Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em

Chương 64



Diệp Chi nhắm rồi mở mắt, cỗ vũ dũng khí cho bản thân, một mình cô xông thẳng vào màn đêm đen đặc. Thực ra con đường này không hẻo lánh đến mức như vậy. Ánh đèn của biển quảng cáo sáng một cách rực rỡ, ánh đèn lần lượt chớp rồi tắt. Cuộc sống về đêm ở Los Angeles lúc này mới chính thức bắt đầu, dòng người náo nhiệt qua lại trên phố, đa số các cửa hàng vẫn còn đang mở cửa, trước cửa mấy quán rượu đều có nhân viên nhiệt tình mời gọi khách đi đường. Nhịp tim của Diệp Chi dường như đang đập rất nhanh. Rất lâu rồi Diệp Chi không đi trên phố vào khoảng thời gian như thế này. Rõ ràng nơi này đâu cũng là người, thời tiết cũng không quá lạnh, nhưng Diệp Chi vẫn nhịn không được mà kéo chặt áo khoác lại, lại còn quàng thêm mấy vòng khăn quàng cổ lên người mình. Hình như có cái gì đó sớm đã bị quên mất đi, hình ảnh luôn ẩn giấu ở nơi sâu nhất của hồi ức, từng chút từng chút một mà mờ đi,sau đó lại mơ mơ màng màng phản chiếu lại.

Cũng là nơi phố đông người náo nhiệt như thế này, trời cũng rất tối. Tất cả đều thực sự bình lặng, tiếng cười nói của người đi đường vang dội xung quanh, tiếng xe cộ qua lại, ánh đèn rực rỡ nhấp nháy của những biển quảng cáo bên đường. Diệp Chi nắm chặt tay bỏ vào trong túi áo khoác, nhanh chân bước về phía trước, nhịp tim của Diệp Chi đập ngày càng ngày càng nhanh hơn, nơi này không phải New York, cũng không phải là Los Angeles.

Cái hồi đi theo phòng thực nghiệm, lại liên quan đến hội nghị nghiên cứu trao đổi học thuật, sau khi tham gia hội nghị xong thì không có việc gì làm, mấy đàn anh đàn chị dẫn Diệp Chi đi ra ngoài chơi.

Sau đó……….thì sao?

Diệp Chi nhẹ nhàng nắm chặt quyền lại, cố để bản thân mình không chìm đắm vào trong ký ức nữa, hết sức tránh những người đang đi trên đường, cô nép mình đi ở phía trong. Cô không rõ bản thân làm sao lại cảm thấy sợ hãi—-ở phía trước, Diệp Chi thậm chí còn chưa kịp nhận thức được bản thân cô đang sợ hãi. Não tự động tránh những cảnh tượng có khả năng làm tổn thương cô, Diệp Chi suốt ngày chỉ sống trong tòa nhà làm việc, buồn ngủ thì ôm tập san gặm luận văn, không hề bước ra ngoài nửa bước, cũng không hề cảm thấy bản thân cô không đi ra ngoài là có gì đó sai trái cả. Làm sao lại đột nhiên biến thành như vậy chứ.

Nhịp tim cô đập nhanh đến mức khiến bản thân thở dốc, Diệp Chi tìm được một nơi ít người lui tới dừng nghỉ một lúc. Mắt buồn ngủ mà đứng đó một hồi, cô giơ tay lên, chậm chậm mà sờ đầu mình, giọng nhẹ nhàng mà nhắc mãi một câu:” Không sao đâu, không sao đâu…..”

Diệp Chi chỉ muốn trở về nhà, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Cô hít một hơi thật sâu, lại xoay người trở lại, tiếp tục đi về phía trước.

Diệp Chi bước đi khá vội vàng, không chú ý đến môi trường xung quanh mình, mới đi được vài bước, phía sau đột nhiên nổ vang một tiếng điếc cả tai.

Bối cảnh văn hóa ngoại quốc hoàn toàn chưa thể rõ ý nghĩa của ngày tết ở Trung Quốc, tính cách người Á Châu trời sinh đã cởi mở nhưng vẫn tham gia một cách vô cùng thích thú, học theo người Trung Quốc mà quây thành một vòng, cùng nhau đốt pháo.

Tiếng pháo nổ rền vang khắp nơi, xác pháo màu đỏ bay phấp phới cả một mảng trời, mùi lưu huỳnh, mùi pháo nổ tỏa ra tứ phía, mọi người vui mừng cùng nhau lớn tiếng la lên.

Cả người Diệp Chi đều cứng ngắt đứng yên một chỗ. Vừa này tiếng pháo nổ khiến đầu cô trống rỗng một mảng. Rất nhiều mảnh vỡ của những hình ảnh trong ký ức đầy xa lạ đột ngột lóe trong tâm trí cô, không ngừng hiện lên trong đầu Diệp Chi. Có một số hình ảnh nhìn thấy được khi cô gặp ác mộng, lộn xộn mà lẫn với nhau, tiếng bom, tiếng đạn, mùi máu ấm nóng, đám người đang kinh sợ mất hồn.

Bởi vì quá đông người, cho nên trốn đi cũng rất khó khăn. Ai biết được sau một tiếng nổ, tiếng súng sẽ vang lên lại ở nơi nào, mọi người chen lại thành một đoàn, chen lấn dẫm đạp lẫn nhau, càng ngày càng nhiều người bị té ngã.

Vết thương ở cánh tay, đem lại mùi máu tanh lạnh như băng, hung hăng mà bắt lấy vai Diệp Chi, trói chặt cả người cô. Nòng súng nóng bỏng chống trên người Diệp Chi, thứ ngôn ngữ khó hiểu đang gào thét bên tai cô, thoang thoảng mùi lưu huỳnh cùng với mùi thuốc súng.

Ngực Diệp Chi khó khăn phập phồng, làm sao cũng không hít được không khí vào.

“Huấn luyện viên Lâm…”

Cả người Diệp Chi phát run lên, mồ hôi đóng thành băng mà lạnh đến thấu xương, giọng nói trầm thấp đến nỗi nghe không rõ: “Huấn luyện viên Lâm, huấn luyện viên Lâm….”

Cô phải tìm Lâm Mộ Đông, cô phải về nhà. Hình ảnh trước mặt Diệp chi đã bắt đầu mờ dần đi, cô dường như chẳng còn sức lực mà đứng vững nữa, cả người chầm chậm đổ xuống, dần ngồi xổm dưới đất. Mắt Diệp Chi nhắm lại, tiếng nghẹn ngào đầy bất lực từ cổ họng thoát ra, hơi nước ở khóe mắt trào ra, từng dòng từng dòng nước mắt tuôn rơi:” Lâm Mộ Đông….”

Một tay anh ôm chặt lấy Diệp Chi. Bờ vai thuận theo cánh tay đón lấy, bờ vai rộng lớn vững vàng ôm lấy đầu Diệp chi. Diệp Chi hoảng sợ, không kịp phản ứng lại đã bị Lâm Mộ Đông ôm trọn vào lòng mình, hơi ấm quen thuộc của anh phủ xuống. Chớp mắt kéo cô thoát khỏi hoang tưởng về tiếng bom và mùi máu tanh nồng.

“Anh đây.”

Lâm Mộ Đông ôm lấy Diệp Cho, nhốt cô lại trong vòm ngực rộng lớn của anh, vững vàng mà bảo vệ cô:” Anh đây, không sao đâu, đừng sợ.”

Diệp Chi bị Lâm Mộ Đông ôm trong lòng, đôi mắt có chút hoảng hốt mà trừng lớn, Diệp Chi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên. Một chút sức lực của cô cũng chẳng còn nữa, cả người mềm nhũn, dựa vào Lâm Mộ Đông mới có thể đứng vững lại được, Diệp Chi ngơ ngẩn cả người, bờ mi hơi động đậy. Đôi mắt lưng tròng nước mắt, Diệp Chi đột nhiên cảm thấy bản thân hình như nhìn thấy Lâm Mộ Đông rồi. Nhưng làm sao có thể. Lâm Mộ Đông làm sao có thể ở Los Angeles chứ. Anh ấy đã luyện tập rất bận rộn, thời gian nghỉ ngơi của anh cũng không đủ, làm sao có cơ hội lén chạy đến Los Angeles này cơ chứ.

Diệp Chi ngẩng đầu lên, môi mấp máy, nhưng không tài nào lên tiếng được.

“Anh đây, Diệp Chi, nhìn anh này.”

Lâm Mộ Đông ôm lấy cô, sờ sờ hai má của Diệp Chi, tất cả những lo lắng sợ hãi đều bị ép xuống tận đáy mắt, giọng anh trầm thấp mà dịu dàng:” Là anh, em đừng sợ, làm sao vậy?”

Sắc mặt của Diệp Chi trắng bệch hoàn toàn, toàn thân ra mồ hôi lạnh, lòng bàn tay lạnh lẽo ướt sẫm mồ hôi, ánh mắt vẫn còn đang hoảng loạn.

Lông mày của Lâm Mộ Đông nhíu chặt lại, cánh tay anh che lên lưng của Diệp Chi, ôm thật chặt lấy cô. Anh không báo cho cô bất cứ tin tức nào, vì nếu như Diệp Chi biết được thì Lâm Mộ Đông làm thế nào chạy đến nơi này được, cô nhất định sẽ cực kỳ nghiêm khắc mà cản anh, không ngại mà dạy bảo Lâm Mộ Đông nghỉ ngơi cho tốt điều chỉnh trạng thái tinh thần.

Nhưng Lâm Mộ Đông thực sự nhịn không được. Lời Diệp Chi nói Lâm Mộ Đông anh nhất định sẽ nghe theo, cô ấy không để anh qua đây, thì anh không thể qua được, nhưng thực tế chỉ một chút thôi Lâm Mộ Đông cũng nhịn không nổi nữa rồi. Vốn dĩ anh định đến trước sau đó mới nói cho Diệp Chi biết, dù cho đợt huấn luyện có kéo dài thì ít nhất cũng có thể gặp Diệp Chi được. Nhưng khi Lâm Mộ Đông đang vội lên đường qua cô, anh lại nhìn thấy Diệp Chi tren đường. Một mình Diệp Chi, đứng mất hồn ở trên phố, khuôn mặt trắng bệch như cắt không còn giọt máu.

Lâm Mộ Đông cúi đầu xuống, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán Diệp Chi, bàn tay anh phủ lên đầu cô, vỗ về một cách hết sức dịu dàng. Diệp Chi được hơi ấm của Lâm Mộ Đông bao lấy, phút chốc trở nên tỉnh táo trở lại, mấp máy môi, giọng nói nhỏ bé mà yếu ớt:” Lâm Mộ Đông….”

“Anh đây.” Lâm Mộ Đông cầm lấy tay Diệp Chi, ôm cả người cô vào lòng mình, “Đừng sợ.”

Lâm Mộ Đông ôm lấy Diệp Chi, đứng trong con phố đông đúc rộn ràng, anh kéo áo khoác của mình ra, đem cả người Diệp Chi ôm chặt vào lòng, sau đó khép áo khoác lại, cúi đầu hôn lấy cô. Đôi môi mềm mại chầm chậm đặt xuống, Lâm Mộ Đông hôn từ trán xuống mi mắt Diệp Chi, sau đó lại hôn từ bờ môi đến chóp mũi của cô.

Giống như hạt mưa, lực đạo mềm mại nhẹ nhàng làm lộ ra tận đáy lòng, ẩm ướt và mát lạnh, dập tắt đi ngọn lửa đáng sợ trong lòng từng chút từng chút một. Cả người Diệp Chi theo bản năng rùng mình một cái, sau đó dần dần lấy lại được ý thức. Tay cô khẽ động đậy, Diệp Chi muốn đưa tay lên sờ cảnh trước mặt mình có phải là Lâm Mộ Đông thật hay không, nhưng chẳng còn chút sức lực nào, mới ngẩng đầu lên một chút lại rũ xuống.

Lâm Mộ Đông đón lấy tay Diệp Chi, sau đó nắm chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng gọi:” Diệp Chi.”

Diệp Chi vẫn muốn giơ tay lên, nhưng cánh tay không nhúc nhích được gì cả, ngọ nguậy trong lòng Lâm Mộ Đông, cổ họng đầy nghẹn ngào. Lâm Mộ Đông ôm cả người Diệp Chi, nhẹ nhàng vỗ về lên đầu cô, từng tiếng từng tiếng một mà an ủi Diệp Chi.

…Như vậy thì không đủ.

Trong mắt Lâm Mộ Đông tràn ngập sự lo lắng, anh khẽ nghiêng đầu, hàng lông mày nhíu chặt lại. Thế này căn bản là không đủ. Cô gái của anh sợ hãi đến như thế, khó chịu đến như thế, Lâm Mộ Đông anh không biết làm sao dỗ dành cô gái nhỏ của mình.

Lâm Mộ Đông hít sâu một hơi, lại đem cả người Diệp Chi ôm chặt trong lòng mình thêm lần nữa, anh muốn nói ra, nhưng hơi thở bỗng bị kiềm lại.

Diệp Chi rất muốn biết rõ tường tận rằng Lâm Mộ Đông đây có phải là Lâm Mộ Đông thực sự hay chỉ là một Lâm Mộ Đông trong cơn ảo giác của cô, tay cô chẳng còn chút sức lực nào, lại bị nắm chặt lại mà không giơ lên được, giãy giụa một hồi cũng chẳng cử động nữa, thế mà lại có thể bắt đầu cẩn thận mà nghiêm túc cắn lấy Lâm Mộ Đông. Sự mềm mại và lạnh lẽo dán trên cổ Lâm Mộ Đông, xúc cảm khiến anh hơi cứng người, môi khép chặt lại, Diệp Chi cắn lên cổ anh. Nhẹ nhàng, cảm giác có chút đau đau. Yết hầu của Lâm Mộ Đông vô thức mà trượt lên trượt xuống, nhắm chặt mắt lại. Cô gái nhỏ này cũng không nỡ mà cắn mạnh, môi cô dán trên cổ Lâm Mộ Đông một hồi mới cắn một cái, sau đó lại nhanh chóng dịch chuyển. Diệp Chi dựa vào cánh tay của Lâm Mộ Đông, ngơ ngác một lúc lại thiếp đi, răng không còn cắn lấy cổ Lâm Mộ Đông nữa, chỉ hô hấp một cách đều đặn và lặng lẽ.

Thân hình Lâm Mộ Đông thoáng chốc cứng đơ, anh chầm chậm mở mắt ra, đồng tử đen láy sâu thẳm, lặng lẽ mà nhìn Diệp Chi. Diệp Chi ngơ ngẩn một lát, nhìn Lâm Mộ Đông một hồi, giọng cô nghẹn ngào mà uất ức chậm chậm cúi thấp đầu,:”Rốt cuộc có phải mơ hay không…”

Tâm trạng của Diệp Chi vẫn còn hoảng loạn, cô lại cho rằng Lâm Mộ Đông không thể nào xuất hiện ở đây vào lúc này được, gần như không biết bản thân mình đang làm cái gì, cũng theo bản năng của cô mà không muốn tỉnh lại khỏi giấc mơ, cô hít hít mũi, lại dán lên cổ của Lâm Mộ Đông.

Ngực của Lâm Mộ Đông đau đớn dữ dội. Anh cúi thấp đầu xuống, nhè nhẹ xoa lên tóc Diệp Chi, thoáng chốc lại mở lời, âm thanh khẽ như đang thì thầm:”… Cục cưng à.”

Diệp Chi giật cả mình, ngẩng mặt lên mắt trừng lớn. Lâm Mộ Đông ôm cô, bờ má anh đang áp vào đầu cô, Lâm Mộ Đông giống như đang ôm một đứa bé vậy, vòng tay to lớn lại bọc cả người Diệp Chi, chầm chậm vỗ về sau lưng cô. Diệp Chi được hơi ấm bao bọc lấy, nhiệt độ cơ thể lại ấm trở lại. Lâm Mộ Đông không định ở đây mãi, nhớ lại địa chỉ khách sạn mà anh đã nhờ mẹ Diệp đặt phòng giúp mình, anh định chuẩn bị ôm cô đi. Mới đi được vài bước, cô gái trong lòng Lâm Mộ Đông lại đột nhiên rầu rĩ mà lên tiếng:” Tới rồi….”

Giọng của Diệp Chi rõ ràng hơn lúc nãy một chút, cũng không còn như kiểu thều thào giống lúc nãy nữa. Cánh tay của Lâm Mộ Đông sít sao, tiếp tục ôm Diệp Chi đi vào phía trước, anh khẽ cúi đầu hỏi:” Sao vậy?”

Diệp Chi buồn bã đáp:” Huấn luyện viên Lâm, hình như em gặp ác mộng rồi…”

Trong mơ huấn luyện viên Lâm lại có thể gọi Diệp Chi là cục cưng.

Như vậy quá thân mật rồi. Đầu của Diệp Chi tựa vào cổ Lâm Mộ Đông, ánh mắt ngơ ngác rũ xuống, cũng không biết là cô đã tỉnh lại hay chưa, lo lắng rầu rĩ mà nắm chặt lấy tay áo của anh.

Lâm Mộ Đông:”…..”

Lâm Mộ Đông giữ chặt lấy người trong lòng mình, bọc chặt lại áo của mình cho cô, một chút gió lạnh cũng không thể lọt vào:” Cục cưng, ngủ đi.”

Diệp Chi được hơi ấm bao trùm lấy, sự mỏi mệt đã đến cực hạn, tinh thần của cô cũng ổn định trở lại, lắc lắc lư lư như vậy, nhưng không biết từ lúc nào đã chìm sâu vào giấc ngủ. Khi Diệp Chi tỉnh lại thì đã nằm trên một chiếc giường lớn.

Thân thể đau đớn vô cùng, Diệp Chi cuộn tròn mình một lúc lâu, suy nghĩ có chút trì trệ dần dần ổn định lại, từng chút từng chút một hồi phục lại trí nhớ. Lần này trí nhớ của Diệp CHi rất hỗn loạn, giống như một cơn ác mộng kỳ quái vậy. Diệp Chi hình như đang rất vội đến sân bay, nhưng mà không biết tại sao, trên đường đi đến sân bay lại như bị bóng đè vậy, động đậy không nổi, hơi thở cũng đầy hỗn loạn. Sau đó huấn luyện viên Lâm xuất hiện. Lâm Mộ Đôn ôm lấy cô, an ủi cô còn bảo cô đừng sợ, còn để cho cô cắn cổ của anh, vẫn mặc kệ như vậy mà còn gọi cô là cục cưng. Còn bảo cục cưng ngủ đi.

Diệp Chi quấn chặt chăn quanh người, cố gắng chỉnh lý lại mớ ký ức hỗn độn của mình, cuối cùng cô bỏ cuộc, khẽ thở dài một hơi sau đó vùi đầu vào cái gối. Cơn ác mộng này đáng sợ quá đi mất. HÌnh như là nhiệt độ của điều hòa hơn cao khiến Diệp Chi bắt đầu ra mồ hôi, cảm giác dính dáp khói chịu. Đầu cô cọ vào chiếc gối, chống tay lên từ từ bò dậy, nương theo ánh đèn mà nhìn sang bên cạnh mình. Căn phòng lại còn có thêm một người nữa. Ánh đèn khá tối, anh ngồi bên cạnh tấm thảm cạnh giường của Diệp Chi, lưng dựa vào tường, một chân hơi co lại, một tay khoác lên đầu gối. Còn một tay nữa thì đặt trên giường, đang nắm lấy Diệp Chi. Đã nắm quá lâu, cảm giác và cả tư thế đã trở nên rất đỗi quen thuộc, thời gian Diệp Chi tỉnh lại lâu như vậy, lại chẳng có chút cảm giác gì cả.

Đôi mắt Lâm Mộ Đông khép chặt lại, lông mày hơi chau, giữa hai đầu lông mày anh như đang tỏa ra sự mệt mỏi và uể oải, anh ngủ rất sâu. Lúc Diệp Chi phát giác ra bên cạnh mình có người liền bị dọa giật cả mình, nhìn con người ngồi bên cạnh giường cô, sự thấp thỏm lo âu trong lòng cô ngay lập tức tiêu tan đi, Diệp Chi lại nhịn không được mà định giơ tay lên, dùng sức mà dụi mắt mình.

Huấn luyện viên Lâm làm sao lại ở đây. Làm sao lại ngồi ngủ ở bên cô như vậy chứ.

Diệp Chi vô cùng đau lòng, liền gọi Lâm Mộ Đông dậy lên giường ngủ, cầm tay anh lắc lắc, Lâm Mộ Đông liền cảm giác được chuyện này, cũng nghiêng người qua.

Ngày đêm bàn giao lại công việc và kế hoạch tập luyện, lại còn vội đi máy bay cả nửa ngày, lúc xuống máy bay còn chưa kịp điều chỉnh múi giờ. Tinh thần của Lâm Mộ Đông đã hơi cạn kiệt, cứ như vậy mà cũng không tỉnh lại một tí nào. Mặc dù anh không hoàn toàn tỉnh dậy, vẫn như thói quen mà đưa tay xoa tóc Diệp Chi, nhẹ nhàng mà chậm rãi vuốt ve. Diệp Chi giật mình khi Lâm Mộ Đông xoa đầu cô, trong lòng vừa thấy chua xót vừa thấy tim đập nhanh liên hồi. Lông mày Lâm Mộ Đông nhăn lại, im lặng một hồi, mới từ từ mở mắt ra.Lúc anh mở mở mắt ra rõ ràng vẫn còn sự mệt mỏi, nhìn Diệp Chi nằm trong lòng mình, sự mệt mỏi ngay lập tức biến đi mất, sự sắc bén lúc mới tỉnh lại cũng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

Lâm Mộ Đông không ngồi dậy, chỉ là đôi chân dài đều đã được duỗi thẳng ra, nhìn qua cánh tay mình, tim đập loạn nhịp mà nhìn cô gái nhỏ ôm trong lòng anh, để cô dựa vào vòm ngực của mình. Diệp Chi đau lòng không thôi, cô cố gắng muốn kéo anh ngồi dậy:” Dưới sàn không thoải mái đâu, đứng lên đi……”

“Chỉ ôm một chút thôi.”

Lâm Mộ Đông vuốt vuốt tóc của Diệp Chi, để cô ngồi lên đùi anh, đem cả người cô giấu trong lòng bản thân, sau đó khẽ nhắm mắt lại. Diệp Chi thực sự đã dọa Lâm Mộ Đông mất rồi. Diệp Chi rất ngoan ngoãn, đôi mắt trong sạch như vậy. Mỗi ngày đều vô tư vô lự, như viên kẹo đường ngọt ngào tung bay trên trời vậy, bị mặt trời chiếu đến mức ấm áp vô cùng, đi theo gió đến khắp nơi du lịch. Lâm Mộ Đông cho rằng Điệp Chi nên như vậy. Cô đem ác mộng giấu đi, anh nào hay biết được. Cô sợ đến như vậy, suýt chút nữa Lâm Mộ Đông không đến được kịp. Tiếng hít thở trên người anh hình như quá mức nhẹ nhàng, Diệp Chi ngoan ngoãn tựa vào vòm ngực của anh, lại nhịn không được mà động đậy, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nói:” Huấn luyện viên Lâm, anh không vui hả?”

Lâm Mộ Đông đang ôm Diệp Chi, ngồi yên lặng một lúc, thấp giọng lên tiếng trả lời:” Anh chưa chăm sóc tốt cho em.”

Diệp Chi có hơi kinh ngạc, dựa vào cánh tay anh mà ngẩng mặt lên. Chuyện này làm sao trách được Lâm Mộ Đông anh. Mỗi người đều bận rộn công việc riêng của bản thân, anh nào có cách gì ở bên cô, lại không biết lúc trước xảy ra chuyện gì, cô xảy ra sự cố làm sao có thể trách Lâm Mộ Đông được. Nhưng ngược lại Lâm Mộ Đông, rõ ràng anh đã mệt mỏi đến mức độ như vậy rồi, thế mà cũng không biết chăm sóc tốt cho bản thân mình. Diệp Chi nhìn đôi mắt đen láy của Lâm Mộ Đông, hít vào một hơi, định mở miệng lên tiếng quở trách huấn luyện viên Lâm. Đón lấy ánh mắt của Lâm Mộ Đông thì Diệp Chi lại thu hồi ý định mình định nói ra. Đến bây giờ Diệp Chi cũng không biết cơn mơ ấy có bao nhiêu phần là sự thật, cũng không nhớ rõ đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn phản ứng của Lâm Mộ Đông, hình như bản thân Diệp Chi lúc đó đã dọa anh rất nhiều.

Là do cô đi ra ngoài muốn tìm Lâm Mộ Đông, mới không biết làm sao lại xảy ra sự cố này. Nghĩ lại cô vẫn muốn quở trách Lâm Mộ Đông không nghỉ ngơi cho tốt mà chạy đến nơi này, cũng không khiến cô thực sự tức giận.

Diệp Chi nghĩ cả một vòng, nằm trong lòng Lâm Mộ Đông mà khẽ nhấp môi, bờ vai thành thành thật thật mà rũ xuống:” Là do em không nên tự mình chạy ra ngoài…”

Lâm Mộ Đông nghe thấy Diệp Chi nhận sai, cánh tay càng ôm gắt gao hơn:” Anh cũng tự mình chạy ra ngoài rồi.”

Diệp Chi ngẩng mặt lên:”…..”

Chuyện như vậy cô cũng không đến được. Diệp Chi chớp chớp mắt, chọc chóc cánh tay của Lâm Mộ Đông, muốn thử tìm quy luật:”Em….không chăm sóc tốt cho bản thân.”

Lâm Mộ Đông nhíu mày, vô ý thức mà ôm chặt cô hơn:” Anh cũng không chăm sóc tốt cho mình.”

“….”

“Ừm..”

Trong phút chốc không khí trở nên yên lặng, nháy mắt Diệp Chi lại thấy lo lắng, vỗ đùi ngồi thẳng:” Huấn luyện viên Lâm, anh làm sao lại không chăm sóc tốt cho bản thân mình hử?”

Lời của tác giả: huấn luyện viên Lâm:??????

Đương nhiên sẽ không có ngược, ngược thì không phải phong cách ngọt ngào của mấy người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.