Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em

Chương 81



Lâm Mộ Đông cuối cùng đã lựa chọn tiếp nhận phẫu thuật.

Tiến sĩ Bernard tựa hồ không cảm thấy bất ngờ, không có hỏi gì thêm, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cô.

Tiểu đội chữa trị vốn dĩ dự định giải tán lại lần nữa tập hợp trở lại, kiểm tra kỹ càng từng hạng mục, mang theo một đống tư liệu dày cộm bay về Los Angeles, khởi động lại kế hoạch trị liệu còn dư ra.

Tâm huyết mấy ngày nay của Diệp Chi cũng được mang về theo, số cục tư liệu của phòng thực nghiệm Hoffman vào tối hôm đó liền được thu xếp ổn thỏa, tất cả thông tin có liên quan đến tái tạo thần kinh phục hồi cơ gân đều được gửi vào email của tiểu đội chữa trị.

Mấy người bạn cùng ký túc nghe thấy sự lựa chọn của Diệp Chi, ở trong nhóm đã nghiêm túc phê bình cô gái nhỏ hết một trận, xoay đầu lại đi liên hệ với bác sĩ phẫu thuật tốt nhất trong nước, tối hôm đó gửi số điện thoại và danh thiếp đến cho cô.

“Hệ thống chữa trị là người nhà của mình cả, bọn họ đều dám mạo hiểm mà làm. Cậu xem thử muốn dùng cái nào, thì trực tiếp gọi điện thoại cho họ. ”

Đường Nguyệt trực tiếp gọi điện thoại đến:” Ba cái thứ lâm sàng này, thì phải trông chờ vào từng cuộc phẫu thuật kiên trì. Những cái khác không nói, không có quốc gia nào có thể sánh được với trình độ phẫu thuật của đội y bác sĩ chúng tớ cả……. ”

Đôi mắt Diệp Chi cong cong:” Nguyệt Nguyệt, cảm ơn các cậu. ”

Đường Nguyệt thật sự hết cách với cô, cô ấy yên tĩnh hồi lâu, thở dài một hơi:” Cảm ơn cái gì chứ. ”

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn cầm chiếc điện thoại, vẫn kiên trì nói lời cảm ơn với cả nhóm bạn cùng ký túc đang bận rộn. Lúc cô chuẩn bị cúp máy, lại bị Đường Nguyệt gọi lại:” Tiểu Chi à, hai người các cậu vẫn ổn chứ”

Diệp Chi cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng gật đầu:” Rất ổn nha. ”

“Thế thì tốt rồi, mau đem cái chuyện này giải quyết cho xong đi, bảo anh ấy đi tham gia đại hội vận động Olympic giành cái quán quân cầu hôn với cậu nha. ”

Đường Nguyệt thở phào một hơi, triệt để yên tâm, cô ấy cười cười trêu đùa cô:” Chúng tớ đang đợi rượu mừng của cậu đấy. ”

Diệp Chi không nhịn được mím khóe môi.

Cô yên tĩnh một lúc, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng vô cùng sáng rọi ở bên ngoài cửa sổ:” Sẽ có mà. ”

Âm giọng của cô gái nhỏ vẫn mềm mại dịu dàng, nhưng vô cùng nghiêm túc, tựa như đang hứa hẹn về một việc gì đó tuyệt đối sẽ thành hiện thực:” Nhất định sẽ có mà. ”

Khắp nơi chung sức hợp tác, tổ chữa trị ở Los Angeles thuận lợi khởi công, mấy vị bác sĩ Trung Quốc nhận lời mời gia nhập tổ đội, mọi thứ đều chuẩn bị đâu vào đó.

Ngày hôm sau, Diệp Chi và Lâm Mộ Đông bay đến Los Angeles, tiếp nhận phẫu thuật.

Cuộc phẫu thuật được tiến hành trong bốn tiếng rưỡi, cắt bỏ những tàn gốc cơ bắp bị nối sai, cấy ghép cơ gân bị phân rời, tái tạo lại cơ gân. Bất luận là bác sĩ phụ trách mổ chính hay là tiến sĩ Bernard và Diệp Chi phụ trách quan sát chỉ đạo, đều ướt đẫm cả người dưới bộ đồ phẫu thuật.

“Trong 24 tiếng đồng hồ phanh lại mang tính bảo vệ, kiểm soát chứng phù và vết sẹo. Sau khi hết thuốc tê sẽ rất đau, trước tiên đừng vội hoạt động, nhớ xoa bóp ngược chiều……. ”

Quá trình phẫu thuật vẫn tính là thuận lợi, tiến sĩ Bernard thở phào một hơi, theo thói quen dặn dò đến phân nửa, nhìn nhìn cô gái nhỏ Trung Quốc ở bên cạnh, câu nói bỗng dưng ngừng lại, trong đôi mắt hiện ra chút ý cười:” Tôi quên mất, người nhà của các cậu ở phương diện này còn giỏi hơn cả tôi nhiều. ”

Lỗ tai của Diệp Chi không kim được ửng đỏ lên, cô nhỏ giọng nói lời cảm ơn với mọi người, rồi trốn ra sau lưng của Lâm Mộ Đông.

Mắt thấy tổ phó nhỏ bé vừa rồi còn rất chuyên chú dứt khoát bày mưu lập kế bỗng dưng lại lộ ra vẻ xấu hổ, mấy vị bác sĩ đều không khỏi nhỏ giọng bật cười, bầu không khí vốn dĩ căng thẳng phút chốc buông lỏng trở lại.

Viền mắt của Lâm Mộ Đông cũng lặng lẽ cong lên, anh sờ sờ mái tóc của Diệp Chi, cúi người trịnh trọng gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người, bị Diệp Chi nắm lấy tay dẫn ra khỏi cửa.

Sau phẫu thuật hiệu quả của thuốc tê lùi đi, vết thương sẽ vô cùng đau đớn. Diệp Chi đã đặc biệt chuẩn bị sẵn thuốc giảm đau, vừa về đến phòng nghỉ của hai người, liền gấp gáp lục lọi ra chạy đi rót nước:” Thuốc tê chắc hẳn đã bắt đầu lùi đi rồi, sẽ rất đau đấy, anh uống chút thuốc này sẽ ổn ngay thôi…… ”

Áo ngắn tay của cô đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt rồi, cô đang khoác áo khoác của Lâm Mộ Đông, màu môi cũng nhạt đến mức khiến người khác đau lòng. Lâm Mộ Đông kịp thời đem cô ôm lên, để cô dựa vào bả vai mình:” Không sao, anh không đau. ”

Diệp Chi bị dọa một phen, cô theo bản năng muốn bảo vệ bàn tay kia của anh, mới phát hiện ra tay phải của Lâm Mộ Đông vẫn yên ổn đặt ở bên người.

Anh không buông tay, nhẹ nhàng đem cô ôm đến ghế sofa, cầm lấy tấm thảm cẩn thận đắp lên, từ trong túi áo lôi ra một viên kẹo sữa, một tay anh bóc vỏ kẹo:” Há miệng. ”

Diệp Chi chớp chớp mắt, lông mi nhẹ nhàng nhấp nháy vài cái, cô do dự nhỏ giọng thúc giục anh:” Anh phải uống thuốc nha…… ”

“Chút nữa anh uống. ”

Lâm Mộ Đông hôn lên trán của cô:” Há miệng, nghe lời nào. ”

Diệp Chi mở miệng, ngoan ngoãn ngậm lấy viên kẹo sữa.

Thời điểm phẫu thuật bắt buộc phải kiểm tra tình hình bất cứ lúc nào, nghiêm khắc nắm vững từng chi tiết một, tiến hành phán đoán chuẩn xác cho bước tiếp theo bất cứ lúc nào. Cô căng thẳng quá lâu rồi, lúc này đây chỉ cảm thấy đầu choáng váng đến lợi hại.

Lâm Mộ Đông thấy cô ngậm lấy viên kẹo vào miệng mới đứng dậy, nhanh nhẹn rót một ly nước quay lại, đem viên thuốc kia nuốt xuống.

Cô gái nhỏ vô cùng an tĩnh làm ổ trên ghế sofa, mi mắt không chút tinh thần mà rũ xuống, nhưng ánh mắt vẫn nỗ lực dán chặt trên người của anh:” Đau rồi à”

Lâm Mộ Đông cùng cô ngồi xuống, đem cô ôm vào trong lòng, để cô dựa vào lồng ngực của bản thân mình:” Không đau. ”

Diệp Chi cúi đầu, đầu ngón tay cẩn thận dè dặt nhẹ nhàng sờ lên băng vải ở giữa cổ tay của Lâm Mộ Đông.

Đến hiện tại cô vẫn không thể thả lỏng ra, nhịn không được hồi tưởng lại hết lần này đến lần khác về mỗi một chi tiết trong cuộc phẫu thuật vừa rồi, so sánh đi so sánh lại, muốn xác nhận xem rốt cuộc có xuất hiện điều gì sai sót hay không, có bỏ lỡ chi tiết nào đó chưa kịp chú ý đến hay không.

Kết quả của ca phẫu thuật không thể lập tức phán định là thành công hay không, bắt buộc phải dựa vào kết quả phục hồi để kiểm nghiệm, trong những ngày này, đối với mỗi người đều là áp lực vô hình.

Diệp Chi bất luận có làm thế nào cũng không thể bình tĩnh được, cô vẫn đang hồi tưởng đến ca phẫu thuật kia, trên trán bỗng dưng bị một nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống.

Diệp Chi khẽ ngẩn người, cô ngước mắt lên.

Lâm Mộ Đông dùng cánh tay kéo lấy cô, mu bàn tay phủ ở sau đầu, nhẹ nhàng xoa xoa.

Anh chỉ có một cánh tay có thể động đậy, nhưng dường như không vì điều này mà ảnh hưởng đến bất kỳ chuyện gì, anh vẫn vững vững vàng vàng ôm lấy cô, cánh môi mềm mại hơi khô ráp một đường hướng xuống, nụ hôn vừa dịu dàng vừa ấm áp rơi xuống.

Cô gái nhỏ được anh che chở ở trong lòng, dùng nhịp tim và nhiệt độ cơ thể cùng nhau sưởi ấm, thân thể dần dần trở nên ấm áp hơn.

Tất cả dũng khí quyết chí tiến lên đều đã dùng sạch trong lúc phẫu thuật rồi, Diệp Chi chậm rãi nâng tay lên, nắm lấy góc áo của anh, cô tựa vào vòm ngực rộng rãi ấm áp:” Huấn luyện viên Lâm, em sợ…….. ”

Cánh tay siết chặt ở sau lưng, giọng nói của Lâm Mộ Đông vang lên:” Đừng sợ. ”

Diệp Chi không khỏi ngẩng đầu lên, chưa đợi cô mở miệng, Lâm Mộ Đông đã cúi đầu xuống nhìn vào mắt cô, tiếp tục nói tiếp.

“Nếu thật sự xảy ra vấn đề gì đó, chúng ta lại trị thêm lần nữa. ”

Ngữ khí của anh rất nghiêm túc, tựa như chỉ đang trình bày một chuyện vô cùng bình thường:” Nếu xảy ra vấn đề, thì trị tiếp. ”

Lồng ngực Diệp Chi nghẹn lại, cô dùng sức mím chặt khóe môi.

“Đến 80 tuổi, em còn phải nắm lấy tay anh đi đón ánh mặt trời đấy. ”

Lâm Mộ Đông cúi đầu, con ngươi đen láy an tĩnh chất chứa bóng hình cô, khóe môi anh giương lên:” Bảo bảo, chúng ta thương lượng nhé……nếu như đến 80 tuổi vẫn chưa trị khỏi, thì chúng ta không quan tâm đến nó nữa. ”

Hốc mắt Diệp Chi bỗng dưng nóng bừng, cô vội vã nhắm mắt lại, nhịn không được nhẹ nhàng bật cười.

Trong tọa độ thời dài đằng đẵng đang được kéo gần, tất cả khả năng dường như đều trở nên không đến nỗi không thể chấp nhận được, tất cả nỗi lo lắng và bất an dường như đều đang dần dần nhạt đi trong hơi thở vô cùng dịu dàng, giờ đây chỉ còn lại sự mệt mỏi tĩnh mịch an ổn nhất.

Diệp Chi vùi mặt vào trước ngực của Lâm Mộ Đông, nhẹ nhàng cọ cọ, mí mắt từng chút từng chút sụp xuống, lặng lẽ khép lại.

Ca phẫu thuật viên mãn kết thúc, cuối cùng cô cũng ngủ được giấc ngủ an ổn đầu tiên trong suốt ba tháng gần đây.

Thời gian của đợt chữa trị lần này vô cùng dài.

Thời kỳ của đại hội vận động Olympic càng đến càng gần, phỏng vấn mấy lần đều không thể nhìn thấy bóng dáng của Lâm Mộ Đông trong đội xạ kích, mọi người cũng bắt đầu nhịn không được lo lắng, tin tức thật thật giả giả có liên quan đến #Tình trạng thương thế của Lâm Mộ Đông# cứ cách một khoảng thời gian lại mọc lên một lần.

Nhưng đội xạ kích từ đầu đến cuối bình tĩnh đến lạ thường, hết thảy không có đưa ra lời phản hồi rõ ràng.

Hạ đi thu đến, giai đoạn chuẩn bị tham gia đại hội vận động kết thúc, Sài Quốc Hiên dẫn đội xạ kích ra trận, đóng quân ở thôn đại hội vận động Olympic.

14:00 ngày 6 tháng 8, tên của Lâm Mộ Đông xuất hiện trong bảng danh sách phần thi tư cách, 591 điểm, là nhóm nhỏ đầu tiên tiến đến phần thi chung kết.

10:30 ngày 7 tháng 8, đội nữ trong hạng mục súng trường hơi 10m giành được huy chương bạc.

5 tiếng đồng hồ sau, phần thi chung kết súng lục hơi 10m nam chính thức bắt đầu, trong nước đồng bộ bình luận đồng thời phát sóng trực tiếp trận thi đấu.

Thân ảnh của Lâm Mộ Đông cuối cùng cũng xuất hiện lại trên sân thi đấu.

Anh không còn đeo găng tay bảo hộ nữa.

“Không cần căng thẳng, cứ thi đấu như bình thường, trong lòng đừng có bất kỳ gánh nặng nào. ”

Đội xạ kích lại lần nữa gánh vác sứ mệnh đoạt huy chương vàng, ông đội trưởng của tổng cục đặc biệt chạy đến đây, ngồi ở bên sân đấu an ủi lòng quân:” Đừng đem tinh lực tập trung vào việc thắng thua và ghi điểm, động tác không được biến dạng, đừng hấp tấp, chỉ cần nắm chắc mỗi cơ hội là được rồi. ”

Những điều ông ấy nói đều là những nội dung chính cơ bản nhất, tất cả đội viên thực ra đều đã thuộc nằm lòng rồi. Nhưng Lâm Mộ Đông vẫn an tĩnh lắng nghe, tay phải đặt trên hộp súng, lòng bàn tay phủ lên họa tiết rồng vàng.

Ông đội trưởng không phải theo mảng xạ kích, ông cũng đã rời sân đấu nhiều năm rồi, nhìn vào tốp đội viên trẻ tuổi này khó tránh khỏi cảm khái, ông vui mừng mà gật gật đầu:” Nào, chúng ta lại nghiên cứu thêm chiến thuật……… ”

“Đội trưởng, đội trưởng……… ”

Sài Quốc Hiên cười cười, cắt ngang lời nói của ông ấy:” Mộ Đông không cần chiến thuật, cứ mặc kệ thằng bé đi, bảo nó chuyên tâm đánh là được rồi. ”

Ông đội trưởng lần đầu tiên đến đội xạ kích, nghe thế liền có chút kinh ngạc:” Thế thì thắng kiểu gì”

Diệp Chi vừa hoàn thành chứng thực nhân viên công tác, cô từ trong nhóm người chui ra, chào hỏi vài câu cùng các vị lãnh đạo, rất thành thục mà cầm lấy hộp súng của Lâm Mộ Đông.

Lâm Mộ Đông đem hộp súng giao vào lòng của cô gái nhỏ, tầm mắt rũ xuống, mi mắt phút chốc dịu dàng trở lại.

Anh ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt có chút nghi hoặc của vị ông đội trưởng, đôi mắt trong veo trầm tĩnh:” Dựa vào từng phát từng phát súng.”

Ông đội trưởng ngẩn người.

Dường như không có ai cảm thấy kỳ quái vì cái đáp án này. Sài Quốc Hiên vẫn bình tĩnh hòa nhã cùng các nhân viên công tác trao đổi để xác nhận các quy tắc cuối cùng, Lưu Nhàn đưa mắt nhìn xung quanh, bà dẫn theo mấy thành viên nhóm thiếu niên đến xem thi đấu vô cùng thành thật dặn dò ngồi ở bên sân đấu không được chạy loạn. Cô gái nhỏ đội y đang kiểm tra linh kiện khẩu súng giúp Lâm Mộ Đông, động tác nhanh nhẹn chu đáo, thoạt nhìn vô cùng thành thục.

Cũng không biết có phải đội y bây giờ đều phải kiêm thêm nhiều công việc như thế không.

Ông đội trưởng nhìn một vòng, cứng họng hồi lâu, bỗng dưng hào khí cũng từng chút từng chút từ nơi đáy mắt dâng lên.

“Tốt…… ”

Ông đội trưởng nâng tay, dùng lực ấn xuống bả vai của anh:” Thế thì bắn từng phát từng phát súng mà thắng. ”

……..

15:30 phút giờ địa phương, đại hội vận động Olympic phần thi chung kết hạng mục súng lục hơi 10m nam đúng hạn bắt đầu.

Lâm Mộ Đông đứng ở vị trí ngắm bắn số 1.

Anh là người có ít trang bị trên người nhất trong số tất cả tuyển thủ cùng thi đấu, chỉ đơn giản đeo một cái kính bảo hộ và nút bịt tai. Áo sơ mi tay ngắn màu đen thuần thống nhất của các vận động viên Trung Quốc, sau lưng thêu hoa văn rồng bay màu vàng rực rỡ.

Ống kính lia đến rất gần, khán giả đã có thể nhìn rõ được vết sẹo màu đỏ sẫm ở giữa cổ tay của anh.

Ca phẫu thuật trước sau làm hết hai lần, hiệu quả hồi phục còn tốt hơn cả trong dự tính, nhưng để lại sẹo vẫn là việc khó mà tránh được. Trong thời gian một năm, vết sẹo đã không còn gồ ghề đáng sợ như trước kia nữa, nhưng đối với các khán giả từ đầu đến cuối không thể theo dõi tình huống chữa trị mà nói, vẫn khó tránh khỏi cảm thấy kinh sợ chấn động.

Trên mạng vẫn đang thảo luận sôi nổi, không ít người đã nóng lòng chờ đợi xem Lâm Mộ Đông giành được huy chương vàng. Nhưng cũng có rất nhiều người càng thêm lý trí, kiên trì bất luận là thành tích gì, kết quả như thế nào, vận động viên đều đáng được kính trọng, không thể một mực chỉ vì huy chương vàng mà chiến đấu, Lâm Mộ Đông có thể khắc phục thương thế lại lần nữa quay trở lại sân thi đấu, đã là sự dũng khí và nghị lực đáng được kính phục.

Môi trường thể thao trong nước đang ngày một chuyển biến tốt, âm thanh bàn luận về huy chương vàng cũng đang ngày một nhạt đi, ngọn lửa tinh thần thể thao đã được nhen nhóm trở lại.

“Huấn luyện viên Lâm của chúng ta vốn dĩ cũng không phải vì huy chương vàng mà chiến đấu. ”

Lưu Nhàn vừa mới tịch thu điện thoại của các đội viên nhóm thiếu niên, bà tranh thủ lúc rảnh rỗi mò qua đó, thấp giọng trêu chọc:” Huấn luyện viên Lâm của chúng ta là vì thấy huy chương vàng của đại hội vận động Olympic vừa to lại còn đẹp mắt…….. ”

Sài Quốc Hiên:” ….. ”

Mắt thấy vị huấn luyện viên trưởng này của mình càng lúc càng không có tôn nghiêm, đội trưởng Sài rất đau lòng, tịch thu luôn điện thoại của huấn luyện viên Lưu, chỉnh to kích thước phông chữ:” Sau này không được nhắc đến chuyện này nữa, nếu không cô tự đi mà dạy dỗ bọn trẻ.”

Lưu Nhàn lập tức phối hợp, đưa tay lên miệng làm động tác khóa kéo, không nói chuyện nữa.

Ông đội trưởng ở bên cạnh nghe đến hiếu kỳ, nhịn không được ghé qua hỏi:” Vừa to lại còn đẹp……..cho nên”

Lưu Nhàn:” ……. ”

Sài Quốc Hiên:” …… ”

Hai người cẩn trọng đưa mắt nhìn nhau một cái, đầu tiên là âm thầm dụ hổ rời núi đem vị ông đội trưởng này dụ đi, sau đó lại sáng tạo một cái kế hoạch chu toàn cho huấn luyện viên Lâm có cơ hội tỏ tình sau trận đấu.

Trên sân thi đấu, đã bắt đầu bắn ba phát súng đầu tiên trong lượt thứ nhất.

Lâm Mộ Đông triệt để khôi phục lại tiết tấu của bản thân mình, không còn như hồi ở World Cup vì muốn giảm nhẹ áp lực cho cổ tay mà cưỡng hành tăng tốc, anh bắn từng phát từng phát súng gọn gàng đâu vào đấy.

Sau hai lượt bắn sáu phát súng, tổng điểm của Lâm Mộ Đông là 62.5 điểm, xếp hạng thứ nhất.

Dẫn trước hạng nhì 0.4 điểm.

Nhóm thứ nhất hai phát súng bị loại bỏ, tuyển thủ Ấn Độ thu súng, trên sân đấu còn lại bảy người.

Nhóm thứ hai, tuyển thủ Hàn Quốc thu súng, trên sân đấu còn lại sáu người.

Nhóm thứ ba, tuyển thủ Ukraine bắn được hai vòng 10.4 điểm, nhưng mấy lượt trước đó khoảng cách kéo giãn quá lớn, nên vẫn kém hơn tuyển thủ người Italia xếp thứ năm 0.1 điểm, lặng lẽ rời sân, trên sân đấu còn lại năm người.

Nhóm thứ tư, tuyển thủ Slovakia ở phát súng thứ hai bị sơ xuất, chỉ bắn được 8.3 điểm, xếp hạng tụt lùi một bậc, ngoài ý muốn bị loại bỏ, trên sân đấu còn lại bốn người.

Nhóm thứ năm, tuyển thủ Italia thu súng rời sân, trên sân đấu chỉ còn lại huy chương vàng, bạc, đồng.

Ưu thế của Lâm Mộ Đông đã tăng thêm 1.7 điểm.

Sau khi sửa đổi quy tắc mới trong thi đấu xạ kích, thành tích của trận đấu tư cách không được tính vào phần thi chung kết, một phát trên trời một phát dưới đất. Không có bất kỳ ai dám chắc chắn huy chương vàng thuộc về người nào, trái tim của tất cả mọi người cũng theo đó treo lên cao, mắt nhìn chăm chú vào sân thi đấu cạnh tranh.

Nhóm thứ sáu sau hai phát bắn, tổng điểm của tuyển thủ Brazil là 180.7 điểm, xếp hạng thứ ba, thu súng rời sân.

Tuyển thủ người Nga liên tiếp bắn hai phát súng được 10.5 điểm, 10.8 điểm, rút ngắn khoảng cách chạm đến hạng nhất còn 0.9 điểm.

Các huấn luyện viên của đội xạ kích đã hoàn toàn mất đi tâm tư cười nói, nín thở nhìn chăm chăm vào sân thi đấu.

Lưu Nhàn gắt gao nhìn vào bảng tỉ số, âm giọng khàn đặc:” Giữ vững, giữ vững, có thể vào được 10 điểm thì gần như không còn vấn đề gì nữa……tay của cậu ấy có phải đã khỏi thật rồi không Hiện tại thế này có khi nào vẫn có một chút gánh nặng hay không Có ảnh hưởng đến thành tích không”

Diệp Chi ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng lắc đầu, ngữ khí dịu dàng bình tĩnh:” Đã hoàn toàn khỏi rồi, sẽ không có gánh nặng đâu ạ. ”

Mọi người bên cạnh đều đã sốt sắng không thôi, nhưng cô và Lâm Mộ Đông trái lại trông như căn bản không bị ảnh hưởng, một người vẫn vô cùng an tĩnh ngồi đây, một người vẫn bình tĩnh mà cầm súng ngắm bắn, dường như căn bản không vì sự phát huy cường mạnh đột ngột xuất hiện của đối thủ mà sản sinh ra bất kỳ dao động tâm lý nào.

Tuyển thu người Nga dẫn đầu nổ súng, lại lần nữa bắn được thành tích 10.4 điểm, 10.6 điểm.

Đây đã là thành tích tốt nhất của cá nhân anh ta, tuy rằng biết rõ mẹo thắng lợi vẫn rất yếu kém, nhưng vẫn nhịn không được hưng phấn, anh ta nhìn về phía Lâm Mộ Đông đứng ở vị trí cạnh bên.

Đã đến hai phát súng cuối cùng chứng kiến giải quán quân thuộc về ai, trên sân đấu từng chút từng chút an tĩnh trở lại, tất cả tầm mắt đều tập trung lên người Lâm Mộ Đông vẫn chưa chịu bóp cò.

Ông đội trưởng có chút sốt ruột:” Cậu ấy đang đợi gì thế Có phải tâm thái bị dao động rồi không……..ưu thế 0.9 điểm cũng không quá lớn mà Chỉ cần cậu ấy không thụt lùi dưới vòng 10 điểm, cơ bản chẳng phải đã vững rồi sao……… ”

“Thằng bé đang tính kỷ lục của bản thân mình. ”

Sài Quốc Hiên trầm mặc một lúc, cười cười, mở miệng:” Trước mắt kỷ lục của trận chung kết hạng mục súng lục 10m là bản thân thằng vé vào bốn năm trước đã tự lập nên, kém hiện tại 21 điểm. ”

21 điểm, đại biểu rằng hai phát súng cuối cùng trung bình phải trên vòng 10.5 điểm, liền có thể phá vỡ kỷ lục cũ.

Đối thủ của Lâm Mộ Đông năm 26 tuổi, là bản thân anh năm 22 tuổi.

Anh đã từng dùng trạng thái hưng thịnh để tung hoành trên sân thi đấu, sau này anh bị thương rồi, mọi thứ im bặt dừng lại, nhưng vào thời điểm anh đã quyết định buông bỏ hết mọi thứ hy vọng lại lần nữa dấy lên.

Hiện tại anh quay trở lại sân thi đấu, món quà anh muốn tặng cho cô gái nhỏ của mình, cũng không chỉ có mỗi tấm huy chương vàng kia.

Thời gian đếm ngược 50 giây đang trôi qua từng giây từng phút, Lâm Mộ Đông vẫn đứng trên vị trí ngắm bắn, tay phải vững vàng cầm khẩu súng kia, tay trái nhét vào túi quần.

Lưng vai thẳng tắp sắc bén, nòng súng lung lay ghim thẳng vào tâm bia.

Màu đen nhánh trong đôi mắt kia đã từng bị vô số vực thẳm cùng tận tầng tầng lớp lớp đè bẹp, so với thời thiếu niên càng kiên cường, càng sâu xa hơn, nhưng vẫn đen kịt trong vắt, rực rỡ như ngày đầu.

Sài Quốc Hiên hiểu rõ thói quen của người đồ đệ này, ông nhìn vào thời gian, đếm thầm:” 3, 2, 1…… ”

Lâm Mộ Đông giơ súng, bóp cò.

10.7 điểm, 10.7 điểm.

………

Giây tiếp theo thành tích hiển thị ra, tiếng hoan hô phút chốc nổ ầm, chìm ngập toàn bộ sân thi đấu.

Lâm Mộ Đông tháo đạn xuống, khóa chốt an toàn, đem khẩu súng ở trong tay nhẹ nhàng đặt xuống.

Anh hoàn thành bước cuối cùng gọn gàng đâu ra đấy, quay người nhìn sang bên cạnh sân đấu, đáy mắt sóng yên biển lặng, đọng lại một chút ý cười ấm áp.

Diệp Chi ngước mắt, đáy mắt bừng lên tia sáng lóng lánh rực rỡ.

TOÀN VĂN HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.