩ nữa, cô gục đầu xuống, âm giọng mềm mại dịu dàng hiện ra một chút tủi thân mất mát không che giấu được:”Nhưng anh ấy rất bận.”

Thực ra cô đã nhớ Lâm Mộ Đông nhớ đến mức lợi hại rồi.

Đội bắn súng hiện tại đang huấn luyện mùa đông, có đoàn đội dựng phim tài liệu đi theo quay lại, mỗi ngày đều dựa theo yêu cầu quân sự hóa để huấn luyện thật nghiêm khắc, từ huấn luyện viên đến đội viên ai ai cũng đều rất cực khổ.

Lâm Mộ Đông từ sáu năm trước đã bắt đầu đem đội bắn súng xem thành trách nhiệm của bản thân mình, bảo anh bỏ công việc xuống ra nước ngoài nghỉ ngơi điều trị, gần như là điều không thể.

Điều trị tâm lý nhất định phải được tiến hành dưới trạng thái người bệnh thư giãn nhất, nếu như kiên quyết muốn Lâm Mộ Đông bỏ việc của cả đội xuống qua đây tiếp nhận điều trị, hiệu quả chẳng những không được tốt, nói không chừng sẽ còn có ảnh hưởng mặt xấu nào đó.

Diệp Chi rất rõ, cho nên cũng chưa từng nói với anh về chuyện này, mỗi ngày gọi video đều là vui vẻ hưng phấn nói về những chuyện mới mẻ, cô chưa từng đỏ mắt hay rơi một giọt nước mắt nào.

Nhưng…cô vẫn rất nhớ anh.

Cho dù mỗi ngày đều gọi video, mỗi ngày đều trò chuyện, mỗi ngày đều nhờ huấn luyện viên Lưu lén chụp hình, cô cũng vẫn không nhịn được mà nhớ đến anh.

Lúc thất bại trong việc mô phỏng phẫu thuật, lúc chỉnh sửa tư liệu đến tận nửa đêm, lúc một mình cô ở trong phòng làm việc không cẩn thận ngủ gục rồi lại tỉnh dậy.

Số lần cô nhớ đến anh còn nhiều hơn nhớ đến ba và mẹ nữa.

Diệp Chi dẩu môi, nỗi tủi thân buồn bã bình thường luôn được quản lý cẩn thận nay lại không kìm được mà dâng lên, bả vai cô chậm rãi rũ xuống, cô cuộn tròn thành một khối nho nhỏ ở phía sau bàn làm việc.

Bác sĩ Bernard có chút buồn rầu.

Cô gái nhỏ người Trung Quốc ở trước mắt là học trò tâm đắc mà một người bạn cũ đã gửi gắm cho ông, vừa rồi ông không rõ tình huống, nên đã bất cẩn xém chút nữa làm ảnh hưởng đến hiệu quả điều trị tâm lý lúc ban đầu.

Thật không dễ gì mới dời được lực chú ý của cô đi, hiện tại xem ra hiệu quả cũng không phải rất tốt.

Cô gái nhỏ thậm chí càng buồn bã hơn nữa.

Bác sĩ Bernard rất áy náy với lời gửi gắm của người bạn cũ, ông há miệng vài lần, vẫn là chưa nghĩ ra nên an ủi cô như thế nào, chỉ đành đem toàn bộ số kẹo còn lại đều chất đống lên trên bàn làm việc của Diệp Chi, rồi lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng làm việc.

Diệp Chi nhoài người lên bàn, buồn bã ăn hết viên kẹo này đến viên kẹo khác, rồi đem vỏ kẹo vuốt thẳng lại kẹp vào trong sách, chuẩn bị gấp thuyền giấy nhỏ cho Lâm Mộ Đông.

Vào thời điểm trời khá muộn, điện thoại của Diệp Chi bắt đầu rung lên không ngừng.

Đều là tin nhắn của ba mẹ còn có những người bạn cùng ký túc ở trong nước và mấy người bạn học gửi đến, có người bảo cô nhớ ăn sủi cảo, có người bảo cô nhất định phải xem Xuân Vãn, có người giới thiệu sa tế Lão Gan Ma, rồi bánh trôi nước An Lợi, từng dòng từng dòng tin nhắn náo nhiệt nhảy ra không ngừng nghỉ.

Ba Diệp mẹ Diệp vốn dĩ còn muốn mua vé máy bay bay qua đây, nhưng dường như là bởi vì có chuyện gì đó nên trì hoãn lại rồi, ba Diệp ở trong nhóm gia đình gửi cả một loạt tin nhắn, bị mẹ Diệp thu hồi lại từng dòng từng dòng một, bà rất thực tế mà trực tiếp gửi cho con gái bảo bối hẳn ba nghìn đô la Mỹ tiền tiêu vặt.

Diệp Chi cầm điện thoại lên, ngây ngẩn một lúc lâu, mới nhận ra rằng thì ra hôm nay là giao thừa.

Khó trách bác sĩ Bernard lại có lòng đến khuyên cô đi ra ngoài chơi.

Phố người Hoa sẽ ăn mừng năm mới, những năm nay trên phố của nước Mỹ cũng sẽ có những hoạt động chúc mừng có liên quan đến lễ hội Trung Quốc. Nhưng mấy ngày nay cô đều một mực ở mãi trong văn phòng làm việc, chưa từng bước ra khỏi cửa, cho nên một chút cũng không ý thức được.

Diệp Chi ngơ ngẩn hồi lâu, bỗng dưng nhớ ra gì đó, cô vội vã mở khung trò chuyện của Lâm Mộ Đông ra.

Đối diện vẫn vô cùng an tĩnh, một dòng tin nhắn cũng không có.

Diệp Chi nắm chặt điện thoại, trong lòng bỗng nhiên trở nên căng thẳng hơn.

Giao thừa là ngày cả nhà cùng đoàn viên, nhưng bên cạnh Lâm Mộ Đông lại không có người nhà, cũng không có cô.

Suy nghĩ đầu tiên của cô gái nhỏ chính là điều này, cô tủi thân buồn bã không quan tâm được điều gì khác nữa, cô lo lắng cầm chặt điện thoại đứng lên, lượn tới lượn lui vào vòng ở trong phòng, rồi cẩn thận gọi điện thoại qua cho anh.

Tắt máy.

Cổ họng Diệp Chi có chút chua chát, cô nuốt một ngụm nước bọt, dồn hết dũng khí, gọi điện thoại cho Lưu Nhàn.

“ Hôm nay?”Lưu Nhàn có chút bất ngờ,”Hôm nay và ngày mai được nghỉ phép, huấn luyện viên Lâm không nói với em sao?”

Diệp Chi ngẩn người rồi:”Không có ạ…….”

“ Buổi huấn luyện mùa đông của năm nay vẫn là còn chút nhân tính, giao thừa cho nghỉ phép hai ngày, mọi người đều về nhà hết rồi……huấn luyện viên Lâm nói cậu ấy cũng về nhà nha.”

Lưu Nhàn không rõ nội tình, bà đoán chừng muốn an ủi cô gái nhỏ:”Liên lạc không được à? Đừng sốt ruột, nói không chừng là đang bắt xe lửa đấy, tết nhất xe lửa như nào em cũng biết đấy…….”

“ Không phải đâu……”

Diệp Chi nhẹ giọng cắt ngang, mím mím khóe môi.

Không có nhà đang đợi anh ấy.

Cô không có giải thích, nói cảm ơn với Lưu Nhàn xong, chúc bà một câu giao thừa vui vẻ, rồi lại ngây ngẩn ngồi xuống.

Anh không thể nào về nhà, cũng không ở trong đội.

Anh còn ở đâu được cơ chứ.

Anh còn đi đâu được cơ chứ.

Nỗi bất an từng chút từng chút dâng lên, Diệp Chi nắm chặt điện thoại, gọi điện thoại cho Lâm Mộ Đông tận mấy cuộc, nhưng vẫn là tắt máy.

Anh sẽ về ngôi nhà của bọn họ sao?

Anh một mình quay trở về, là đang ở nhà đợi cô hay sao?

Diệp Chi dùng sức cắn chặt cánh môi, nhịp tim tăng nhanh, cô đứng bật dậy.

Lâm Mộ Đông bảo cô bố trí ngôi nhà thành dáng vẻ mà cô yêu thích nhất, thích đến mức vừa nghĩ đến sẽ lập tức muốn quay về đó,

Nhưng chỉ cần anh ở đó, thật ra cô muốn ngay lập tức bay về đó.

Hiện tại chưa chắc đã có chuyến bay, nhưng cô có thể thử, có thể xem thử xem ngày mai có thể…

Cô gái nhỏ vẫn là lần đầu tiên nảy ra suy nghĩ điên cuồng như thế này, một chút cũng không đè nén xuống được, nó gắt gao chiếm lấy lồng ngực của cô.

Diệp Chi đứng lên, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cô cầm lấy cái áo khoác đang mắc trên giá quần áo.

Trước khi bác sĩ Bernard nhắc đến chuyện này, bản thân cô đều không hề phát hiện rằng bản thân mình sẽ theo bản năng kháng cự việc đi đến các quốc gia không cấm dùng súng, những con đường này trong tiềm thức của cô  dường như đều đang ẩn chứa mối nguy hiểm nào đó rất đáng sợ, vào thời điểm cô hoàn toàn không kịp chú ý đến, sẽ thình lình vồ ra tóm chặt lấy cô.

Nhưng thế cũng không được.

Sợ cũng không được.

Diệp Chi hít một hơi thật sâu, mặc áo khoác vào, gửi tin nhắn cho bác sĩ Bernard, rồi lật chật chạy xuống tòa nhà làm việc, đẩy cánh cửa thủy tinh nặng trĩu ra.

Bên ngoài cửa sắc trời tối đen, trầm mặc há miệng thật to, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể đem cô triệt để nuốt chửng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.