Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em

Chương 80



Thời điểm Diệp Chi tỉnh lại, ba Diệp đã rời đi rồi, trong phòng dạt dào mùi hương bắp rang bơ ngọt ngào.

Cô vừa bất cẩn liền ngủ say mấy, lúc này đây vừa mới mơ xong một giấc mơ, nhẹ nhàng ngáp một cái, cô chống cánh tay bò dậy:” Huấn luyện viên Lâm……ba em đã vào đây à”

Lâm Mộ Đông gật gật đầu, ôm cô ngồi dậy.

Diệp Chi vừa tỉnh, vẫn còn chút mơ hồ, chớp chớp đôi mắt ngồi ngẩn ngơ một lúc, mới thình lình nhận ra việc”Ba ba đã đến căn phòng có huấn luyện viên Lâm của cô” là một chuyện đáng sợ đến cỡ nào.

Sắc mặt của cô gái nhỏ thoáng chốc trắng bệnh, cô lật đật ngồi dậy, trừng to đôi mắt, tay chân bận rộn lần mò kiểm tra trên người của Lâm Mộ Đông:” Ba em và anh đã đánh nhau hay chưa Sao anh không gọi em dậy chứ……. ”

Cô hiểu rõ lực chiến của ba mình hơn bất cứ ai, nghĩ thế cô càng lúc càng căng thẳng lần mò một hồi, cuối cùng bị Lâm Mộ Đông tìm thấy cơ hội, nhẹ nhàng túm lấy cổ tay, cúi đầu:” Không có đánh nhau. ”

Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, có chút không tin:” Không có sao”

Lâm Mộ Đông nhìn vào cô, viền mắt lặng lẽ cong lên, rất nhẫn nại mà gật đầu:” Không có. ”

Anh đem cô gái nhỏ khe khẽ đổi một vị trí khác, từ bên cạnh lấy qua một tập văn kiện, đưa cho cô:” Là…..ba đưa đấy. ”

Diệp Chi vô thức nhận lấy, lục lọi ở trong đó, mới bỗng dưng ý thức được xưng hô của Lâm Mộ Đông đã thay đổi, con người của cô phút chốc sáng bừng lên.

Lâm Mộ Đông thoạt nhìn hiển nhiên cũng vẫn chưa thể thích ứng được, viền tai ửng đỏ phát nóng, anh hắng hắng giọng dời tầm mắt đi.

Diệp Chi cẩn thận đánh giá anh, khóe môi không nhịn được giương lên, đang định vứt tập văn kiện bổ nhào vào lòng anh, chợt một tay đã bị anh nhẹ nhàng bao bọc lấy.

Lâm Mộ Đông nhìn cô cong cong đôi mắt, ôm lấy cô dựa vào lòng mình, cằm dưới nhẹ nhàng gác lên đỉnh đầu của cô:” Phải xem. ”

Đôi mắt của anh chưa bao giờ rực sáng như thế này, Diệp Chi hiếu kỳ nghiên cứu một hồi, cũng nghe lời mà nhận lấy tập văn kiện, mở ra nhìn vào bên trong.

Bên trong đựng sổ hộ khẩu của cả nhà.

Còn có một quyển <Luật Hôn Nhân>, một trang trong số đó bị gấp lại, trên phần điều mục còn đặc biệt dùng bút ký hiệu lại.

——Điều thứ chín:” Sau khi đăng ký hết hôn, căn cứ theo ước định hai bên nam nữ, bên nữ có thể trở thành thành viên trong gia đình của bên nam, bên nam cũng có thể trở thành thành viên trong gia đình của bên nữa. ”

Diệp Chi đọc đi đọc lại vài lần câu này, đôi mắt từng chút từng chút trừng to, cô bất ngờ ngẩng đầu lên, chạm phải tầm mắt của Lâm Mộ Đông.

Lâm Mộ Đông mím khóe môi, viền tai ửng đỏ, mi mắt nhẹ nhàng rũ xuống, đem cả người cô đều ôm vào lòng.

Trong đôi mắt đen láy ẩn chứa tia xấu hổ mất tự nhiên hiếm khi thấy được, vô cùng sạch sẽ trong veo.

Gió xuân ấm áp, rừng sương rộ lá, tuyết mới tan thành đọng nước hơi lạnh, không dính chút bụi trần mà rơi xuống giữa núi.

Anh thoạt nhìn lại giống như chàng thiếu niên năm ấy.

Độ cong ở khóe môi từng chút từng chút giương lên, Diệp Chi không nhịn được ném tập văn kiện sang một bên, dang rộng cánh tay, gắt gao ôm chầm lấy bả vai của anh.

Lâm Mộ Đông tận lực đè nén xuống sự vui mừng gần như có chút khó xử ở nơi lồng ngực, khóe miệng anh vẫn không nhịn được mà cong lên.

Cô gái nhỏ vừa mới ngủ đến nóng bừng, co thành một mẩu nhỏ, ở giữa cánh tay của anh dụi tới dụi lui, hoạt bát đến nổi muốn ôm cũng ôm không được.

Lâm Mộ Đông nhắm mắt lại, đem cô trọn vẹn cuốn vào trong lòng:” Bảo bảo. ”

Diệp Chi theo đó chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên:” Hửm”

Lâm Mộ Đông không nói tiếp, anh chỉ nhìn cô cười cười, thu lại chút lệ nhòa nơi đáy mắt, chậm rãi lắc lắc đầu.

Anh cúi đầu, trân trọng cẩn thận hôn lên môi cô.

Lúc ba Diệp ôm lấy anh, anh thậm chí còn không biết nên làm thế nào để bày ra phản ứng bình tĩnh khéo léo, cả người cứng nhắc thật lâu, thậm chí đến cả một câu cảm ơn còn chưa kịp nói cho đàng hoàng.

Trong toàn bộ ký ức của anh, chưa bao giờ tồn tại bất kỳ sự dịu dàng nào đến từ người thân trưởng bối. Ba vừa giơ tay lên chính là giáo huấn đánh đập chửi mắng gần như thê thảm, mẹ bị giày vò quá lâu rồi, cũng bắt đầu tìm lối đi mới để phát tiết. Cho đến khi hai người giày vò lẫn nhau triệt để tách biệt, anh được phán cho ba mình, những đòn đánh tàn nhẫn cũng theo đó trở thành cơm bữa thường ngày.

Sau này ba anh qua đời, anh từ trong cuộc sống mù mịt tăm tối vùng vẫy thoát ra, tự mình nỗ lực sinh sống một khoảng thời gian, vẫn là không nhịn được đi đến tìm mẹ mình.

Sau đó cánh cửa kia hung hăng đóng lại ở trước mắt anh, người phụ nữ thật không dễ gì mới tìm lại được hạnh phúc an ổn đem anh xem thành ma quỷ muốn đến kéo bà theo, bà ta túm lấy quần áo của anh, liều mạng kéo anh xuống lầu.

Khoảng thời gian đó, anh cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu ra, anh là đứa trẻ không được mọi người chào đón.

Anh vẫn chưa từng nghĩ qua, hóa ra có một ngày, anh vẫn có thể được một bàn tay ấm áp nắm lấy, dẫn vào một ngôi nhà mới có thể tiếp nhận anh.

Hóa ra vẫn có thể có người nói với anh một câu”Đứa trẻ ngoan”, còn nói tự hào vì anh.

Sau khi ba Diệp đi, Lâm Mộ Đông tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng mới từng chút từng chút xác nhận đây đúng thật không phải một giấc mơ quá tốt đẹp.

Cô gái nhỏ tựa như biết được anh đang nghĩ cái gì, không còn nháo nữa, ngoan ngoãn ôm lấy bả vai anh ngồi dậy, hôn lên má của anh.

“Huấn luyện viên Lâm. ”

Đôi mắt của cô cong lên, ngẩng mặt, âm giọng nhẹ nhàng mềm mại:” Hoan nghênh anh về nhà. ”

Lâm Mộ Đông ở lại Diệp gia hết nửa tháng.

Dưới sự kêu gọi của người dẫn đội, toàn bộ đội ngũ đều nỗ lực phối hợp nhốt anh ở ngoài cửa, toàn diện ngăn chặn hết tất cả khả năng khiến huấn luyện viên Lâm quay về đội trước thời hạn. Từ năm 17 tuổi vào đội xạ kích cho đến nay, trừ lúc bệnh tật, cuối cùng Lâm Mộ Đông cũng trải qua một kỳ nghỉ dài hạn nhất.

Thời điểm kỳ nghỉ sắp kết thúc, vừa hay chính là sinh nhật của Lâm Mộ Đông.

Cả nhà vô cùng náo nhiệt làm một bàn thức ăn thật lớn, lại đặt thêm một cái bánh kem thật to, khiến huấn luyện viên Lâm người từ trước đến giờ luôn bình tĩnh tự kiềm chế căng thẳng đến mức xém chút nữa không thể bước ra khỏi cửa. Cho đến sau cùng, cuối cùng bị cô gái nhỏ năn nỉ hết lời túm cánh tay lôi ra ngoài, đè anh ngồi xuống trước bàn.

Viền mắt Lâm Mộ Đông ửng đỏ nóng bừng, vô cùng ôn thuận mà cúi thấp đầu, để mẹ Diệp đội vương miện nhỏ làm bằng giấy lên cho mình.

“Đứa trẻ ngoan, thổi nến ước nguyện đi nào, nến của nhà chúng ta vô cùng linh nghiệm đấy. ”

Mẹ Diệp cười hì hì vỗ đầu anh:” Bất luận con ước nguyện điều gì, tương lai khẳng định có thể thực hiện được. ”

Ba Diệp bình thường không quá chủ trương việc tiến hành những dẫn dắt không bao hàm nỗ lực cá nhân cho các con như thế này, ông ngồi xuống muốn nói gì đó, chợt bị mẹ Diệp liếc một cái, ông hắng hắng giọng ngồi lại về chỗ, cầm cái bật lửa thắp một vòng nến.

Lâm Mộ Đông lần đầu tiên đón sinh nhật, lại chẳng được hay biết gì cho đến tận sáng hôm nay, anh còn chưa kịp chuẩn bị gì cả, nên vẫn có chút xa lạ, theo bản năng quay đầu tìm Diệp Chi.

Cô gái nhỏ cong cong đôi mắt, nhón chân lên kề sát đến bên tai anh, giọng nói thật nhẹ nhàng:” Anh phải nhắm mắt lại, vừa ước nguyện vừa thổi nến, phải một hơi thổi tắt hết…….điều nguyện là không được nói ra, nói ra rồi sẽ không còn linh nữa……. ”

Lâm Mộ Đông khẽ ngẩn người, nghe lời gật gật đầu, mi mắt rũ xuống.

Mẹ Diệp giơ tay tắt hết đèn, trong căn phòng liền chỉ còn lại ngọn nến sáng rực đang nhảy nhót. Hô hấp Lâm Mộ Đông khẽ đình trệ, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay của Diệp Chi, được cô gái nhỏ dắt đến trước cái bánh kem.

Diệp Chi nhón mũi chân, ở bên tai anh nhẹ nhàng nói vài câu.

Vị quán quân thế giới luôn trầm tĩnh lớn mạnh đến vô cùng chói mắt trên sân thi đấu, lúc này đây ngược lại căng thẳng đến mức tay chân có chút lúng túng, dựa theo sự dẫn dắt của Diệp Chi anh nhắm mắt lại, âm thầm ước nguyện, hít sâu một hơi, thổi hết cả một vòng nến.

Ngọn nến dập tắt, đèn trần cũng theo đó sáng bừng lên.

Lại lần nữa cùng bánh kem xuất hiện trên mặt bàn còn có cả quà tặng do cả nhà chuẩn bị, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười ấm áp, được ánh đèn bỗng dưng bừng sáng chiếu vào, trực tiếp rơi vào đáy mắt.

Lâm Mộ Đông ngơ ngẩn đứng đó một lúc lâu, từng chút từng chút mím chặt khóe môi, bị cô gái nhỏ kéo lấy, cùng nhau ngồi xuống bên cạnh bàn.

“Mộ Đông à, bọn con đã có kế hoạch tiếp theo hay chưa”

Sổ hộ khẩu cũng đã lấy ra rồi, mẹ Diệp lần đầu tiên gả con gái, rất muốn trải nghiệm một lần cảm giác làm mẹ vợ sau khi cầu hôn, bà vừa gắp đồ ăn cho Lâm Mộ Đông, vừa nhịn không được đè thấp giọng thúc giục:” Thực ra có thể cân nhắc thêm, chúng ta cũng không mê tính, không cần xem ngày…….. ”

“Cầu hôn là chuyện lớn, phải có cảm giác nghi thức. ”

Ba Diệp rất nghiêm túc, buông đũa xuống, ông kiên nhẫn giảng đạo lý cho vợ mình nghe:” Nếu không tương lai khi kể cho bảo bảo nghe, đoạn cầu hôn này nghe ra một chút cũng không hề lợi hại. ”

Mẹ Diệp cẩn thận nghĩ lại, khá tiếc nuối mà thở dài một hơi, gật gật đầu:” Nói cũng phải. ”

Hai người trẻ tuổi ai cũng ngại nhắc đến chuyện này, nhưng người làm ba mẹ ngược lại đã suy nghĩ vô cùng xa xôi. Trên mặt Diệp Chi không nhịn được nóng bừng, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Lâm Mộ Đông, cô mới phát hiện huấn luyện viên Lâm đã sớm đỏ đến tận cổ rồi nha.

“……..mẹ ơi. ”

Huấn luyện viên Lâm mặt đỏ bừng hé miệng vài lần, cuối cùng cũng lên tiếng, dưới mặt bàn nắm lấy tay trái của cô gái nhỏ nhẹ nhàng siết chặt:” Bọn con muốn đợi đại hội vận động Olympic……con sẽ làm hết sức mình, lấy được thành tích có thể cầu hôn với Diệp Chi. ”

Anh nói đến xạ kích, tốc độ nói chuyện liền trôi chảy hơn không ít, lưng vai thẳng tắp, tầm mắt theo bản năng rũ xuống:” Đợi sau khi về đội, con sẽ nhanh chóng tiến hành bài huấn luyện mang tính hồi phục. Dự định trước mắt của bọn con, là xen kẽ giữa duy trì hồi phục và huấn luyện, dựa theo kế hoạch và lịch trình mà Diệp đội y đã định ra để tiến hành, chọn ngày chuẩn bị phẫu thuật…….. ”

Mắt thấy anh lại quay về trạng thái báo cáo công việc, mẹ Diệp lặng lẽ mím khóe môi, nhìn nhìn về phía ba Diệp, cẩn thận lắng nghe, thỉnh thoảng còn hỏi thêm mấy câu thuật ngữ chuyên ngành mà họ không quá hiểu.

Ba Diệp nghe một cậu, cũng chủ động gia nhập vào.

Cả nhà một chút cũng không hề sốt sắng, kiên nhẫn kề bên anh, vô cùng thuận lợi đem chủ đề câu chuyện dời đến kế hoạch báo cáo huấn luyện vào nửa năm tới của huấn luyện viên Lâm.

Diệp Chi chớp chớp mắt, khóe miệng cong lên vô cùng vui vẻ lắng nghe cả nhà trò chuyện, điện thoại đặt ở trên bàn bỗng dưng reo lên.

Đoàn đội chữa trị dưới tay của tiến sĩ Bernard gọi điện thoại đến, hiển nhiên là chuyện có liên quan đến vị vận động viên quần vợt kia.

Diệp Chi vội và cầm lên, giải thích với người nhà một tiếng, rồi quay về phòng ngủ:” Chào ngài, tôi là Diệp Chi…….. ”

………..

Đối diện truyền đến tin tức không được tốt cho lắm.

Vị vận động viên quần vợt tiếp nhận phẫu thuật và hồi phục chức năng kia đang trong quá trình hồi phục, sau khi liên tiếp tham gia vài trận thi đấu, cổ tay lại xuất hiện vấn đề, tình huống gần như hoàn toàn tương đồng với lần đầu tiên bị thương, đồng thời không hề xuất hiện bất kỳ dấu hiệu chuyển biến tốt nào thông qua đợt trị liệu bảo thủ và đợt hồi phục bảo dưỡng.

Tiến sĩ Bernard thông qua đánh giá tổng hợp, nhận định phẫu thuật thất bại, phán định trị liệu không hề có ý nghĩa tích cực nào.

Vị vận động viên quần vợt kia cự tuyệt đợt trị liệu tiếp theo, trên cuộc họp báo sau trận đấu đã lên tiếng tuyên bố giải nghệ.

Diệp Chi nắm chặt điện thoại, ở trong phòng ngủ ngồi ngơ ngẩn một hồi lâu.

Diệp Chi không có tiếp nhận kiến nghị của thầy hướng dẫn và tiến sĩ Bernard, cô vẫn thu xếp lại đồ đạc, đóng gói hai vali tư liệu và luận văn, ngày hôm sau cùng Lâm Mộ Đông quay về đội xạ kích.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, cô gần như cắm rễ trong văn phòng làm việc.

Các cuộc phẫu thuật mang phạm vi tương tự toàn cầu, tư liệu văn hiến hàng đầu trong mảng ngoại khoa và phục hồi sau chấn thương, phục hồi chức năng thể thao tối tân, hệ thống thần kinh và các bệnh án có liên quan. Cô mỗi ngày ngoại trừ công việc thường ngày, liền cắm đầu vào vô số tư liệu, thậm chí đến cả ăn cơm ngủ nghỉ cũng không nhớ đến mà làm.

Đến cuối cùng, trái lại là huấn luyện viên Lâm người đáng lý ra nên bị giám sát, mỗi ngày đều phải mang cơm đến, gõ cửa phòng làm việc của Diệp đội y, đốc thúc Diệp đội y đúng giờ ăn cơm ngủ nghỉ, mỗi buổi tối còn phải dẫn cô quay về ký túc xá trông chừng, để miễn cho cô nửa đêm lại len lén bò dậy đọc sách.

Diệp Chi từ nhỏ đã thông minh hơn người khác một chút, cô mơ mơ hồ hồ thuận lợi học đến tiến sĩ, cô chưa từng vì bất cứ chuyện gì mà giày vò bản thân mình như thế này, nhưng lần này đây cô tựa như đã một lòng một dạ dồn hết tâm trí vào đó, dù ai khuyên nhủ cũng không có chút tác dụng.

Cứ bật đèn thức khuya như thế này, hai má vốn dĩ vẫn mang chút mập mạp của cô gái nhỏ chưa được bao lâu đã biến mất chẳng thấy đâu nữa, cả người cũng ốm đi hẳn một vòng.

Sài Quốc Hiên thực sự không cầm lòng được, ông kéo theo Lưu Nhàn cắn răng đi gõ cửa phòng cô, cũng bị Diệp Chi nhẹ giọng khuyên họ quay trở về.

Dưới sự kiên trì của Diệp Chi, cả đoàn đội chữa trị Bernard trước khi giải tán sau khi hoàn toàn kết thúc đợt trị liệu, vẫn bay đến Bắc Kinh một lần, đối với tình huống của Lâm Mộ Đông tiến hành một cuộc kiểm tra kỹ càng.

“Gần như không có gì sai biệt lắm……. ”

Tiến sĩ Bernard buông bệnh án xuống, thở dài một hơi:” Nếu như nói có khác biệt, cũng chỉ có việc chữa trị phục hồi vô cùng đúng lúc của cô trong nửa năm nay, mức độ tổn thương của cơ bắp không có quá nghiêm trọng. Nghiêm khắc mà nói, dây chằng khi đó bị liên tiếp nối sai, ngược lại khiến độ khó của việc trị liệu lại tăng lên ở một mức độ nào đó. ”

Mấy tháng gần đây, đã có không ít chuyên gia trong ngoài nước lại lần nữa đưa ra một câu trả lời tương tự.

Sài Quốc Hiên không hề bất ngờ, ngồi trên ghế sofa, yên lặng một lúc lâu, lại gian nan lên tiếng:” Tiến sĩ Bernard…….chúng tôi muốn biết, nếu như kiên trì chữa trị, đại khái có thể phục hồi đến mức nào……. ”

“Trạng thái có thể tốt hơn chút so với trận đấu World Cup lần trước, nhưng yêu cầu tịnh dưỡng tuyệt đối, ít nhất không thể hao tổn ở cường độ cao như hiện tại nữa. ”

Tiến sĩ Bernard trầm ngâm chốc lát:” Lượng huấn luyện phải giảm xuống ít nhất ⅛ so với ban đầu, kết hợp xoa bóp vật lý và bôi thuốc ngoài da, có thể so với trạng thái trước đó sẽ ổn hơn một chút. ”

Lưu Nhàn không nhịn được lên tiếng:” Nhưng nếu như không huấn luyện, thì cảm giác tay và trạng thái……. ”

Bà nói đến một nửa liền an tĩnh trở lại, cắn cắn răng, chậm rãi ngồi về lại, hồi lâu sau mới lên tiếng:” Không còn cách gì khác hay sao……. ”

Tất cả mọi người khẳng định đều biết rõ điểm này, cho nên ban đầu tiến sĩ Bernard cũng không có nhắc đến phương án này.

Nếu như như thế, cũng đại biểu rằng sứ mệnh lên sân thi đấu của Lâm Mộ Đông sắp chính thức kết thúc rồi.

“Tâm trạng của mọi người chúng tôi đương nhiên có thể hiểu…..thực ra, Diệp kiên trì muốn chúng tôi đến đây, cũng là bởi vì trong kế hoạch ban đầu của chúng tôi vẫn có cách vẫn chưa thử qua, cô ấy cũng căn cứ theo tư liệu hiện có đề xuất thêm vài ý kiến mới. ”

Tiến sĩ Bernard lắc lắc đầu:” Nhưng xác suất thành công của bọn chúng còn thấp hơn cả kế hoạch trị liệu trước đó của chúng tôi…….nói thẳng ra, trong đánh giá của chúng tôi, xác suất thành công của nó nằm dưới 10%, thậm chí còn mong manh hơn thế nữa. ”

Tiến sĩ Bernard nhìn về phía Lâm Mộ Đông, đắn đo hồi lâu, vẫn là nhẹ giọng mở lời:” Thân là bác sĩ, hơn bất cứ ai hết chúng tôi hy vọng có thể nhìn thấy bệnh nhân khỏe lại, cũng nên đem những lời này nói cho mọi người biết……. ”

“Điều tôi muốn biết không phải cái này. ”

Lâm Mộ Đông bỗng dưng lên tiếng:” Ngài có lẽ cũng biết rõ, điều tôi muốn hỏi là gì. ”

Tiến sĩ Bernard chợt dừng câu nói.

Lâm Mộ Đông nhìn ông ấy, thần sắc vẫn bình tĩnh kiên nhẫn.

“…….được. ”

Tiến sĩ Bernard trầm mặc hồi lâu, cười khổ một tiếng, thở dài một hơi:” Cân nhắc đến mối quan hệ của hai người…..thân là thầy của cô ấy, tôi và Hoffman thực ra vốn không tán đồng bắt đầu cái kế hoạch này, đặc biệt là không tán đồng cô ấy tùy tiện gia nhập vào. ”

Năng lực nghiên cứu khoa học và thiên phú của Diệp Chi đều thuộc dạng hiếm có, nếu như thuận lợi, đại khái sẽ không mất quá nhiều năm liền có thể tạo nên chiến tích trong lĩnh vực phục hồi chức năng thể thao này, đối với vô số người đang trên đường học tập nghiên cứu khoa học mà nói, đây là con đường bình thường nhất bằng phẳng nhất.

Nhưng nếu như cuộc phẫu thuật lần này không thể thành công, bất luận là thanh danh”ca đầu tiên phẫu thuật thất bại” hay là”tùy tiện cố chấp phẫu thuật” đều sẽ một mực nằm trên bản lý lịch của cô. Đối với lòng tự tin của cô trên con đường học thuật và lâm sàng sau này, cũng sẽ tạo thành đả kích rất nghiêm trọng.

Không có người bác sĩ nào không hy vọng có thể chữa khỏi cho bệnh nhân, chỉ là có lúc, nhân lực thực sự có hạn.

“Đội y của chúng tôi……. ”

Sài Quốc Hiên đã nản lòng quá nhiều lần rồi, ông rất rõ xác suất”mong manh” mà tiến sĩ Bernard nói là không hề khoa trương, vẫn chưa đến nỗi không chấp nhận được, ông dùng sức chà xát khuôn mặt, miễn cưỡng lên tiếng:” Đội y của chúng tôi vẫn rất không cam tâm, cô gái nhỏ rất nỗ lực, cô ấy……cô ấy rất nỗ lực, đến hiện tại vẫn đang nỗ lực, ngài có thể khuyên nhủ cô ấy được không”

Tiến sĩ Bernard ngây người ra, nhìn về phía người dẫn đội xạ kích ở trước mặt.

Ông ấy yên tĩnh một lúc, nhẹ nhàng cười cười:” Tôi rất ít khi có thể nghe thấy kiểu hình dung như thế này……dưới tình huống thông thường, chúng tôi sẽ bị túm lấy cổ áo chất vấn, những ngày này rốt cuộc đều đang bận rộn việc quỷ quái gì, tại sao bọn họ lại giống như một kẻ ngốc bị chúng tôi xoay vòng vòng giày vò lâu đến như thế, cư nhiên vẫn không có bất kỳ hiệu quả nào. ”

“Tôi không có cách nào thuyết phục Diệp, nói thật, tôi và thầy hướng dẫn của cô ấy từ một tháng trước đã thử bảo cô ấy chấp nhận chuyện này, nhưng bị cô ấy cự tuyệt rồi. ”

Tiến sĩ Bernard nhìn vào Lâm Mộ Đông:” Chúng tôi nghĩ, có lẽ người duy nhất có thể bảo cô ấy dừng lại cũng chỉ có cậu. ”

Lâm Mộ Đông nhíu mày, tay phải nhẹ nhàng siết chặt lại.

Khuôn mặt của Lưu Nhàn chôn sâu trong lòng bàn tay, im lặng hồi lâu, bà thấp giọng lên tiếng:” Nếu như……nếu như thực sự không có cách nào, Diệp đội y cứ như thế này mãi cũng không được….. ”

“Đi…….nói với cô ấy đi. ”

Sài Quốc Hiên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhẹ nhàng đè lên cánh tay của Lâm Mộ Đông:” Không thể để cô ấy cứ như thế này mãi, cứ tiếp tục thế này sao được chứ Chúng ta từ từ tập luyện, sư phụ cùng con luyện, cứ bảo thủ mà trị liệu. ”

Ông ấy rút ra một điếu thuốc, đưa cho Lâm Mộ Đông:” Cắn đi, nhất định phải đau đớn một lần, đừng không nhẫn tâm……cô gái nhỏ người ta cũng chẳng dễ dàng gì. Hiện tại không đành lòng, trái lại sẽ có lỗi với cô ấy. ”

Lâm Mộ Đông nhận lấy điếu thuốc.

Anh yên tĩnh ngồi đó một lúc, đột ngột đứng dậy, đi ra cửa.

Trong văn phòng của đội y, trên bàn và nền nhà vẫn chất đầy những tờ luận văn tư liệu được trải ra để ghi chép, máy tính vẫn mở đó, trong sắc trời đã sụp tối màn hình máy tính tỏa ra một tia ánh sáng lạnh.

Diệp Chi không biết đã đọc sách bao lâu rồi, cô nằm ở trên bàn, vô thức ngủ thiếp đi.

Cô gái nhỏ ngủ rất không an ổn, chân mày nhíu lại, dưới mắt lờ mờ hiện lên màu xanh nhạt, màu môi cũng trở nên vô cùng trắng nhợt.

Lâm Mộ Đông đứng đó một lúc lâu, anh thả nhẹ bước chân đi qua, đỡ lấy bả vai của cô gái nhỏ.

Nhẹ nhàng lắc lư vài lần, Diệp Chi mới tỉnh lại, cô có chút ngẩn ngơ chống tay muốn ngồi thẳng dậy, nửa cánh tay đã tê rần không còn chút sức lực, thân thể không khỏi nhẹ nhàng co giật.

Lâm Mộ Đông một phát đỡ lấy thân thể sắp ngã xuống của cô gái nhỏ, chân mày nhíu chặt lại.

Diệp Chi chớp chớp mắt, ngẩng đầu:” Huấn luyện viên Lâm…… ”

“Không xem nữa. ”

Lâm Mộ Đông ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt xuống ghế xoay ở phía sau bàn:” Đến đây thôi, có được không em”

Diệp Chi ngẩn người.

Cô ngẩng mặt lên, đôi môi vốn dĩ chẳng được bao nhiêu huyết sắc nay lại càng trắng nhợt, cô nhẹ giọng lên tiếng:” Không phải đâu, vẫn còn cách mà, em đã nói qua với tiến sĩ Bernard rồi, vẫn còn vài phương án phẫu thuật, vẫn còn cách mà…… ”

Lâm Mộ Đông nhắm mắt lại.

Anh ngồi xổm xuống, nhìn vào ánh mắt của cô gái nhỏ, thả nhẹ giọng nói:” Anh đã rất ổn rồi, bảo bảo. ”

Anh giơ tay, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ của cô:” Anh rất mãn nguyện rồi, chỉ đến đây thôi……chúng ta không tiếp tục nữa. ”

Diệp Chi nhíu mày, tựa như căn bản không nghe hiểu lời nói của anh, cô mở miệng:” Là….là xác suất thành công của những phương án đó không cao sao Em sẽ đi tìm thêm, không sao đâu, cái này không được thì đổi cái khác…… ”

Cô có chút sốt sắng, từ trên ghế muốn leo xuống, trước mắt bỗng dưng tối sầm, dưới chân vô thức lung lay.

Chưa kịp ngã xuống, cô đã được Lâm Mộ Đông gắt gao ôm vào lòng.

Cánh tay ở sau lưng căng chặt như sắt thép, Diệp Chi dựa vào lồng ngực của anh, vượt qua cơn chóng mặt, cô mím khóe môi:” Huấn luyện viên Lâm…… ”

“Đừng phí sức nữa. ”

Lâm Mộ Đông nhắm mắt lại, âm giọng đè thấp đến mức không thể thấp hơn nữa, thần sắc từng chút từng chút yên lặng trở lại:” Trị không được đâu. ”

Vị trí thay đổi, anh nhìn thấy cô gái nhỏ của anh khiến bản thân mình mệt mỏi thành cái dạng này, cuối cùng cũng cảm nhận được khi đó bản thân mình rốt cuộc đã khiến cô lo lắng biết bao nhiêu.

Lâm Mộ Đông đè xuống vô số suy nghĩ đang quanh quẩn, hồi tưởng lại hết lần này đến lần khác lời nói của tiến sĩ Bernard, anh khống chế sức lực đem cô cẩn thận đặt lên ghế sofa, đi đến trước bàn đóng những quyển sách kia lại.

Tay phải của anh siết chặt điếu thuốc kia, cất vào trong túi áo, anh che giấu đi cơn run rẩy vô thức, xoay người định đem những quyển sách kia đặt về lại giá sách.

Phía sau không có tiếng động, trái lại vô cùng an tĩnh, ngột ngạt đến mức khiến người ta có chút hít thở không thông.

Lâm Mộ Đông gần như không nhịn được muốn xoay người lại, nhớ đến lời nói của tiến sĩ Bernard và đội trưởng Sài, anh lại miễn cưỡng nhịn xuống, đi về phía giá sách.

Trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, giọng nói của Diệp Chi đình trệ một lúc, mới nhẹ nhàng vang lên:” ……ồ. ”

Giọng nói của cô rất nhỏ nhẹ:” Trị không được à……. ”

Bước chân của Lâm Mộ Đông bỗng nhiên đình trệ.

Cô gái nhỏ cúi đầu, tiếng nức nở nhỏ nhẹ được giấu trong cổ họng, hơi nước run rẩy rơi xuống, cô nghẹn ngào lau đi nước mắt:” Trị không được à…….. ”

Cánh tay của Lâm Mộ Đông run rẩy, lồng ngực phút chốc ngột ngạt đến hít thở không thông.

Những suy nghĩ lúc ban đầu bỗng dưng không còn thấy đâu nữa, lồng ngực của anh phập phồng kịch liệt, đau đớn thô bạo tràn đến tim phổi, mang theo một mùi máu tanh nồng.

Tay anh chậm rãi siết chặt, hung hăng vò nát điếu thuốc chưa nhém lửa kia, anh vứt vào thùng rác.

Cô gái nhỏ của anh an tĩnh ngồi trên ghế sofa, nước mắt lộp bộp lộp bộp rơi xuống, đập vào khiến lòng anh đau nhói.

Lâm Mộ Đông buông quyển sách kia xuống, bả vai căng chặt đến lặng lẽ sắc bén.

……..

Rõ ràng đã nói rõ rồi mà.

Là anh đã hứa với cô, hứa với cô nhất định sẽ trị khỏi, vào thời điểm sinh nhật còn dựa theo lời thủ thỉ của cô gái nhỏ, nghiêm túc chân thành ước nguyện.

Anh không thể đứng nhìn cô đi vào con đường gần như đã được định sẵn là thất bại, không thể đứng nhìn cô ép bức bản thân mình, nhất định phải làm được chuyện gần như không có chút hy vọng như thế này.

Nhưng anh cũng không thể đứng nhìn cô khóc.

Anh không làm được như thế, sau khi cô đã nỗ lực biết bao lâu, bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết, chỉ một câu nói nhẹ nhàng liền từ bỏ đi hết tất cả mọi khả năng.

Bọn họ sớm đã hứa hẹn với nhau, anh không thể lỡ hẹn như thế này.

Hầu kết Lâm Mộ Đông âm thầm lăn lộn, đáy mắt từ đầu đến cuối luôn đen láy thầm lặng sâu không thấy đáy bỗng dưng hung hăng dâng trào xoáy nước.

Anh xoay người đi qua đó, nửa quỳ xuống giúp cô lau nước mắt, ngữ khí càng mềm mại gấp gáp hơn bao giờ hết:” Trị được mà. ”

Anh cẩn thận ôm lấy cô, dùng bả vai nhẹ nhàng bao bọc lấy cô.

Diệp Chi lại lần nữa được anh ôm lấy thật chặt, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, khóc càng lúc càng lợi hại, cô dùng sức chui vào lòng anh.

“Xin lỗi……bảo bảo, anh xin lỗi. ”

Lồng ngực Lâm Mộ Đông đau nhói đến gần như hít thở không thông, âm giọng thả nhẹ vô cùng dịu dàng, từng chút từng chút hôn sạch đi những giọt nước mắt của cô, một đường hướng xuống, hôn lên cánh môi mềm mại hơi lạnh.

Anh ôm lấy cô, hết lần này đến lần khác, thấp giọng nói chuyện cùng cô tựa như đang hứa hẹn:” Trị được mà, bảo bảo, sẽ trị được mà. ”

Có quá nhiều lý do đang ngăn cản bọn họ, vì anh, vì Diệp Chi, vì hiện tại, vì tương tai.

Mỗi một lý do đều không thể phản biện, mỗi dòng kiến nghị đều khẩn thiết trúng điểm yếu.

Anh có thể không cần gánh chịu nguy hiểm như vị tuyển thủ quần vợt kia, cứ như thế này có thể hồi phục được đến đâu thì hồi phục đến đó. Cô gái nhỏ của anh có thể thuận lợi mà bước lên vị trí cao hơn, có thể không cần bị sự thất bại của cuộc phẫu thuật mà gánh chịu cơn tự trách và áp lực của dư luận, có thể tỏ sáng trong mắt của tất cả mọi người.

Bọn họ có thể dừng tại nơi này, dường như cũng nên dừng tại nơi này.

Nếu như bọn họ không phải bọn họ.

Lâm Mộ Đông nhắm mắt lại, đem tay phải giao ra, đặt vào tay của Diệp Chi, siết chặt vòng tay.

“…….em trị đi. ”

“Em trị đi, sẽ trị khỏi thôi. ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.